“Vương gia, quản gia Mạnh phủ cần kiến.” Một thị vệ canh tại cửa thư phòng bẩm báo.
Lý bá? Mộ Dung Trần sửng sốt, phân phó: “Để ông ta vào.”
“Vương gia, cứu tiểu thư nhà nô tài.” Lý bá vừa bước vào liền quỳ trên mặt đất.
Tâm Nghi xảy ra chuyện sao? Mộ Dung Trần lập tức đứng dậy: “Sao lại thế? Nói rõ ràng xem.”
“Hồi bẩm Vương gia, vào sáng hôm nay, đột nhiên có một chiếc xe ngựa đến phủ, bảo nô tài giao cho tiểu thư một phong thư. Sau khi đọc thư, tiểu thư nói là Gia Lỗ Tề Vương tử muốn gặp người, giới thiệu công chúa cho người quen biết. Tiểu thư liền đem theo Tiểu Vân ra ngoài. Không lâu sau thì thập tứ Vương gia tới tìm, nghe thấy tiểu thư đi ra ngoài liền lập tức nói không xong, bảo nô tài đến báo với Vương gia.” Lý bá cố gắng nói ngắn gọn.
“Cái gì?” Mộ Dung Trần cũng biến sắc. Hắn và thập tứ đệ cùng nhau trở về từ Hoàng cung, Gia Lỗ Tề rõ ràng ở trong Hoàng cung, sao lại mời nàng được? Chẳng lẽ lại là Liễu Nhu?
“Người đâu?” Mộ Dung Trần lập tức hô.
“Vương gia có gì phân phó?” Một thị vệ đi tới.
“Lập tức đem theo người, đuổi theo bốn cổng Đông Nam Tây Bắc cho bổn Vương, nhất định phải tìm được Mạnh Tâm Nghi an toàn, nếu không đem đầu đến gặp bổn Vương.” Mộ Dung Trần ra lệnh.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lĩnh mệnh đi.
Mộ Dung Trần lại chạy nhanh ra khỏi thư phòng, không nói hai lời liền cưỡi ngựa phi về phía phủ quận chúa.
“Nô tài tham kiến Vương gia.” Quản gia phủ quận chúa hành lễ.
“Quận chúa nhà ngươi đâu?” Mộ Dung Trần không nói hai lời liền hỏi.
“Ở trong phòng.” Quản gia ngẩn ra trả lời, không biết vì sao sắc mặt Vương gia lại khó coi như vậy.
Mộ Dung Trần không để ý đến ông ta, trực tiếp đi về phía phòng, Rầm một tiếng đá văng cửa, liền nhìn thấy một người đang nằm trên giường đưa lưng về phía hắn. Hắn nhanh chóng bước đến, lôi nàng ta từ trên giường dậy, liền nhìn thấy một nữ tử cả người run rẩy.
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng.” Nàng ta lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ.
“Nói, quận chúa nhà ngươi đâu?” Sắc mặt Mộ Dung Trần chứa cơn thịnh nộ âm độc, tay dùng sức bóp chặt nàng ta.
“Nô tỳ không biết, quận chúa chỉ bảo nô tỳ ở đây.” Nữ tử hoảng sợ cả người run rẩy, nước mắt chảy ròng ròng.
Mọi việc không cần nói cũng đã rõ ràng. Mộ Dung Trần lập tức đẩy nàng ta ra, vội vàng xông ra bên ngoài. Tâm Nghi, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì. Liễu Nhu, lần này bổn Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hắn vừa ra khỏi phủ quận chúa thì có một thị vệ nghênh đón nói: “Vương gia, thập tứ Vương gia bảo ty chức nói cho Vương gia biết, xe ngựa của Mạnh tiểu thư ra ngoài từ cửa Bắc, thập tứ vương gia đã đuổi theo rồi.”
“Được, bổn Vương liền đuổi theo.” Mộ Dung Trần không hề chần chừ, lên ngựa phi vội đi.
********************
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân ngồi ở trong xe ngựa, càng đi càng cảm thấy không bình thường. Sao bên ngoài lại im ắng như vậy, hồ nghi xốc màn xe lên mới kinh ngạc phát hiện, thì ra bọn họ đã ra khỏi thành.
“Dừng xe, mau dừng xe.” Nàng hô lên, muốn lao ra.
Nhưng mà người ở phía ngoài lại giống như không nghe được, ngược lại càng tăng tốc khiến nàng té ngã trên xe ngựa.
Xe ngựa xóc nảy kịch liệt.
“Tiểu thư, làm sao đây?” Tiểu Vân cố gắng đỡ nàng dậy, thất kinh hỏi.
“Tiểu Vân, đợi lát nữa nếu như có cơ hội thì ngươi cứ chạy đi, không cần lo cho ta.” Cung Tuyết Thiến đã cảm giác được điềm xấu, đối phương hẳn là nhằm vào nàng. Rốt cuộc thì Liễu Nhu vẫn không buông tha nàng.
“Tiểu thư, sao nô tỳ có thể bỏ lại người được.” Tiểu Vân khóc, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, đầu của các nàng lập tức đụng phải khung xe, đau đến lức phải lấy tay che đầu.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tiểu Vân nhìn nàng hỏi.
“Không sao.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu.
Màn xe lập tức bị xốc lên, Liễu Nhu mang mạng che mặt, ánh mắt lộ vẻ hung ác nói: “Còn chưa lăn xuống dưới, chẳng lẽ còn chờ bổn quận chúa đến mời sao?”
“Không cần.” Cung Tuyết Thiến thản nhiên nói, kéo Tiểu Vân nhảy xuống xe ngựa, lúc này mới phát hiện mình đang đứng ở trên một đỉnh núi.
“Bình tĩnh như vậy, ngươi không sợ sao?” Liễu Nhu nhìn thấy trong mắt nàng không có một tia kinh hoảng liền càng phẫn nộ.
“Không có gì phải sợ cả? Hơn nữa nếu sợ thì ngươi sẽ bỏ qua sao? Vẫn là nên bớt nói nhảm đi. Nói đi, ngươi mời ta tới làm gì?” Cung Tuyết Thiến không sợ hãi, không hoảng hốt nhìn nàng ta nói.
“Ngươi đoán không ra ta mời ngươi tới làm gì sao?” Liễu Nhu cười lạnh.
“Muốn ta chết sao? Nhưng mà ta chết rồi, ngươi cho là ngươi còn có thể gả cho hắn sao?” Sao Cung Tuyết Thiến lại không đoán được nàng ta muốn làm gì? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mà nàng thật không rõ, chẳng lẽ nàng ta không muốn gả cho Mộ Dung Trần sao?
“Ngươi nghĩ rằng bộ dạng của ta đã thành người không ra người quỷ không ra quỷ rồi còn có thể gả cho hắn sao? Hắn cũng không phải thật lòng muốn lấy ta, gả cho một người không yêu mình có ý nghĩa gì chứ? Không ngại nói thật cho ngươi biết, ta sớm đã muốn chết, nhưng mà ngươi chưa chết, ta có chết cũng không cam lòng, cho nên ta muốn ngươi cùng chết với ta. Như vậy mới sảng khoái không phải sao?” Liễu Nhu cười điên cuồng.
“Ngươi điên rồi.”
“Phải, ta điên rồi, ta chính là bị các ngươi bức điên. Muốn trách thì trách ngươi, Mạnh Tâm Nghi, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi. Nhưng mà ngươi không cần sợ, ta sẽ đi cùng ngươi.” Liễu Nhu hung hăng ác độc đi từng bước tới gần nàng.
“Ngươi tránh ra, ta không cho phép ngươi hại tiểu thư nhà ta.” Tiểu Vân tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn không chùn bước chắn trước mặt nàng.
“Tiểu Vân, tránh ra.” Cung Tuyết Thiến đẩy Tiểu Vân ra. Cho dù chết, nàng cũng không muốn hại đến tính mạng của Tiểu Vân.
“Ngươi thật thức thời.” Liễu Nhu lạnh lùng trào phúng nói.
“Muốn chém muốn giết, muốn lóc thịt gì, ngươi cứ ra tay đi.” Nàng nhắm mắt lại chờ đợi, nếu chạy không thoát, vậy cũng chỉ có cách thản nhiên chấp nhận.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi chết dễ dàng như vậy sao?” Liễu Nhu lại cười âm hiểm.
“Ngươi muốn làm gì?” Cung Tuyết Thiến lập tức mở to mắt, cảnh giác nhìn nàng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...