Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

“Không nên, đừng quấy rầy bọn họ.” Mộ Dung Trần phản đối, dù sao, ai cũng không muốn bị quấy rầy.

“Hoàng huynh, ta chưa nói đi quấy rầy bọn họ, ta chỉ nói là vụng trộm đi theo phía sau, nhìn xem nữ tử thế nào có thể làm cho Thập tứ đệ của chúng ta động tâm thôi, các ngươi không đi, ta tự mình đi”. Mộ Dung Vân nói xong liền đi về trước.

“Hoàng huynh chúng ta cũng qua đi, bằng không tiểu tử Thập nhị này nhất định sẽ làm bọn họ xấu hổ sượng mặt mới thôi.” Mộ Dung Phong nói.

“Đi”. Mộ Dung Trần đương nhiên hiểu được tiểu tử Thập nhị này nhất định sẽ làm như vậy, vì Thập tứ đệ, chỉ có thể ngăn cản hắn lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong mắt Mộ Dung Vũ đều là nàng, tuy rằng yên lặng đi lên phía trước nhưng chỉ cần đi cùng nàng, được ở cùng một chỗ, thì trong lòng liền cảm thấy rất hạnh phúc.


Trong lòng Cung Tuyết Thiến lại phiền toái nên mở miệng như thế nào? Nên mở miệng như thế nào? Nhưng chắc chắn là nàng phải nói rõ rang, nếu đã tránh không khỏi, vậy nói sớm tốt hơn, đột nhiên, nàng dừng bước đi đến bên một cây đào với tay liền bẻ một nhánh hoa.

Nhìn nàng bẻ gẫy nhành hoa đào, Mộ Dung Vũ tim đập nhanh, lập tức sắc mặt cũng có chút thay đổi.

Phía sau, ba vị Vương gia nhà Mộ Dung nhìn thấy bọn họ dừng bước vội trốn phía sau thân cây hoa đào.

“Vương gia, thực xin lỗi”. Cung Tuyết Thiến trong tay cầm cành hoa đào, hít thật sâu mới lên tiếng đem cành hoa đào trong tay mình đưa cho hắn, chắc hẳn là hắn sẽ hiểu ý tứ của mình. (Lẽ ra như lời Tiểu Vân đã nói ở chap 48, phải tặng hoa mai mới là từ chối tình ý của người khác, không hiểu sao trong bản Trung lại là hoa đào T_T)

“Vì sao? Không phải nàng đã nhận lời mời của ta sao?” Mộ Dung Vũ sắc mặt đột nhiên trắng bệch, vì sao nàng lại muốn cự tuyệt?

“Thực xin lỗi! thật sự xin lỗi, nếu ta nói ta không biết lễ hội hoa đào này có ý nghĩa như vậy, ngươi có tin không? Mặc kệ ngươi tin hay không tin? Ta thật sự không biết. Sau khi tiểu Vân nói lại với ta, ta mới biết được”. Cung Tuyết Thiến giải thích, mặc dù là như vậy nàng vẫn cảm thấy thực xin lỗi hắn.


“Tâm Nghi, cho dù nàng không hiểu nhưng nàng đã rời khỏi Vương Phủ, vì sao không thể đón nhận ta?” Mộ Dung Vũ dường như còn ôm một tia hi vọng.

Mà trốn ở sau thân cây hoa đào, ba người cũng không hẹn đồng thời sửng sốt. Tâm Nghi, Mạnh Tâm Nghi… thì ra là nàng? Mắt Mộ Dung Trần hơi híp lại một chút.

“Vương gia, đây là hai việc khác nhau.” Cung Tuyết Thiến không biết nên giải thích cho hắn như thế nào, hắn mới hiểu.

“Tâm Nghi, cho đến bây giờ người mà trong lòng ngươi thích vẫn là hoàng huynh ư?” Mộ Dung Vũ chịu đựng từng chữ, đau lòng tự hỏi, hắn thầm nghĩ đến khả năng này.

Tránh ở phía sau cây hoa đào, Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vân không khỏi quay đầu nhìn phía Mộ Dung Trần. Hắn sắc mặt âm trầm chờ nàng trả lời.

Cung Tuyết Thiến bối rối, nàng nên trả lời như thế nào? Có điều lúc này có vẻ như đây cũng là cái cớ rất tốt, nếu như mình thừa nhận như vậy, hắn sẽ chết tâm, huống chi người nào cũng biết chính mình lúc mười tuổi đã bắt đầu thích Mộ Dung Trần, thôi cứ quyết định như vậy đi, nhìn hắn thừa nhận: “Phải, người ta thích là hắn.”

“Ngươi thật sự vẫn thích hoàng huynh?” Sắc mặt Mộ Dung Vũ khó coi đến cực điểm, lại thắc mắc nhìn nàng: “Nếu thích huynh ấy thì tại sao phải rời khỏi huynh ấy? Nàng làm vậy không phải là rất mâu thuẫn sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui