Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Hoàng thượng, Thái tử, cứ việc yên tâm, trên thảo nguyên của chúng ta không có quan niệm này, cho dù là nữ nhân của phụ thân hay huynh trưởng, chỉ cần bọn họ không cần nữa thì chúng ta đều có thể lấy. Huống chi, đây là ta tự nguyện, không ai dám nói gì đâu. Nếu Hoàng thượng cảm thấy không thỏa đáng, vậy ta chỉ có thể trở về trong tiếc nuối.” Gia Lỗ Tề nói, những lời cuối cùng mơ hồ mang theo uy hiếp. Nếu Hoàng thượng không đồng ý, hắn sẽ không hòa thân nữa. Đương nhiên Hoàng thượng cũng hiểu sự uy hiếp của hắn, trong lòng dường như không vui, nhưng vẫn chưa lộ ra, nói: “Vương tử, không cần sốt ruột, nếu không ngại thì hãy cân nhắc thêm vài ngày nữa, cũng để trẫm nghĩ lại xem. Nếu đến lúc đó Vương tử vẫn khăng khăng lấy nàng thì trẫm sẽ tính tiếp.”

“Vậy làm phiền Hoàng thượng, ta sẽ không thay đổi chủ ý đâu.” Gia Lỗ Tề nói với thái độ kiên định.

“Phụ hoàng, Vương tử, trước tiên chúng ta cứ đến ngự hoa viên dự tiệc đã, những việc khác sau này hãy bàn tiếp.” Thái tử nói sang chuyện khác.

“Được, Vương tử, đi thôi.” Hoàng thượng khẽ gật đầu.

Nhưng trong lòng mọi người lại không an tĩnh được, Vương tử muốn thành thân với một nữ nhân bị phu quân ruồng bỏ là chuyện từ trước đến nay chưa từng xảy ra, không biết nên làm thế nào đây?

Ăn cơm tối, tắm xong, Cung Tuyết Thiến mặc đồ ngủ đi vào trong sân, vươn vai, những ngày tháng không bị ai quấy rối thật thanh thản và dễ chịu. Tiểu Vân nói với nàng mình đã tung tin ra ngoài rồi, tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến mua nhà, bán nhà xong là nàng có thể rời đi.

Nghĩ đến sau này có lẽ không còn được thấy Mộ Dung Trần nữa, trong lòng vẫn hơi ảm đạm. Dù sao hắn cũng là người mà nàng yêu sâu đậm. Nam nhân bị tổn thương một thời gian sau sẽ ổn nhưng có lẽ nữ nhân phải dùng cả một đời. Nhưng mà nàng tin rằng thời gian sẽ khiến vết thương của mình lành lại.


“Vương gia, tiểu thư đã ngủ rồi.” Tiếng của Tiểu Vân đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa.

Cung Tuyết Thiến sửng sốt, chuyện gì xảy ra vậy? Vương gia, là ai? Mộ Dung Vũ sao? Muộn như vậy rồi hắn còn đến làm gì?

“Cút ngay.” Ngay sau đó một tiếng gầm giận dữ liền vang lên. Không đợi nàng kịp phản ứng thì….

Rầm….cửa trong sân bị dùng sức đá văng, phát ra một tiếng vang thật lớn, Mộ Dung Trần mang theo sắc mặt âm trầm, nổi điên đứng trước mặt nàng.

“Ngươi làm gì vậy?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn, không biết hắn lại nổi điên vì chuyện gì, dường như hắn đã quên, bọn họ vốn không còn quan hệ gì nữa.

“Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương là tới chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi sắp được làm Vương tử phi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh như băng, giọng điệu trào phúng.

Vương tử phi? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nhìn hắn hừ lạnh nói: “Mộ Dung Trần, ngươi phát bệnh tâm thần gì vậy? Vương tử phi gì chứ?”

“Mạnh Tâm Nghi, vẫn còn giả vờ sao? Hóa ra ngươi lại có tâm kế như vậy, cư nhiên mê hoặc Gia Lỗ Tề Vương tử, khiến hắn muốn hòa thân với ngươi.” Mộ Dung Trần đã tức giận tới cực điểm, nàng liều mạng rời khỏi Vương phủ, chính là vì muốn mê hoặc nam nhân khác.

Gia Lỗ Tề? Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hiểu được, sững sờ hỏi: “Làm sao ngươi biết được?” Chẳng lẽ Gia Lỗ Tề cũng nói với hắn sao?

