Sau một tiếng gầm nhẹ, Mộ Dung Trần xoay người rời khỏi thân thể nàng, đứng ở bên giường, nhìn thấy trên người nàng là từng mảng xanh tím sau khi bị hắn cưỡng đoạt, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ.
Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, giọng điệu yếu ớt nói: “Ngươi thỏa mãn chưa? Nếu đã thỏa mãn rồi thì hãy thả ta đi đi.”
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi dường như nghe không hiểu lời nói của bổn Vương, bổn Vương nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi cũng đừng hòng nghĩ đến việc thoát khỏi Vương phủ này.” Mộ Dung Trần hung hăng quẳng lại những lời này, một tia xấu hổ duy nhất trong lòng cũng biến mất, không thèm quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Tiểu Vân đi tới, nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy liền rất đau lòng, vội vàng giúp nàng mặc quần áo rồi nói: “Tiểu thư đừng chọc giận Vương gia nữa, tội tình gì mà người phải tự làm khổ mình như vậy?”
Khóe môi Cung Tuyết Thiến lộ ra một nụ cười khổ thảm thương. Sao Tiểu Vân có thể hiểu được tâm tư của nàng chứ? Nàng chính là muốn chọc giận hắn, muốn hắn thả mình đi.
Mộ Dung Trần trở lại thư phòng, hung hăng phẫn nộ đánh vào trên tường một quyền. Vì sao? Vì sao nàng cứ phải chọc giận hắn? Vì sao nàng không thể giống như những người khác lựa ý hùa theo hắn?
Trong Vương phủ, kẻ vui mừng nhất có lẽ chính là bọn người Mai Cơ, Lan Cơ.
“Không ngờ nàng ta cũng sẽ có ngày hôm nay, nhưng mà cũng thật đúng lúc, chúng ta đỡ phải đối phó với nàng ta.” Trên mặt Lan Cơ mang theo vẻ đắc ý nói.
“Ngươi không nên vui mừng quá sớm, tuy nói mấy ngày nay Vương gia không đến thăm nàng ta, mà luôn ngủ lại ở chỗ của chúng ta, nhưng mà các ngươi nên nhận ra Vương gia không hề vui vẻ chút nào, chỉ là biến chúng ta trở thành đối tượng phát tiết mà thôi. Ta sợ việc này sẽ không kéo dài được lâu, Vương gia sẽ lại sủng ái nàng ta lần nữa.” Lời nói của Mai Cơ như dội một gáo nước lạnh vào Lan Cơ. Mai Cơ là kẻ biết nhìn xa trông rộng hơn Lan Cơ và Tình Cơ.
“Mai tỷ tỷ nói rất đúng, cho nên chúng ta phải nhân cơ hội này hầu hạ thật tốt khiến Vương gia sủng ái chúng ta lần nữa.” Tình Cơ ở bên cạnh nói.
“Đúng, nói không sai, chỉ hi vọng có thể như ý muốn của chúng ta.” Mai Cơ gật gật đầu.
“Vậy tỷ muội chúng ta hãy tự thi triển sức quyến rũ, giữ chân Vương gia.” Lan Cơ cũng nói.
Thật ra bọn họ đều hiểu được, bây giờ họ vẫn có thể hợp nhất đối phó Mạnh Tâm Nghi, nhưng nếu nàng thật sự thất sủng thì quan hệ giữa bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh.
Tuyết Uyển.
Vừa sáng sớm, Cung Tuyết Thiến đã thức dậy nói với Tiểu Vân: “Tiểu Vân, hôm nay chúng ta quay về Mạnh phủ thăm Lý bá đi.”
“Người không thể ra ngoài được đâu.” Tiểu Vân nhìn nàng nói.
“Ra ngoài không được sao? Sao lại như thế?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt hỏi.
“Đêm qua, Vương gia đã ra lệnh cho người canh giữ ở cửa, còn nói nếu không có chỉ thị của Vương gia thì không cho phép tiểu thư rời khỏi Tuyết Uyển nửa bước, cũng không cho bất luận kẻ nào vào gặp.” Tiểu Vân hồi đáp.
“Ta biết rồi, thôi vậy, Tiểu Vân, ngươi cứ đi làm việc đi.” Cung Tuyết Thiến phân phó, hắn đang làm gì vậy? Giam cầm nàng sao?
“Vậy nô tỳ lui xuống trước.” Tiểu Vân nói xong liền lui ra ngoài.
Cung Tuyết Thiến mở cửa sổ ra, nhìn thấy bên ngoài có mấy thị vệ đang canh giữ ở bốn phía, xem ra hắn thật sự muốn giam giữ nàng. Đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy nàng.
