Mặc Quốc Thiên cũng không tức giận.
Ông ta mỉm cười nói: “Được rồi”
“Ái phi, trẫm thấy tính tình của Vân Khương Mịch rất tốt, †âm thẳng thắn miệng nhanh nhẹn, sẽ không chơi trò âm mưu tính kế sau lưng”
“Sẽ không?” Đức phi hừ lạnh, rõ ràng là bất mãn khi nghe thấy lời này, bà ta nói: “Những trò âm mưu tính kế sau lưng đó, nàng còn thiếu sao?” Hết tính kế Mặc Phùng Dương, đến tính toán Tân Nghiên Tuyết, rồi lại là tính kế Mặc Lệ Nga.
Nha đầu thối này, âm mưu quả thực so với mắt ngó sen còn nhiều hơn.
“Phụ hoàng, những lời này mẫu phi nói không sai” Thấy Mặc Quốc Thiên không nghiêm túc như vẻ bề ngoài, kỳ thật tính cách rất tốt, Vân Khương Mịch liền cả gan nói: “Nhi tức cũng không phải để yên cho người khác khi dễ”
“Người kính ta một thước, ta kính lại người một trượng!
Nếu ai dám khi dễ nhi tức… Thì nhi tức cũng sẽ trả lại như thế”
“Con như vậy là quá thẳng thắn” Mặc Quốc Thiên mỉm cười nhìn nàng và nói: “Nhưng mà, tính tình thẳng thắn này của con, trẫm rất thích!”
“Đối nhân xử thế đều phải như vậy! Huống Hồ, con là nhi tức của Hoàng thất, càng không nên để cho người khác khi dễ mới đúng!” Trong lòng Vân Khương Mịch nghi ngờ, hôm nay, lão gia tử này tới đây rốt cuộc làm cái gì?
Một mực nói thay cho nàng cũng không nói làm gì, lại còn tỏ rõ ra rằng muốn chống lưng cho nàng sao?
Không đợi nàng suy nghĩ, Mặc Quốc Thiên đã để lộ ra cổ tay, nói: “Bắt mạch cho trẫm”
“Ngược lại, trãm muốn xem y thuật của ngươi rốt cuộc như thế nào!”
Vân Khương Mịch không nhìn ra rốt cuộc Mặc Quốc Thiên muốn làm gì, trước mắt cũng không cần để ý tới việc ông ta nghĩ gì.
Nàng cũng không thể làm gì khác hơn là vươn ngón tay ra, cẩn thận bắt mạch cho ông ta.
Mạch đập mạnh mẽ, không có vấn đề gì cả… thế nhưng vừa rồi Mặc Quốc Thiên nói, gần đây ông ta cảm thấy có hơi khó chịu, Vân Khương Mịch liền hỏi: “Không biết gân đây phụ hoàng cảm giác không khỏe ở đâu?” Trong lúc nói chuyện, nàng tỏ ý muốn Mặc Quốc Nhiên đổi sang cổ tay còn lại.
“Gần đây tinh thần trãm không được ổn định, ban đêm ngủ không được ngon” Ý cười trên mặt Hoàng thượng dần dần biến mất, sắc mặt nghiêm túc lên tiếng: “Chán ăn, luôn cảm thấy không thở nổi” Hai ngày nữa, là đêm giao thừa.
Trong cung điện sẽ lại có tiệc.
Nếu là long thể Mặc Quốc Thiên có bệnh, e rằng sẽ phải hủy bỏ cung yến.
Hơn nữa việc bị bệnh vào cuối năm… việc này cũng không phải điềm tốt.
Ít nhất, Mặc Quốc Thiên tin vào thần linh, cho rằng đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Thế nhưng mấy vị thần y đã đến xem bệnh, cũng không phát hiện có vấn đề gì.
Trong lòng ông ta liền nổi lên nghi ngờ.
Cho nên, lúc nãy mới cố ý tới tìm Vân Khương Mịch để nàng xem một chút.
Vừa nghe ông ta nói thế, Vân Khương Mịch dường như có điều suy nghĩ, gật đầu.
Nàng giương mắt nhìn thoáng qua sắc mặt Mặc Quốc Thiên, ngược lại thấy không khác gì ngày thường.
Nhưng trong đôi mắt ấy…
Tựa hồ có điều gì đó không ổn.
Nàng cẩn thận nhìn một chút, chỉ thấy hai mắt ông ta không có thần thái gì, vành mắt có quầng thâm, đúng thật muốn nói rằng, gần đây ông ta ngủ không được ngon lắm.
Bây giờ Mặc Quốc Thiên còn chưa tới năm mươi tuổi.
Không đến mức bởi vì tuổi già mà xuất hiện mấy vấn đề như thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...