“Sao bổn Vương lại biết được ư? Xem ra đây là mưu kế của ngươi, ngươi đã sớm nghĩ tới, cho nên mới bảo Gia Lỗ Tề hôm nay uy hiếp Phụ hoàng, nếu không lấy ngươi thì sẽ không hòa thân.” Sự tức giận trong mắt Mộ Dung Trần nhất xúc tức phát (chỉ cần chạm vào là nổ ngay), nàng quả thật đã biết, khiến cho một tia hi vọng hắn ôm ấp cũng tan biến.

Gia Lỗ Tề uy hiếp Hoàng thượng, muốn thành thân với nàng? Cung Tuyết Thiến khiếp sợ nhìn hắn, đây là tình huống gì vậy chứ?


“Ngươi nói chuyện đi, ngươi còn có chuyện gì không dám nói nữa? Rốt cuộc ngươi có dã tâm gì? Ngươi là đang trả thù ta sao?” Mộ Dung Trần rống to hơn, lần đầu tiên hắn phát hiện, tâm cơ của nàng sâu như vậy.

“Mộ Dung Trần, ngươi thật sự quá đề cao chính mình rồi, vì sao ta phải trả thù ngươi? Ngươi có gì đáng để ta trả thù? Ta có dã tâm gì sao? Đừng quên, ngươi đã hưu ta rồi, ta có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, cho dù gả cho Gia Lỗ Tề Vương tử thì sao? Có liên quan gì tới ngươi sao?” Cung Tuyết Thiến không muốn giải thích với hắn, ngược lại châm chọc hắn.

“Mạnh Tâm Nghi, tốt nhất ngươi nên chết tâm đi, ngươi cho là với một nữ nhân đã trở thành hàng cũ cũng có thể gả cho Vương tử sao?” Mộ Dung Trần cười lạnh.

“Ha ha….” Cung Tuyết Thiến đột nhiên bật cười, “Vương gia, Vương tử còn có thể vì ta mà uy hiếp Hoàng thượng, ngươi nói có thể hay không?” Nhưng mà trái tim của nàng thật sự rất đau. Hắn nhất định phải hạ thấp nàng như vậy sao? Nàng cũng không hi vọng xa vời rằng nàng và hắn có thể trở thành bằng hữu, tuy nhiên thật không ngờ lại trở thành kẻ địch.

Con ngươi đen âm trầm tức giận của Mộ Dung Trần sâu không thấy đáy, trên người tản ra hàn khí bức người, chậm rãi tới gần nàng.

“Ngươi muốn làm gì?” Cung Tuyết Thiến lùi về phía sau từng bước. Vẻ mặt như vậy của hắn khiến từ đáy lòng nàng cảm thấy hoảng sợ.

Tiếng nói vừa dứt, thân mình liền bị hắn ôm lấy, bay vào trong phòng. Hắn dùng sức ném nàng lên giường, rồi sau đó nhanh chóng tự cởi y phục của mình.

Cung Tuyết Thiến mở to mắt nhìn hắn trong nháy mắt đã cởi hết y phục trên người, vừa xấu hổ vừa giận dữ hét: “Ngươi làm gì vậy? Cút đi.”


Mộ Dung Trần không thèm nhìn nàng một cái, đôi mắt vằn đỏ, nhanh chóng kéo nàng qua, không nói hai lời liền xé bỏ y phục của nàng. Trong nháy mắt, nàng liền trần truồng xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Mộ Dung Trần, ngươi đê tiện, vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến vừa thẹn vừa giận muốn lấy chăn bao mình lại.

“Vậy bổn Vương sẽ đê tiện, vô sỉ một lần, bổn Vương muốn nhìn xem, Gia Lỗ Tề Vương tử còn muốn một nữ nhân dây dưa không rõ với tiền phu (chồng trước) như ngươi hay không?” Mộ Dung Trần nói xong liền kéo chăn đi, bổ nhào vào trên người nàng.

“Mộ Dung Trần, ta sẽ hận ngươi.” Cung Tuyết Thiến kêu to.

“Bổn Vương chỉ sợ ngươi không hận.” Mộ Dung Trần nói xong liền lấy tay tách hai chân nàng ra, không có âu yếm, không có thương tiếc xỏ xuyên qua thân thể nàng, nếu có chỉ là tức giận.

Cung Tuyết Thiến cắn chặt môi, giận dữ trừng mắt nhìn hắn, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, nhưng nước mắt khuất nhục (bị áp bức và lăng nhục) lại không ngăn được mà rơi xuống.

0.000000 0.000000


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận