Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
________________
Trước cửa tòa cao ốc Hối Kim, một chiếc Cullinan màu đen dừng lại vững vàng.
Trợ lý mở cửa xe, giơ dù lên, bước xuống đất là một đôi giày da tối màu được làm thủ công tinh xảo.
Phó Đình Xuyên xuống xe, theo trợ lý cùng đi đến văn phòng chủ tịch.
Mười phút sau, âm thanh từ chiếc điện thoại trên mặt bàn vang lên.
Phó Đình Xuyên bắt máy, tiếng phổ thông cực kì tiêu chuẩn từ kia đầu truyền đến.
"Chào ngài, tôi là kim bài thám tử tư của công ty thám tử được ngài ủy thác, nhiệm vụ của ngài chúng tôi đã nhận được và sẽ sử dụng số này để gửi tin tức cho ngài."
Một đầu khác, Khương Lạc Lạc đang chơi điện thoại, chờ nhà tạo mẫu làm tóc cho cậu.
"Khương thiếu gia, ngài xem như thế này ngài hài lòng chưa?"
Nhà tạo mẫu giúp cậu tỉa phần tóc mái ở đuôi mắt
"Gương mặt này của ngài thật sự là không có gì trên đời sánh bằng, minh tinh mà chúng tôi từng làm tóc đều không có khuôn mặt tinh xảo như ngài, thật sự không thể nào để so sánh, thực tế các minh tinh luôn chọn tạo hình phù hợp, không giống ngài, làm thế nào cũng đẹp!"
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương một cái.
Mái tóc mềm mại tinh tế dựa theo yêu cầu của cậu nhuộm thành màu vàng nhạt, đuôi tóc hơi cong, rơi xuống đuôi mắt hơi nhếch lên, lông mày lưu chuyển, đôi mắt trong trẻo mang theo quyến rũ trong vô thức.
"Chỗ này cắt ngắn hơn một chút."
Khương Lạc Lạc cúi đầu chỉ tóc mái vướng trên lông mi.
"Lạc Lạc?"
Giọng nam mang theo nghi vấn từ phía sau truyền đến, Khương Lạc Lạc quay đầu, đối diện là một gương mặt trẻ tuổi.
Mặc quần đen,áo sơ mi đơn giản, bên trong là áo thun thoải mái, anh ta nhìn cậu qua cặp kính gọng vàng và nụ cười trên môi, hào hoa phong nhã.
【 Là bạn học cấp ba của cậu, Hứa Khải. 】
Khương Lạc Lạc cũng cười với hắn "Đã lâu không gặp, Hứa Khải."
"Không ngờ cậu còn nhớ tôi." Hứa Khải trên mặt lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh.
Cũng may là anh ta lớn lên đẹp, vẻ mặt này xuất hiện ở trên mặt anh ta cũng không làm người khác khó chịu.
Khương Lạc Lạc cười cười.
Hứa Khải móc ra từ trong túi một tấm danh thiếp, đưa tới: "Ngần ấy năm không gặp cậu, cậu vẫn rất chói mắt, liếc mắt một cái là có thể nhận ra cậu từ trong đám người...... Nơi làm việc của tôi cách chỗ này không xa, muốn ngồi xuống tâm sự cùng nhau không?"
Spa cùng shopping còn chưa đi, Khương Lạc Lạc vốn định từ chối, nhưng ánh mắt lại ở rơi xuống tấm danh thiếp kia: "Được!"
Trong tiệm cà phê, Khương Lạc Lạc cắm ống hút cắm vào ly Matcha Frappuccino, hút một ngụm lớn.
Toàn bộ đá bào dày đặc ùa vào khoang miệng, hương thơm matcha, vị ngọt sữa bò và bơ bùng nổ trong khoang miệng, mắt Khương Lạc Lạc sáng rực lên, lại hút một ngụm.
