Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Nàng vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Phong Bảo tròn xoe đang chạy vào: “Mẫu thân, hai người đang làm gì vậy?
“Trước mặt mọi người, có thể về phòng không?”
“Mù mắt chó của con rồi! Hai người có thể để ý đến cảm thụ của người khác không?” Vân Khương Mịch: Mặc Phùng Dương: “…
Bọn họ cư nhiên lại bị tên tiểu tử thúi này ghét bỏ?
Như Ngọc vừa theo sau tiến vào thì thấy bầu không khí trong chính sảnh không đúng.
Quần áo của Vương gia và Vương phi không chỉnh tề, mặt mũi đỏ bừng, trong mắt còn có tình ý… Chưa tan đi, và Phong Bảo đang che mắt đứng trước mặt bọn họ.
Trong lòng Như Yên thầm than một tiếng không tốt.
Tiểu công tử đây là đang quấy rầy chuyện tốt của Vương gia và Vương phi!
Vì thế, Như Yên chập choạng tiến vào, ôm lấy Phong Bảo rồi nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Chỉ còn Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương mắt to trừng mắt nhỏ, hai người cũng hơi xấu hổ.
Mặc Phùng Dương không còn tâm tư trêu đùa nàng như lúc nãy.
Vân Khương Mịch cũng không còn ý tưởng xấu xa muốn ăn đậu hủ của hắn.
Cuối cùng, vẫn là Mặc Phùng Dương khẽ ho một tiếng rồi đứng dậy, sửa sang vạt áo cẩm phục: “Bên Thần Cơ Doanh còn có việc, bổn vương đi xem”
“À, được” Vân Khương Mịch cũng làm bộ sửa sang lại vạt áo của mình.
Bầu không khí giữa hai người hơi là lạ, cho đến khi Mặc Phùng Dương rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy nàng đã làm gì vậy!
Mất mặt quá thể!
Cũng không biết Phong Bảo sẽ nghĩ thế nào…
Vân Khương Mịch cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi gặp người khác.
Thế nên nàng tránh ở chính sảnh, cho đến khi màn đêm buông xuống mới quay về viện Ánh Nguyệt.
Nàng vừa mới vào cửa đã bị Phong Bảo nắm tay kéo đến góc tường “quở trách”.
“Mẫu thân, người chính là một cô nương! Trước kia người đã nói với con rằng tiểu tiên nữ sẽ không chủ động nhào vào lông ngực nam nhân! Hôm nay người đang làm gì vậy?” Phong Bảo trông cứ như một tiểu đại nhân, khoanh hai tay trừng mắt nhìn nàng.
Có lẽ bởi vì phải ngẩng đầu trừng nàng nên cậu bé hơi mệt.
Vì thế Phong Bảo vẫy tay: “Người ngồi xổm xuống” Vân Khương Mịch nghe lời làm theo, thành thành thật thật ngồi xổm trước mặt cậu bé.
“Người làm con mất hết mặt mũi!” Ngón tay bụ bãẫm của Phong Bảo chọc chọc cái trán của nàng: “Người phải rụt rè một chút, chờ người ta chủ động theo đuổi người.
Nếu như người tự đưa mình tới cửa, người ta sẽ không quý trọng!” Vân Khương Mịch: “…” Những đạo lý lớn lao này là ai dạy cho cậu bé?
Thấy vẻ mặt nàng đầy bất đắc dĩ, bỗng nhiên Phong Bảo lại nở nụ cười: “Mẫu thân, con chỉ đùa người thôi!” Cậu bé ôm mặt Vân Khương Mịch: “Người có thể làm lành với phụ thân là tốt nhất.
Nếu không trái tim này của con phải tan nát vì hai người rồi Vân Khương Mịch càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn.
Tiểu tử này còn chưa đến ba tuổi rưỡi, còn chưa đến ba tuổi rưỡi!
Sao lại thành thục ổn trọng như một nam nhân ba mươi tuổi!
Nàng cảm động rơi lệ: “Hu hu hu nhỉ tử…”
“Đừng khóc! Mẫu thân yên tâm, hôm nay phụ thân đã chiếm tiện nghi của người rồi thì chính là người của người.
Nếu sau này phụ thân còn dám khi dễ mẫu thân, chắc chắn con sẽ giúp người đánh phụ thân!” Phong Bảo múa may tiểu nắm tay như đang uy hiếp.
Cảm giác có nhi tử chống lưng thật tốt!
Tuy rằng Phong Bảo còn nhỏ, nhưng cái gì cũng hiểu hết!
Trước đó vài ngày cậu bé còn nói với Vân Khương Mịch rằng cậu bé biết Đức phi là bà nội của mình, biết Mặc Phùng Dương là cha của mình…
Nàng hỏi Phong Bảo vì sao lại biết, ngoại trừ bọn bà vú Trương rãnh rỗi nói ra ngoài thì… Thế nhưng Phong Bảo cư nhiên nói là chính cậu bé cảm nhận được.
Đây chắc hẳn là chỗ thần kỳ của huyết mạch tương liên đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...