Trước mắt Cung Tuyết Thiến sáng ngời, nàng được cứu rồi, không hề nghĩ ngợi liền hô: “Thập tứ vương gia, ta ở trong này.” Như vậy hắn sẽ phải buông nàng ra.
Mộ Dung Trần hơi chau mày, Thập tứ đệ đến đây, đột nhiên vươn tay ôm lấy nàng một cách ám muội, như vậy cũng tốt, hắn phải để Thập tứ đệ sớm hết hy vọng.
“Ngươi làm gì?” Cung Tuyết Thiến thất kinh muốn giãy dụa, nếu để người ngoài nhìn thấy tình cảnh này nhất định sẽ hiểu lầm.
“Bổn vương làm gì ngươi không biết sao?” Mộ Dung Trần vẫn không buông nàng ra. Không sai, hắn chính là muốn làm cho Thập tứ đệ hiểu lầm.
“Tâm Nghi, nàng…” Lúc Mộ Dung Vũ chạy đến với vẻ mặt lo lắng liền thấy nàng y phục không chỉnh tề tựa vào trong lòng hoàng huynh, nháy mắt vẻ mặt trở nên trắng bệch. Khóe môi nhếch lên một nụ cười chua xót đến cực điểm.
“Thập tứ đệ, đệ cũng tới đây.” Mộ Dung Trần thực tựy ý nói, tay vẫn ôm chặt lấy nàng, còn cố ý dùng tay lôi kéo y phục trước ngực nàng.
Cung Tuyết Thiến hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, muốn giãy ra khỏi lồng ngực hắn lại phát hiện hắn càng ôm nàng chặt hơn.
“Hoàng huynh.” Sắc mặt Mộ Dung Vũ khó coi kêu lên, ánh mắt lại gắt gao nhìn nàng chằm chằm, nàng gấp gáp cự tuyệt hắn như vậy là bởi vì muốn gặp hoàng huynh sao?
Cung Tuyết Thiến nhìn nét mặt bi thương cùng thất vọng của hắn, nàng rất muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì nàng không thể giải thích rõ, cuối cùng miệng chỉ hơi động, không nói một câu.
“Thập tứ đệ, ta đang cùng Tâm Nghi ngắm hoa, chi bằng chúng ta cùng nhau ngắm đi.” Mộ Dung Trần cố ý nói nhưng tay vẫn để trên lưng nàng.
Mộ Dung Vũ nhìn thấy bọn họ gắn bó một chỗ, trái tim đau như rỉ máu, hắn có thể tưởng tượng vừa rồi giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Cố nén đau lòng nói: “Hoàng huynh, các người ngắm đi ta còn có việc đi trước.”
Hắn giống như trốn chạy rời khỏi nơi này, trên mặt cười khổ, người nàng yêu vẫn là hoàng huynh.
Nhìn hắn bi thương rời đi, Cung Tuyết Thiến đau lòng,g____________________________________________________________________________________________________________________________ ngẩng đầu giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cố ý phải không? Cố ý làm cho hắn khổ sở, làm cho hắn không chịu nổi.”
“Mạnh Tâm Nghi, vẫn chưa tới phiên ngươi chất vấn Bổn vương.” Mộ Dung Trần lạnh lùng nói, nếu lúc này không khiến Thập tứ khổ sở như vậy, sau này nó càng khó sống, càng thống khổ, cho nên hiện tại chính hắn phải nhẫn tâm.
Cung Tuyết Thiến tức giận đến mức nghiến răng, hung hăng hất tay hắn ra nói: “Thả ta đi.” Nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi hắn.
“Quay về vương phủ cùng Bổn Vương.” Mộ Dung Trần cũng dùng giọng điệu không cho phép người khác phản kháng.
“Mộ Dung Trần, ngươi đừng quá đáng. Cho dù thế nào mọi người đều biết là ngươi thả ta về nhà, chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng, khiến người khắp thiên hạ đều chê cười sao?” Cung Tuyết Thiến nhịn không được quát, nàng cực kỳ tức giận.
“Việc này rất đơn giản, Bổn Vương có thể nói với mọi người, bởi vì ngươi đã mười lăm tuổi, trưởng thành rồi nên Bổn Vương muốn lấy ngươi vào cửa lần nữa.” Mộ Dung Trần đó sớm nghĩ ra đối sách.
“Thật đê tiện, chẳng lẽ không còn vương pháp hay sao?” Cung Tuyết Thiến nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn.
“Vương pháp? Vương pháp là do Mộ Dung gia định đoạt.” Mộ Dung trần cố ý kích phúng (kích động + châm biếm) nàng.
“Vậy phải như thế nào ngươi mới có thể buông tha ta?” Cung Tuyết Thiến không khống chế được giận dữ hét lên, ở nơi này là xã hội phong kiến nàng không thể nói chuyện đạo lý công bằng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...