Hứa Khải khuấy ly Americano đá trong tay, ánh mắt dừng ở trên người Khương Lạc Lạc, trong mắt mang theo một chút kinh diễm.
Sau hai năm không gặp, Khương Lạc Lạc đẹp hơn so với trước kia.
Hồi cấp ba, cậu chắc chắn cũng nổi bật, chỉ là trên người cậu có cảm giác tục khí không thể xóa, như thể đã bị ngấm trong mùi tiền, vẻ đẹp mang theo chút trần tục.
Mà cậu hiện tại, mặt mày tràn đầy linh khí, đôi mắt ngập nước giống nai con trong rừng rậm, sạch sẽ lại xảo quyệt, biết rõ cậu có mục đích khi ra ngoài nói chuyện phiếm, nhưng điều đó không hề khiến người khác cảm thấy khó chịu chút nào.
Thậm chí là thật vinh hạnh.
Khương Lạc Lạc không muốn rời mắt khỏi Matcha Frappuccino: "Hứa Khải, cậu thật sự đã trở thành bác sĩ tâm lý."
Trực tiếp vậy sao?
Hứa Khải nhướng mày, trong mắt đầy ý cười: "Đúng vậy, gia đình tôi làm việc này, tôi cũng có chút hứng thú, lên đại học liền học cái này. Hiện tại đang là nghỉ hè, tôi đi thực tập ở phòng khám tư nhân, để phát triển bản thân."
Khương Lạc Lạc nho nhỏ mà "Oa" một tiếng, "Vậy cậu nhất định rất lợi hại!"
Thổi phồng rõ ràng như vậy làm Hứa Khải không nhịn được cong cong đôi mắt, "Ừ, nếu cậu kiểm tra tôi, nói không chừng tôi còn có thể lợi hại hơn."
Khương Lạc Lạc mắt sáng rực lên: "Vừa hay, mấy ngày nay tôi đang đọc tiểu thuyết, trong đó vai chính có hai nhân cách, cậu giúp tôi nhìn xem tác giả có phải viết bậy hay không......"
Nghe Khương Lạc Lạc miêu tả xong, trên mặt Hứa Khải lộ ra một nụ cười đầy suy tư: "Nghe rất nghiêm cẩn, không giống viết bậy."
Khương Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt, cả cơ thể, mỗi tế bào đều tràn ngập vẻ "Ngươi mau nói!"
"Hai nhân cách là một loại rối loạn nhân cách DID, vẫn là một loại tương đối nhẹ, nguồn gốc thường là từ biến cố đau thương trong cuộc sống, ảnh hưởng không tốt từ môi trường, nhân tố di truyền từ từ tạo thành. Nghe cậu miêu tả, giữa hai nhân cách có khả năng lớn là không quen biết lẫn nhau."
"Nhưng mà, đối với những bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách kép, một trong hai nhân cách thường có tính cách cực đoan hơn, có thế gây ra tốn hại đáng kể cho xã hội hoặc
những người xung quanh"
Khương Lạc Lạc đồng ý mà gật gật đầu.
Bá tổng Phó Đình Xuyên khẳng định chính là cái nhân cách nguy hiểm kia, bằng không sao hắn lại thích tra tấn người như vậy.
Hứa Khải chỉ ra "Gặp được loại người bệnh này, nhất định phải chú ý an toàn của bản thân, tốt nhất là mau rời khỏi."
Khương Lạc Lạc gật đầu như cái lò xo nhỏ.
Không cần phải nhắc, công lược thành công, cậu sẽ là người đầu tiên rời đi!
Hứa Khải là người nói nhiều, cũng rất hài hước, từ tin tức giải trí đến chuyện quỷ quái thần bí, thậm chí là thảo luận về tiểu thuyết anh ta đều có thể nói vài câu, Khương Lạc Lạc được dỗ dành đến vui vẻ, không hay không biết, sắc trời đã tối sầm.
