Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống

Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân

Edit: Gấu Trắng

_________

Khương Lạc Lạc nhất thời không nói nên lời, cầm con thiên nga màu vàng trang trí trên bồn tắm không nói lời nào. Phó Đình Xuyên cũng không nhúc nhích, cứ như vậy đứng ở cửa, mím môi mang theo chút quật cường, cũng không nói một lời.

【Ở thế giới thứ nhất, ban đầu tôi định sắp xếp những nhiệm vụ đơn giản nhất cho cậu. Nhưng khi cậu vừa được chuyển đến thế giới này, đầu não bất ngờ bị sóng vô tuyến không xác định quấy nhiễu dữ dội, toàn bộ hệ thống điều khiển trở nên hỗn loạn, tất cả các kỹ sư đến đây đều bất lực 】

【Cho tới hiện tại, chương trình thanh lọc quấy nhiễu đầu não chính thức tự động chạy và đối tượng công lược của thế giới này tình cờ phân chia thành một nhân cách phụ và nó lập tức thức tỉnh. 】

【Trước đó hắn rất bình thường, chỉ có cậu mới biết sự tồn tại của nhân cách thứ hai. 】

Thấy không khí quá mức ảm đạm nặng nề, hệ thống mới mạnh mẽ giải thích một lần.

Khương Lạc Lạc phục hồi tinh thần lại, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phó Đình Xuyên, dùng sóng não giao tiếp với hệ thống:

“Cho nên ở trong lòng hắn, hắn là người ở rể? Tôi là vợ hắn?”

Giọng nói của hệ thống không hề có chút dao động: 【 Nói chính xác thì trong ấn tượng của hắn, cậu là người vợ hư hỏng, chê nghèo khó yêu giàu sang, hách dịch và ỷ thế hiếp người của hắn. 】

【 Tin nhắn từ đầu não bên kia truyền tới đại khái là như thế này: Cậu thường quan hệ phóng đãng bừa bãi,

để kiềm chế cậu, ba mẹ cậu đã dùng

quyền lực ép hắn tới cửa làm con rễ. Nhưng cậu liên tục đánh mắng, bắt hắn quỳ khi đang ăn cơm, người hầu trong nhà nhìn cậu mắng mỏ bắt nạt, cũng không để lại cho hắn chút tôn nghiêm nào, để hắn sống khốn cùng. 】


Khương Lạc Lạc: “…… Phó Đình Xuyên có biết xấu hổ hay không? Là đại nam nhân sao lại tạo ra cho mình một tiểu bạch hoa đáng thương phiên bản nam chứ?”

Cửa phòng tắm mở, khí nóng thổi ra, sương mù lượn lờ cũng tản đi đôi chút.

Phó Đình Xuyên ở cửa hiện lên càng thêm rõ ràng.

Mái tóc đen không chải kỹ,từng mảng tóc nhỏ rơi trên trán, đôi mắt an tĩnh trầm ổn mà nhìn xuống đất, như không dám nhìn thẳng vào chính mình.

Đứng cao thẳng tắp với thân hình như cây thông xanh, hoặc có thể là do bộ đồ thể thao cũ kỹ và mái tóc rơi trên trán nên cả người trẻ hơn rất nhiều so với bá tổng Phó Đình Xuyên tối qua, nhưng lại có chút bộ dáng của con rễ nhà giàu bị bắt nạt đến mức đáng thương.

【 ký chủ, nhiệm vụ thứ 2 của cậu, chính là công lược nhân cách phụ này của hắn. 】

【 Nếu giá trị rung động của cả hai nhân cách Phó Đình Xuyên đều đạt 100 thì nhiệm vụ công lược của thế giới này tính là thành công. 】

Khương Lạc Lạc dùng bàn tay nhỏ kéo cằm, cười như vai ác

“Yên tâm đi, tôi sẽ hảo hảo ‘công lược’ hắn……”

“Phó Đình Xuyên”

Khương Lạc Lạc nhìn người ở đứng cửa, nghĩ tới việc mình bị tra tấn cả một đêm mà chỉ có 0,01 điểm liền tức giận, trong lòng sinh ra can đảm, “Anh lại đây!”

Phó Đình Xuyên đóng cửa lại, ngoan ngoãn đi tới.

“Tôi tắm xong rồi, anh đi lấy khăn tắm lau khô cho tôi đi.”

Phó Đình Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp đến mê người, hơi nước làm ướt tóc cậu, khuôn mặt trắng nõn mềm mại ẩm ướt, đôi môi càng ngày càng hồng hào vì hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào bồn tắm, ngón tay đặt trên mặt, giống như một chàng tiên cá nhỏ không rành thế sự.


Ánh mắt hắn rũ xuống, vẻ mặt Phó Đình Xuyên cứng đờ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia giận dữ, quay đầu rời đi.

Khương Lạc Lạc khó hiểu: “Ngươi xem thái độ của hắn là thế nào! làm người ở rể, không phải nên chịu khó chút sao?”

Hệ thống: 【 tôi quên nhắc, trên xương quai xanh của cậu có quá nhiều vết tích, hắn đã thấy rồi 】

Khương Lạc Lạc trong cổ họng có thở dốc “Cái gì?”

Hệ thống: 【 Hắn nghĩ mình bị cắm sừng rồi. 】

Hệ thống: 【 ký chủ, nhiệm vụ công lược của cậu có vẻ khó khăn hơn rồi. 】

Khương Lạc Lạc trượt chân, rơi phịch vào trong nước, đang muốn hô to cứu mạng, thì bàn tay to lớn thò vào bồn tắm, ôm lấy eo cậu, đem cậu vớt ra.

