Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________26
Phó Đình Xuyên đi tới, sắc mặt vẫn thờ ơ lạnh lùng như mọi ngày, khiến Bạch Đường không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Ngồi xuống trước đi.”
Bạch Đường đặt hộp nhỏ trên tay lên bàn trà, ngồi ở trên sô pha, nhìn về phía Phó Đình Xuyên ngồi sô pha đối diện.
“Anh Đình Xuyên, tối hôm qua sau khi trở về, Lạc Lạc không có nổi giận gì với anh chứ……”
Bạch Đường nhăn khuôn mặt nhỏ, ôn thanh tế ngữ*: “Là em không tốt, đều do em không chăm sóc tốt cho cậu ấy, cho nên mới khiến cậu ấy không hài lòng với bữa tiệc.”
*温声细语: giọng nói nhẹ nhàng, thì thầm, nhỏ giọng
“Nếu bởi vì em mà hai người xảy ra mâu thuẫn, thì em sẽ trở thành kẻ có tội lớn mất……”
“Giữa chúng tôi không có mâu thuẫn gì cả.”
Phó Đình Xuyên ngắt lời của Bạch Đường, “Cậu cũng không cần nói xin lỗi với tôi.”
Bạch Đường vui mừng.
Cậu ta biết Phó Đình Xuyên chắc chắn là thích cậu ta, bây giờ còn phải nhìn sắc mặt của cậu ta, thậm chí còn không cho cậu ta nói xin lỗi.
Phó Đình Xuyên cả người đầy sát khí kia trong bữa tiệc ngày hôm qua, đã làm cậu ta sợ hãi.
Phó Đình Xuyên ngồi ở trên sô pha, ngữ khí trầm thấp, chậm rãi phun ra câu nói kế tiếp: “Cậu muốn xin lỗi, có thể trực tiếp gặp mặt em ấy xin lỗi.”
Ai muốn xin lỗi Khương Lạc Lạc!
Bạch Đường âm thầm phản bác trong lòng, hôm nay cậu ta đến đây cũng không phải là để xin lỗi.
Ngày hôm qua Phó Đình Xuyên rời đi làm cậu ta rất mất mặt, nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta không thể cứ như vậy mà chắp tay nhường Phó Đình Xuyên cho người khác.
Lúc trước cậu ta có thể treo Phó Đình Xuyên, hiện tại cậu ta đương nhiên có thể giành lại được trái tim của Phó Đình Xuyên.
Bạch Đường nghĩ trong lòng, ngoài miệng trả lời: “Được, nếu có cơ hội gặp Lạc Lạc, em nhất định sẽ xin lỗi cậu ấy……”
“Chỉ hy vọng cậu ấy có thể tha thứ cho em thì tốt rồi……”
Cậu ta vừa nói chuyện, vừa tiện tay mở cái hộp kia và lấy bánh ngọt bên trong ra.
Ngón ta mảnh khảnh cầm chiếc bánh ngọt tinh xảo đưa tới trước mặt Phó Đình Xuyên, trên mặt Bạch Đường mang theo nụ cười ngượng ngùng, “Anh Đình Xuyên, đây là do em tự tay làm, anh có muốn nếm thử không ~”
Phó Đình Xuyên né tránh động tác của cậu ta, “Tôi không ăn đồ ngọt.”
Bạch Đường bị từ chối có chút mất mát, ngượng ngùng mà nhéo bánh ngọt trong tay, “Thật xin lỗi.”
Sự kiên nhẫn của Phó Đình Xuyên gần như hết sạch, nhưng người ngồi đối diện là Bạch Đường, với tình cảm thuở nhỏ đó, hắn không thể làm ra điều gì quá khó coi.
Thuận miệng nói: “Bỏ đồ vật xuống trước đi.”
Ánh mắt Bạch Đường sáng lên, như là dễ dàng thỏa mãn với những lời nói này: “Anh Đình Xuyên……”
Phó Đình Xuyên liếc nhìn Bạch Đường một cái, nhàn nhạt đáp lại.
Bạch Đường dường như được cái ánh mắt này cổ vũ, nghĩ đến mục đích của mình khi đến đây, chậm rãi mở miệng:
“Ngày hôm qua sau khi anh trở về, ba ba đã mắng em một trận, ông ấy nói em tính tình không tốt, nói em chọc anh giận……”
“Ông ấy còn nói……”
Bạch Đường nhanh chóng nhìn lướt qua gương mặt cao quý của Phó Đình Xuyên, nghĩ rằng sau khi hai người kết hôn sẽ có hành vi thân mật, nhịn không được đỏ mặt:
“Ba ba nói, tuổi em cũng không còn nhỏ, muốn tìm người quản lý em……”
Giọng nói Bạch Đường nhỏ dần, nuốt xuống câu nói tiếp theo.
Mấy năm nay cậu ta thật sự không muốn kết hôn, một mặt là có rất nhiều người cưng chiều cậu ta, cậu ta thích cảm giác chúng tinh phủng nguyệt* này.
*Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 - zhòng xīng pěng yuè: nhiều ngôi sao làm tôn lên mặt trăng ẩn dụ cho việc mọi người ủng hộ người mà họ yêu thương tôn trọng.Trích từ Luận ngữ của Khổng Tử
Về mặt khác, cậu ta cảm thấy bọn đàn ông quay quanh bên người mình ít nhiều đều có khuyết điểm. Cho dù gần đến mức hoàn mỹ như Phó Đình Xuyên, cậu ta vẫn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó.
Rốt cuộc thì Phó Đình Xuyên này lạnh nhạt lại không thú vị, tuy rằng những năm gần đây hắn đối xử với cậu ta rất tốt, nhưng cậu ta luôn cảm thấy Phó Đình Xuyên không thật sự hiểu mình.