“Ai?” Nàng xoay người sang chỗ khác, vừa muốn hét lên thì đã bị người ta che miệng lại.
“Bảo bối, đừng kêu, là ta.” Giọng nói yêu mị của Cơ Tinh Hồn vang lên bên tai nàng.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi vào đây bằng cách nào?” Cung Tuyết Thiến kinh ngạc nhìn hắn, mặc dù biết võ công của hắn không tệ, nhưng mà dù sao ngoài cửa cũng có nhiều thị vệ trông coi như vậy, hơn nữa lại đang giữa ban ngày ban mặt, vậy mà hắn lại có thể vào đây?
“Bảo bối, có phải nàng quá coi thường ta hay không? Chỉ mấy thị vệ kia mà có thể cản được ta sao? Đừng nói chỉ là Vương phủ mà ngay cả Hoàng cung ta cũng có thể vào. Nhưng mà trái lại, ta lại cảm thấy rất kỳ lạ, ngoài cửa sổ của nàng sao lại có nhiều thị vệ như vậy? Lẽ nào là vì đề phòng ta?” Cơ Tinh Hồn ôm eo nàng, đoán.
“Ngươi chỉ được cái nói đúng thôi, chính là vì đề phòng ngươi.” Cung Tuyết Thiến vùng ra khỏi ngực hắn.
“Nói như vậy thì chẳng lẽ hắn đã biết chúng ta thường xuyên kín đáo gặp gỡ?” Cơ Tinh Hồn lại không có chút vẻ sợ hãi hoang mang nào cả, cố ý mờ ám nói.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi nói chuyện nên chú ý một chút, ai cùng ngươi kín đáo gặp gỡ chứ.” Cung Tuyết Thiến nhịn không được lườm hắn một cái.
“Không phải kín đáo gặp gỡ? Vậy chẳng lẽ là yêu đương vụng trộm?” Trên mặt Cơ Tinh Hồn lộ ra nụ cười xấu xa.
Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái rồi nói sang chuyện khác. Nàng hỏi: “Cơ Tinh Hồn, ngươi có thể đưa ta rời đi được hay không?”
“Được, bảo bối muốn đi cùng ta, ta cầu còn không được nữa là.” Cơ Tinh Hồn liền ôm nàng vào trong lòng.
“Ngươi đứng đắn chút đi, ta nghiêm túc đấy.” Sắc mặt Cung Tuyết Thiến nghiêm nghị nhìn hắn.
Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, đôi mắt hơi nheo lại, đột nhiên nói: “Nàng yêu hắn.” Hắn hiểu nữ nhân rất rõ, nữ nhân không nằm ngoài hai loại người, một loại nếu đã yêu thì sẽ trăm phương ngàn kế muốn đạt được, còn loại kia thì sẽ rời đi.
A….Cung Tuyết Thiến sửng sốt, khóe môi cười nhạt, nàng không muốn giấu diếm: “Có lẽ vậy, cho nên ta muốn nhân lúc vẫn chưa lún sâu vào, rời khỏi nơi này, ngươi có thể giúp ta không?”
“Giúp nàng cũng được, nhưng mà ta được lợi gì? Việc không có lợi ta sẽ không làm.” Ánh mắt Cơ Tinh Hồn tà mị nhìn nàng.
“Không có lợi gì, nhưng mà ngươi nhất định phải giúp.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên cười quỷ dị.
“Vì sao?” Cơ Tinh Hồn nhất thời có một loại cảm giác không tốt, giống như là bị gài bẫy.
“Bởi vì ta đã nói, người ta thích chính là ngươi, nếu ngươi không giúp ta, ta cũng sẽ không để ngươi sống dễ chịu đâu, ngươi nghĩ Mộ Dung Trần sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Cho dù không giết được ngươi, nhưng đối đầu với triều đình cũng không phải là việc ngươi muốn, phải không?” Cung Tuyết Thiến nửa vô lại, nửa uy hiếp nói.
“Bảo bối, nàng cũng thật nham hiểm, nói vậy tức là, ta muốn giúp thì giúp, mà không muốn giúp cũng phải giúp.” Đôi mắt quyến rũ của Cơ Tinh Hồn nhếch lên nhìn nàng, nhưng trong mắt lại không hề tức giận.
“Ngươi biết là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến không khách khí nói.
“Nhưng mà tội danh cũng đã gánh rồi, ta không thể trắng lưng, đúng không?” Trong mắt Cơ Tinh Hồn lộ ra nụ cười gian.
“Ngươi muốn làm gì?” Cung Tuyết Thiến còn chưa nói xong thì nụ hôn của hắn đã dừng ở trên môi nàng, nàng còn chưa kịp tránh ra thì….
Rầm…Cửa lập tức bị phá ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...