Gió nổi lên, mưa rơi lất phất, càng lúc mưa càng lớn.
Khương Lạc Lạc đưa đầu nhỏ ra nhìn, Hứa Khải liền thức thời mà đứng dậy, "Không còn sớm, tôi đưa cậu về."
Khương Lạc Lạc xua tay: "Không cần không cần, tôi có tài xế, tôi gọi hắn lái xe lại đây."
"Tôi có mang theo dù."
Hứa Khải kiên trì, "Tôi đưa cậu qua."
Một tia chớp xé toạc bầu trời u ám, chốc lát lại một tiếng sấm khác, hạt mưa bụi biến thành hạt mưa lớn, từ bầu trời rơi xuống đất.
Hứa Khải cầm dù, thân sĩ mà đặt cánh tay mình ở phía sau thay vì thuận tay đặt ở đầu vai Khương Lạc Lạc, màn mưa bên ngoài bị ngăn cách, nước mưa từ dù trượt xuống, bắn bọt nước tung tóe trên mặt đất.
Giống như nắm giữ một cái thế giới nhỏ.
Phó Đình Xuyên nhìn thấy hết, trên mặt nặng nề như tích nước.
Hắn nhận được tin tức liền đuổi theo tới đây, sau đó liền thấy vợ của hắn ngồi ngay cửa kính ở tiệm cà phê, cười ngọt ngào với một nam nhân khác tuổi xấp xỉ.
Nói chuyện không dứt từ buổi chiều cho tới buổi tối.
Đây là tên gian phu kia?
Thẳng đến khi thấy hai người che cùng một cây dù đi ra, hắn cuối cùng cũng không nhịn được.
Họ định đi đâu?
Thừa dịp cuộc trò chuyện vui vẻ và bóng đêm mê người để làm một số chuyện quá mức?
Sau đó lại trở về với một thân đầy dấu vết hoan ái?
Chiếc dù màu đen dù được mở ra, Phó Đình Xuyên nhướng mí mắt, trong mắt hiện lên một tia sát ý hung ác.
"Lạc Lạc."
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu, Phó Đình Xuyên đứng ở cách đó không xa nhìn cậu, dù màu đen cùng tây trang tối màu đứng trong bóng đêm vô biên, phảng phất như hòa làm một cùng đêm tối.
"Phó Đình Xuyên ~"
Khương Lạc Lạc vẫy vẫy tay, bàn tay nhỏ mềm mại trắng đến lóa mắt, như sự tồn tại tỏa sáng nhất trong bóng đêm.
Phó Đình Xuyên bước nhanh về phía trước, dù nghiêng nghiêng, đem Khương Lạc Lạc tiến vào giữa dù.
Ngón tay hắn đặt bên hông Khương Lạc Lạc, nửa thân cậu đều rơi vào trong lòng ngực hắn, nghiêng dù che bảo hộ kín mít người trong lòng ngực, giọng nói ôn nhu: "Ở bên ngoài chơi lâu như vậy, chồng rất lo lắng."
Hắn vừa nói chuyện, vừa đưa đôi mắt lạnh lùng sáng ngời nhìn về phía cây dù đối diện.
Hứa Khải hướng hắn gật đầu, "Xin chào, tôi là bạn học cấp ba của Lạc Lạc, Hứa Khải."
Người đàn ông dưới dù đen ánh mắt sắc bén, giọng nói hơi trầm xuống: "Rất vui được gặp, Phó Đình Xuyên."
- --------------
Rolls Royce Cullinan:
Matcha Frappuccino ( mạt trà tinh băng nhạc)
Americano
Rối loạn nhân dạng phân ly (tiếng Anh: DID - dissociative identity disorder) hay còn được gọi là rối loạn đa nhân cách (theo tên gọi cũ), là một dạng rối loạn tâm thần được đặc trưng bằng ít nhất hai nhân cách khác biệt và tồn tại tương đối lâu ở người bệnh.