"Đúng vậy, Vương gia, ta thấy Lộng Nguyệt cô nương các nàng cũng bề bộn nhiều việc, hôm nay hãy để cho thiếp thân thay y phục cho ngài đi!" Nàng cố ý ném cái mị nhãn, ôn nhu nói.
Lý Thư có chút không phản ứng kịp, hôm qua nàng còn chán ghét hắn như vậy, hôm nay lại lấy lòng như thế, nhất định là có ý đồ.
Con tiểu hồ ly này, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia tinh quang, không ngại hãy theo nàng chơi đùa vui vẻ một chút.
"À, tối hôm qua không có tắm rửa, trên người dính dính, thật khó chịu!" Lý Thư bỗng nhiên nói.
"Vũ Nhi, bổn vương muốn tắm rửa, ngươi tới hầu hạ bổn vương, thế nào?"
Huynh đài, không cần mang theo chơi đùa như vậy chứ! Đến lúc này vẫn cứ mãnh liệt như vậy, nàng sợ mình sẽ không chịu nổi.
"Việc đó, Vương gia, nghe nói tối hôm qua ngay cả bữa tối ngài cũng chưa ăn, như vậy cũng không tốt đó!" Yến Vũ Nhi lấy lòng nói, hi vọng dời đi lực chú ý của hắn.
"Nhưng là, trên người bổn vương rất không thoải mái!"
"Chúng ta dùng bữa trước, sau đó lại tắm rửa! Ngài đã chưa ăn hai bữa, dạ dày cũng không chịu nổi, ngài cần phải chú ý thân thể!" Nàng làm ra dáng vẻ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn, có thể kéo một khắc thì kéo một khắc, dù sao suy nghĩ ra biện pháp cũng khó khăn hơn nhiều.
"Được rồi, ngươi vừa nói ta thật sự cảm thấy rất đói, từ tối hôm qua đến giờ cũng chưa ăn cái gì! Vậy dùng bữa trước đi.
" Lý Thư cũng không làm khó nàng nữa, tự động đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn.
Nhìn hộp đựng thức ăn trên bàn, trong mắt cũng lóe ra lục quang.
Yến Vũ Nhi hận không thể hung ác đạp hắn một cước, vừa khinh bỉ ở trong lòng, vừa thay đổi vẻ mặt tươi cười nói: "Vương gia, thiếp thân phục vụ ngài dùng bữa đi!"
Yến Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở hộp đựng thức ăn ra, lấy đồ ăn bên trong ra.
Bên trong chỉ có bốn món, sủi cảo thủy tinh, như ý cao, liên dung tô, một chén cháo xanh biếc, rất là đơn giản.
Nàng chợt nhớ tới ngày đó hắn để cho nàng chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, bỗng nhiên ý thức được mình lại bị chơi xỏ một lần nữa, hai mắt căm tức nhìn hắn.
Lý Thư cũng không nhìn nàng nữa, ánh mắt nhìn về phía chén cháo xanh biếc kia, Yến Vũ Nhi biết hắn muốn ăn, lập tức liền đưa chén tới, thế nhưng hắn lại không động, chẳng qua chỉ nhìn nhìn cái muỗng ở một bên.
Sát*, hắn đây là muốn nàng đút hắn ăn sao? Không cần được voi đòi tiên như vậy nha! Cho dù là nha hoàn phục vụ, cũng chỉ là ở một bên chia thức ăn, nào có bày đặt như hắn chứ?
*sát: tỷ ấy đang chửi tục đó ^^!!!
Yến Vũ Nhi không thể làm gì khác hơn là cầm cái muỗng lên múc một muỗng cháo, đưa tới bên mồm của hắn, Lý Thư vừa há miệng ngậm cái muỗng, đôi môi không cẩn thận đụng vào ngón tay của nàng, còn cố ý mút mút một chút, không có ý tốt nhìn Yến Vũ Nhi.
Hắn đây là cố ý! Yến Vũ Nhi rối loạn, hiện giờ người này lúc nào cũng suy nghĩ lấy chuyện ngược đãi mình làm thú vui đúng không?
