Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
“Bình thường nhìn Minh Vương lạnh lùng, thanh cao, lại kiêu ngạo, không giống loại người sẽ làm mấy chuyện như “Đúng vậy, ai ngờ được biết người biết mặt nhưng không biết lòng, Minh Vương lại hung ác như thế?”
“Làm ra chuyện ác như vậy đúng là vượt sức tưởng tượng!”
“Chúng ta nghe xem hoàng thượng sẽ xử trí như thế nào đi”
Mặc Phùng Dương nghe chúng triều thần bàn luận sôi nổi, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, cũng không coi mấy lời ấy ra gì.
Tối hôm qua hắn đã đoán được, Mặc Vân Khinh nhất định sẽ để Lưu Đại Văn tiến cung tố cáo.
Cơ hội tốt nhất chính là lúc lâm triều.
Trực tiếp tố cáo với phụ hoàng Ngay trước mặt văn võ bá quan.
Quả nhiên, suy đoán của hắn không sai.
Mặc Quốc Thiên rõ ràng không nghĩ tới Mặc Phùng Dương lại làm những chuyện như vậy.
Nhưng chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn trong triều đình, khiến cho_ chúng triều thần bàn tán sôi nổi.
Sắc mặt của Mặc Quốc Thiên trầm xuống.
“Lão Thất, chuyện này là sao?”
Mặc Quốc Thiên nhìn về phía Mặc Phùng Dương với vẻ không vui: “Trãm muốn nghe con giải thích!”
Chúng triều thân thấy Mặc Quốc Thiên không vui thì không dám tiếp tục châu đầu ghé tai nữa, chỉ nín thở đứng nguyên ngẫm nghĩ tại chỗ, chờ Mặc Phùng Dương trả lời.
Mặc Phùng Dương tiến lên một bước.
“Bẩm phụ hoàng, quả thật có chuyện như Lưu đại nhân nói”
Hắn cũng không phủ nhận.
Vừa dứt lười, các triều thần cả kinh trố mắt nhìn nhau.
Minh Vương này đúng là to gan lớn mật.
Dù hắn là Minh Vương thì cũng không nên đối xử với Khâm Thiên Giám như vậy chứ?
Khâm Thiên Giám không giống với những đại thần trong triều khác.
Các đời hoàng đế kế vị đều thờ phụng thần linh, cho nên mới có chức Khâm Thiên Giám.
Mặc Quốc Thiên coi trọng Mặc Phùng Dương, nhưng ông ta cũng rất tín nhiệm Lưu Đại Văn trong triều.
Lần này Thần Cơ Doanh lại mắc sai lầm, nếu không không Minh Vương làm như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Hắn đánh Lưu Đại Văn cũng đủ để chứng minh rằng đúng là Thần Cơ Doanh có vấn đề.
Chẳng phải bây giờ Minh Vương đang bị đồn vào đường cụt hay sao?
Mặc Quốc Thiên Không để ý tới đám triều thần đang trố mắt kinh ngạc, vẻ tức giận trên mặt ông ta thể hiện rất rõ ràng: “Được lắm Lão Thất! Thật là to gan, con có còn để trẫm vào mắt không hả?”
Đế vương tức giận, triều thần cũng không dám thở mạnh.
Nhưng Mặc Phùng Dương lại không hề hoảng hốt.
Hắn ung dung nói: “Phụ hoàng, xin người cho nhi thần được phép giải thích”
“Con nói đi!”
Mặc Quốc Thiên đập mạnh tay lên bàn, trông ông ta bây giờ đang rất tức giận.
Mặc Phùng Dương xoay người nhìn Lưu Đại Văn đang quỳ trên đất với vẻ mặt đầy oan ức: “Lưu đại nhân, ngươi luôn mồm nói ngươi kế nghiệp sư phụ Huyền Sơn tiên sinh.
Bổn vương ta đang tò mò ngươi đã nhìn thấy Huyền Sơn tiên sinh thật rồi sao?”
Danh tiếng của Huyền Sơn tiên sinh vang xa khắp Nam Quận.
Huyền Sơn tiên sinh là truyền kỳ của Nam Quận.
Nghe nói Huyền Sơn tiên sinh quy ẩn núi rừng, là cao nhân thế ngoại chân chính.
Thậm chí còn có người nói Huyền Sơn tiên sinh có bản lĩnh thông thiên, trên có thể bay lên trời, dưới có thể vào nước chui xuống đất, tinh thông đủ loại quỷ thuật, có công phu tu luyện cao thâm.
Nhưng chưa có ai thấy Huyền Sơn tiên sinh.
Mấy năm gần đây, không ít người giả mạo là học trò của Huyền Sơn tiên sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...