Nào ngờ Chu Vũ Oanh vui vẻ nói: “Ngươi phải chờ bên ngoài là chuyện của ngươi.
Ta và đại tẩu quả thực cũng không thể vào, nhưng bọn ta cũng có thể chờ bên ngoài mà! Hơn nữa, phụ hoàng cũng đã sớm ân chuẩn cho Mịch Nhi có thể tùy ý vào Ngự thư phòng rồi”
Nói rồi, nàng ta dương dương tự đắc nhìn Vân Khương Mịch: “Mịch Nhi, muội vào trong xem kịch hay đi, sau đó ra ngoài nói cho bọn ta biết là được”
Vân Khương Mịch: “…”
Chu Vũ Oanh này thật đúng là dễ lôi kéo thù hận mài!
Nàng ta tự mình khó chịu với Tân Nghiên Tuyết rồi lại kéo cả nàng vào.
Chẳng qua giữa nàng và Tân Nghiên Tuyết đúng là cũng có chuyện cần phải tính sổ, muốn hợp sức với Chu Vũ Oanh đối phó với nàng ta, còn lại cũng không còn chuyện gì khác cả.
Thế là Vân Khương Mịch nhẹ nhàng cười: “Chúng ta đến đó trước đi, mẫu hậu cũng đến Ngự thư phòng rồi”
Triệu hoàng hậu qua đó nhất định là để bảo vệ Mặc Vân Khinh.
Tần Nghiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng ngay sau đó trái tim lại treo cao, vì bản thân nàng ta, vì Mặc ‘Vân Khinh mà toát mồ hôi.
Bị ba người Vân Khương Mịch cô lập không quan trọng, dù sao với ba người họ, trong lòng nàng ta cũng đã phân định “quân địch” rồi.
Nhưng nàng ta không biết rằng Vân Khương Mịch đã ung dung thản nhiên từ lâu, nàng đã âm thầm “đào” mất từng người một bên cạnh nàng ta, đó là ba người Nam Cung Nguyệt, Mặc Lệ Nga, ngay cả Đức phi cũng như vậy…
Những ngày tháng về sau, cuối cùng Tân Nghiên Tuyết sẽ một thân một mình đối mặt với mọi chỉ trích.
Đang nghĩ đến đây thì mấy người đã đến ngoài cửa Ngự thư phòng.
Lúc này, cửa điện Ngự thư phòng đột nhiên được mở, sau đó lại thấy Triệu hoàng hậu có chút chật vật đi ra… Nhìn dáng vẻ đó, chắc chắn là bị Mặc Quốc Thiên đuổi ra rồi.
Vài người đứng ngoài cửa kinh ngạc.
Kỳ thực là bởi vì lúc này Triệu hoàng hậu có chút nhếch nhác.
Tóc bà ta rối bù, vẻ mặt đầy quãn bách, dường như trên mặt còn có vết nước.
Dù Trương ma ma đã lập tức lau cho bà ta, nhưng trên vạt áo vẫn còn vệt nước, cực kỳ nổi bật!
Đây là… bị Mặc Quốc Thiên hắt trà hay sao?
Nhìn thấy vẫn còn một vài lá trà ở trên búi tóc của bà ta, Vân Khương Mịch và Chu Vũ Oanh mặt không biến sắc đưa mắt nhìn nhau.
Tân Nghiên Tuyết cũng sửng sốt.
“Các ngươi đến đây làm gì? Phụ hoàng các ngươi đang rất tức giận kìa! Còn không mau đi đi?” Bà ta khẽ nói: “Ngự thư phòng là nơi các ngươi có thể tùy ý đến sao?”
“Vâng, thưa mẫu hậu”
Nam Cung Nguyệt ngoan ngoãn đáp lại, qua khóe mắt nàng ta nhìn về phía Vân Khương Mịch và Chu Vũ Oanh, sau đó đỡ Triệu hoàng hậu xoay người rời đi.
.