"Vương gia, cháo uống ngon sao? Lại dùng một chén nữa đi!" Yến Vũ Nhi làm bộ như không hiểu, chịu đựng da gà nổi khắp người, ân cần hỏi.
"Ừ, thức ăn hôm nay đặc biệt ngon miệng, Vũ Nhi, ngươi cũng nếm thử một chút đi!" Hắn chợt để sát mặt qua, miệng đụng vào miệng của nàng, Yến Vũ Nhi ý thức được không bình thường vội vàng nhảy ra, liên tiếp khoát tay nói: "Vương gia ngài từ từ ăn, thiếp thân đã ăn rồi!"
"Vậy sao? Ta cũng ăn no rồi," hắn đứng dậy, "Chúng ta đi tắm rửa đi!"
Yến Vũ Nhi trong nháy mắt hóa đá, hắn vẫn còn nhớ sao?
Nhưng lời nói ra giống như tát nước ra ngoài, nàng chỉ đành phải nhắm mắt đi theo Lý Thư tới tịnh phòng.
Thùng gỗ lớn trong phòng đã chuẩn bị đầy đủ nước nóng, hơi nóng bốc lên hừng hực, cũng không biết lúc nào thì đưa vào.
Lý Thư đứng trước mặt nàng như không có việc gì tự mình cởi y phục, trung y màu trắng trượt xuống, một thân thể tráng kiện hoàn toàn hiện ra, Yến Vũ Nhi muốn nhắm mắt lại đã không kịp nữa rồi, trơ mắt nhìn hắn sãi bước bước vào trong thùng tắm.
——— ————
Một vở kịch nhỏ ấm áp:
Vương gia phúc hắc Lý Thư và tiểu thiếp Yến Vũ Nhi
Vương gia phúc hắc trưng ra khuôn mặt tuấn tú người và thần đều phẫn nộ lấn đến gần tiểu bạch thỏ, trên người còn nhỏ nước, thật sự là một bức tranh mỹ nam tắm rửa thật đẹp: "Thân ái, ngày mai chưng bày, biết nên làm thế nào chưa hả?"
Hai mắt tiểu bạch thỏ ngấn lệ, dịu dàng nói: "Mai Hoa chưng bày, chuyện liên quan gì tới ta?"
"Ngươi nói gì? Mai Hoa Quân là bà mai của chúng ta, há có thể không có tạ lễ cho người làm mai, ngươi muốn chết hả?" Một nam nhân nào đó nghiến răng nghiến lợi nói.
"Biết biết, ta đi ủng hộ thủ đính* còn không được sao?" Tiểu bạch thỏ điềm đạm đáng yêu, vừa thấy đã thương.
*thủ đính: theo ta hiểu là kiểu like hoặc share như fb á (~ nên ta giữ nguyên từ hán việt nha)
Một nam nhân nào đó vẫn còn chưa hài lòng lắm, trầm mặt nói: "Thủ đính thêm bao tiền lì xì, bổn vương có thể suy xét chuyển ngươi thành chính thức!"
Tiểu bạch thỏ kích động: "Vậy ngày mai ta sẽ huy động mọi người đi ủng hộ thủ đính, nhé ~"
Một nam nhân nào đó có chút hài lòng, đáy mắt xẹt qua một nụ cười không có ý tốt: "Thế này mới ngoan, từ nay về sau bổn vương mới có thịt ăn.
Nhớ kỹ, khiến cho mọi người nhớ kỹ gia tăng thêm, chúng ta mới có thể nhiều phúc lợi hơn!"
"Cái gì thịt? Phúc lợi gì?" Tiểu bạch thỏ không phản ứng kịp, một nam nhân nào đó tà mị cười một tiếng, lúc ôm lấy eo của nàng đi ra tịnh phòng, vừa thì thầm: "Hiện tại bổn vương sẽ để cho ngươi ăn thịt, cho mọi người phúc lợi…"
…
Mai Hoa ngượng ngùng che mặt muốn rời đi, khụ khụ! Trước khi rời đi nói thêm câu nữa ha ha: Ngày mai truyện chính thức chưng bày, các bạn thân mến ủng hộ thủ đính nha! Ngươi ra sức, ta đây cũng phải nỗ lực làm càn!
Bỏ chạy ~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...