Nhưng hôm nay bên người Phó Đình Xuyên có thêm một tên yêu tinh nhỏ quyến rũ hắn, nếu bản thân lại không ra tay, Phó Đình Xuyên sẽ trở thành của người khác.
Cậu ta lại không thể chịu đựng được việc cá mình nuôi nhảy ra khỏi ao của mình, càng không thể chịu đựng được những lợi ích mà cậu ta dễ dàng có được trong bao năm qua và những ánh mắt hâm mộ ghen tị của danh môn quý nữ bao năm hướng về người khác.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta càng không thể buông bỏ Phó Đình Xuyên.
Nếu cậu ta đã không đành lòng buông bỏ Phó Đình Xuyên, thì cậu ta trực tiếp gả cho đối phương là được rồi, dù sao hai người cũng rất xứng đôi, mấy năm nay đối phương vẫn luôn yêu thầm mình.
Cậu ta chỉ cần ám chỉ một chút, Phó Đình Xuyên nhất định sẽ vứt bỏ tên Khương Lạc Lạc đáng ghét kia, thay vào đó sẽ ở bên mình.
Suy cho cùng, một con chim hoàng yến nhỏ bán mông cùng một thiếu gia nhỏ ở tầng lớp xã hội thượng lưu, là ai thì cũng đều biết phải lựa chọn thế nào.
Bạch Đường đắc ý nghĩ, giọng nói mềm mại: “Anh Đình Xuyên, ba ba muốn em kết hôn……”
Cậu ta vừa nói chuyện, vừa ngẩng đầu nhìn Phó Đình Xuyên, muốn nói lại thôi, “Anh Đình Xuyên, anh nghĩ sao.”
“Kết hôn sao?”
Vẻ mặt Phó Đình Xuyên vẫn lãnh đạm như cũ, gật đầu: “Khá tốt.”
Bạch Đường tiếp tục ám chỉ, “Ba ba nói, tốt nhất có thể tìm người lớn tuổi hơn em một chút, tìm hiểu tận gốc rễ, như vậy mới có thể thương em……”
Phó Đình Xuyên lại gật đầu: “Bác trai suy nghĩ chu toàn.”
Vẻ mặt thờ ơ mà lãnh đạm, dường như không có chút lay động nào vì lời nói của cậu ta.
Nhưng hắn cũng không có lộ ra biểu cảm chán ghét, Bạch Đường thầm nghĩ, chuyện này để ba nói đi.
“Anh Đình Xuyên, em không làm phiền anh nữa, đi trước đây.”
Phó Đình Xuyên đứng dậy: “Được.”
Bạch Đường mới vừa đứng lên, lại loạng choạng như đứng không vững, nghiêng người về phía Phó Đình Xuyên, Phó Đình Xuyên dùng một bàn tay kéo cánh tay cậu ta: “Cẩn thận.”
Phó Đình Xuyên cao hơn Bạch Đường rất nhiều, hiện giờ đứng bên cạnh hắn, cao lớn giống như ngọn núi, góc cạnh khuôn mặt tuấn mỹ như được điêu khắc, lông mày hơi nhíu, khí chất mạnh mẽ khiến tim người loạn nhịp.
Bạch Đường ngẩng đầu nhìn phía Phó Đình Xuyên, tim đập thình thịch.
Dù bàn tay đỡ lấy cậu ta đã buông xuống ngay lập tức.
Cậu ta hơi đỏ mặt, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy tình cảm, “Anh Đình Xuyên, sau này em sẽ làm một người vợ tốt, em sẽ không bao giờ đến nơi như vậy nữa, anh ——”
Lời trong miệng còn chưa nói xong, đã bị tiếng gõ cửa ngắt ngang.
“Phó tổng, đồ vật ngài muốn đây.”
Tiểu Lưu lau mồ hôi trên trán, ôm một đống túi mua sắm trong tay.
Anh ấy còn muốn tặng quà cho mình? Bạch Đường mừng thầm.
Phó Đình Xuyên sải bước đi qua, nhận túi mua sắm từ tay trợ lý Lưu, nhấc chân đi về hướng phòng trong.
Vẻ mặt phiếm hồng vì vui sướng của Bạch Đường còn chưa tan hết, cậu ta khó hiểu mà nhìn theo hướng Phó Đình Xuyên rời đi, “Trợ lý Lưu, anh Đình Xuyên đây là sao vậy?”
……
Trong phòng trong, nghe được tiếng cửa mở, người trong chăn động đậy một chút, rồi nhanh chóng yên tĩnh lại.
Phó Đình Xuyên đặt túi mua săm ở một bên, ngồi ở mép giường, nhìn thiếu niên đang đặt hai tay dưới má giả vờ ngủ.
Đôi mắt nhắm nghiền nhưng hai hàng lông mi lại đang run rẩy.
Khóe miệng Phó Đình Xuyên nhếch lên, nhịn không được mà muốn trêu chọc cậu: “ Chậc…… bây giờ tôi muốn làm chút gì đó, có tính là lợi dụng lúc người khác gặp nguy không?”
Vừa nói hắn vừa đặt ngón tay lên mặt Khương Lạc Lạc.
Khương Lạc Lạc “soạt” một cái đã mở mắt, nhìn Phó Đình Xuyên với vẻ mặt oán giận.
Giống như một chú mèo con đã phải chịu nhiều uất ức.
Phó Đình Xuyên nhéo mặt cậu, trong giọng nói có chút cưng chiều: “Lừa em thôi, thiếu gia nhỏ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...