Khương Lạc Lạc phun nước bọt, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”

Sau đó liền thấy Phó Đình Xuyên dùng ánh mắt đen tối mà nhìn chằm chằm vào bộ ngực trần như nhộng của mình, khóe môi mím chặt, liếc nhìn lần cuối, rồi làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, cầm khăn tắm quấn cậu lại.

Khương Lạc Lạc vén một góc khăn tắm lên lau mặt, sau đó nhìn Phó Đình Xuyên trước mặt.

Trong hắn thật trẻ con, mặt đều tái xanh rồi.

Xứng đáng! Ngày hôm qua anh liều mạng khi dễ tôi, hôm nay tôi chọc chết anh nhân tiện còn có thể bớt đi một người công lược!

Khương Lạc Lạc mở to mắt, dang rộng hai tay: “Ôm tôi đi.”


Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, ngày hôm qua Phó Đình Xuyên khi dễ cậu, hôm nay cậu liền phải khi dễ Phó Đình Xuyên, nhục mạ Phó Đình Xuyên, như vậy mới có thể giải tỏa cơn hận trong lòng!

Phó Đình Xuyên cũng không thèm nhìn cậu một cái, cúi người tới, vòng cánh tay rắn chắc ra sau lưng, ôm lấy Khương Lạc Lạc vào lòng ngực, yếu ớt mà ôm lấy cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu, rồi lập tức buông ra.

Khương Lạc Lạc: “???”

“Tôi muốn anh bế tôi ra ngoài! Kiểu bế công chúa ấy! ”

Giọng nói cậu mềm mại quyến rũ, cho dù là nói lớn hơn thì cũng nghe như là làm nũng.

Phó Đình Xuyên mím chặt môi, cố gắng không nhìn vào cơ thể trần trụi của cậu, cũng tận lực không chạm vào cậu, hắn cách khăn tắm bế cậu lên bước ra khỏi cửa phòng tắm.

Thiếu niên trắng trẻo mềm mại ngồi xuống ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn Phó Đình Xuyên, đôi mắt hạnh xoay tròn, vừa nhìn liền biết không có ý tốt.

“Anh, lau chân cho tôi!”

Phó Đình Xuyên cụp mắt xuống, trong mắt không có chút gợn sóng.

Hắn biết đối phương sẽ sỉ nhục và làm nhục hắn.

Người vợ phóng đãng của hắn không hề biết xấu hổ chút nào.

Cậu không hề cảm thấy xấu hổ khi có quan hệ không đúng mực với người đàn ông khác mà ngược lại còn mang theo một thân dơ bẩn đầy dấu vết phơi bày trước mặt mình.

Ai bảo hắn chỉ là một người không quyền không thế, đến ở rể Khương gia.

Cho nên hắn phải chịu cảnh đội nón xanh, chịu ánh mắt xem thường, tra tấn hắn.

Phó Đình Xuyên chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt đầu gối lên tấm thảm thủ công quý giá của Ý, giấu đi sát ý lạnh thấu xương trong lòng——

Một ngày nào đó, hắn sẽ đứng ở trước mặt Khương Lạc Lạc, tra tấn cậu lại gấp trăm ngàn lần! Nhục nhã cậu! Sau đó lại hung hăng mà vứt bỏ cậu!


Làm cậu khóc lóc ôm lấy ống quần của mình! Cho cậu biết hối tiếc không kịp có nghĩa là gì!

“Này, nhanh lên đi~”

Suy nghĩ của hắn bị giọng nói trong trẻo của đối phương cắt ngang, một bàn chân ngọc mềm mại đặt trên đầu gối hắn, những ngón chân hồng hào hơi nghiêng, trông cũng thanh tú

như chủ nhân của nó.

Vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé.

Trên mắt cá chân có dấu răng to cỡ móng tay, màu sắc trông mới, phỏng chừng là mới cắn vào hai ngày trước.

Những dấu răng đỏ thẫm trên rơi trên mắt cá chân thon dài, giống như những cánh hoa đào rơi, xinh đẹp và thanh tú, Phó Đình Xuyên hít một

hơi, trong lòng nảy sinh ra những ý nghĩ ồn ào và hung bạo:

Tên gian phu này nhất định phải bị giết chết!

Nhiệt độ trong phòng vừa phải, sô pha quấn quanh người cậu, Khương Lạc Lạc liếc nhìn Phó Đình Xuyên đang nửa quỳ lau chân, trong lòng cảm thấy có chút vui mừng vì đã báo thù được một trận lớn, khẽ ngáp một cái.

Buồn ngủ quá.

Khương Lạc Lạc quơ quơ cổ tay trên ghế, tựa người vào sô pha, đôi mắt nhắm nghiền buồn ngủ đến mức giằng co mãi không mở ra được

Phó Đình Xuyên kiên nhẫn lau chân cho cậu, nghe bên tai tiếng hít thở đều đều, ngẩng đầu lên liền thấy Khương Lạc Lạc đang ngủ trên sô pha.

Lúc ngủ cậu nhìn ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hàng lông mi rung rinh dưới mí mắt, để lại một tầng bóng tối. Đôi môi đỏ mọng hơi hơi chu, như thể cậu không hài lòng với chiếc sô pha nhỏ bé này nên ngủ không thoải mái.

Phó Đình Xuyên ngồi dậy, dáng người cao lớn nhìn chằm chằm xuống người đang ngủ trên sô pha, đôi mắt đen nhánh đầy cảm xúc, chậm rãi vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng mà vòng tay qua cổ Khương Lạc Lạc.

Vật nhỏ yếu đuối mỏng manh như vậy, chỉ cần hắn dùng sức một chút đối phương sẽ chết…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui