Hả? Mai Cơ, Lan Cơ, Tình Cơ cũng ngây ngẩn cả người, nghi hoặc nhìn nàng, không rõ nàng đang nói cái gì?
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi có ý gì?” Ánh mắt Mộ Dung Trần chiếu thẳng vào nàng.
“Vương gia, từ nhỏ cha đã dạy ta, Có qua có lại mới toại lòng nhau, cho nên, người ta tốt với ta thế nào, ta sẽ đối lại tốt hơn mười phần, các tỷ tỷ đến thăm ta, chưa nói đến lời thứ hai đã hung hăng tát ta hai cái, tình ý thâm hậu như vậy, ta sao có thể không đáp lễ chứ?” Cung Tuyết Thiến cố ý bày ra vẻ nói có sách mách có chứng không thể lay chuyển, biểu tình khờ dại vô tội, làm cho người ta vô thức không phản bác lại được.
Tiểu Vân ở bên cạnh bị tiểu thư thay phiên luận lộng đến ngây người, trong lòng vừa lo lắng vừa kính nể tiểu thư.
Tình Cơ, Mai Cơ, Lan Cơ trừng lớn mắt nhìn nàng, hoàn toàn bị lý luận của nàng làm cho mất phản ứng, có điều trong lòng cực kỳ bực mình, nhưng không cách nào phản bác, đành phải chờ xem Vương gia nói như thế nào?
Ánh mắt Mộ Dung Trần gắt gạo trói nàng, Cung Tuyết Thiến cố ý cười ngọt ngào với hắn.
“Ha ha ha ha.” Cuối cùng không ai ngờ tới, Vương gia cư nhiên bộc phát một trận cười nghiêng ngả, không khỏi nhìn hắn.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau, Mạnh Tâm Nghi, kinh thư của ngươi quả nhiên độc đáo.” Hắn tán dương, trong lời nói lại ẩn chứa châm chọc.
“Thiếp thân tạ ơn Vương gia đã khích lệ, ta còn sợ lễ quá nặng tỷ tỷ sẽ không thích, nghe Vương gia nói như vậy ta an tâm rồi.” Cung Tuyết Thiến lại tiếp tục mượn sườn núi trèo xuống, bộ dáng vui mừng, tay vỗ vỗ ngực.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi đến đây kể lại đầu đuôi câu chuyện đi.” Mộ Dung Trần lạnh lùng nói, không biết vì sao trong lòng lại thật sự không có ý niệm muốn trừng phạt nàng.
“Ngươi cố tình gây sự.” Tình Cơ tức giận trợn mắt, sợ Vương gia không xử phạt nàng, lập tức quỳ xuống, “Vương gia, xin làm chủ cho thiếp.”
“Ngươi nói đi, Bổn Vương làm chủ cái gì?” Mộ Dung Trần đột nhiên có hứng thú.
“Ta cũng không biết, Tình Cơ tỷ tỷ muốn Vương gia làm chủ chuyện gì, vì vậy ta cũng muốn biết Vương gia làm chủ chuyện gì?” Cung Tuyết Thiến chớp mắt to, ngươi hỏi ta, ta không nói.
“Tình Cơ, ngươi đã nghe rõ, vậy ngươi nói xem, ngươi muốn Bổn Vương làm chủ cho ngươi chuyện gì?” Mộ Dung Trần đã biết còn cố ý nói.
“Vương gia, đánh muội muội là thiếp sai, nguyện ý bị Vương gia trừng phạt, chính là, Muội muội hủy đi mặt thiếp, xin cho thiếp một cái công đạo.” Tình Cơ không còn cách nào khác đành quỳ xuống thừa nhận sai lầm của mình.
Mai Cơ cùng Lan Cơ trong lòng đã buồn bực, nàng nói như vậy không phải là đưa cả các nàng vào, nói mình là các nàng đưa đến tìm Tuyết Cơ gây phiền toái, nói như vậy Vương gia sẽ giúp nàng sao? Thật là việc tốt không xong, thất bại có thừa.
Cung Tuyết Thiến ở một bên thầm cười lạnh. Ngươi rốt cuộc đã thừa nhận, thừa nhận là tốt rồi, mình cũng không phải là người để ý vụn vặt không buông tha. Đừng tưởng nàng còn là Mạnh Tâm Nghi trước kia.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi làm mặt Tình Cơ bị thương, ngươi nói xem Bổn Vương hẳn là nên trừng phạt ngươi thế nào?” Mộ Dung Trần đột nhiên nhìn nàng hỏi.
“Vương gia, mọi chuyện phải có nguyên nhân mới có kết quả, nguyên nhân kết quả, nhân quả, cho nên có nhân như vậy tất phải nên có quả như vậy.” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng nói ra câu này thật rất có triết lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...