Edit: Tuyền xù
"Mộ Dung Hoài ngươi nghe cho ta, muốn chiếm tiện nghi của lão nương? Không có cửa đâu, không đúng, cửa sổ cũng không có! Nghe được không?" Yến Vũ Nhi giơ hai tay ra, hung dữ nói.
"Dạ!" Mộ Dung Hoài nhìn dáng vẻ hung thần ác sát này của nàng, làm sao còn dám chọc giận nàng, mắt đào hoa khẽ đảo, tức giận lên tiếng, "Ta cũng chỉ đùa một chút, ngươi cần gì cho là thật chứ?"
"Sai! Đối với loại người xuất khẩu thành ‘bẩn’ như ngươi, thì không thể nương tay chút nào! Lần sau còn dám nói lời đùa giỡn không có dinh dưỡng như vậy với bản cô nương, ta không tha cho ngươi!" Yến Vũ Nhi vẫn còn đang giơ quả đấm, Mộ Dung Hoài làm sao còn dám nói gì, chỉ có thể liên tiếp nhận lỗi dụ dỗ nàng.
"Được rồi, không nên nói cái này nữa," Mộ Dung Hoài muốn nói sang chuyện khác, hỏi: "Làm sao ngươi biết Hạ Lâm đó, còn không cho nàng ta biết là ngươi đang giúp nàng ta?"
Mộ Dung Hoài vốn không quá thích nữ tử kia, trong mắt nàng ta cất giấu quá nhiều thứ, so với trong mắt Yến Vũ Nhi tinh khiết, nàng ta quá phức tạp. Trên trực giác, hắn không muốn giao thiệp với người như vậy, mặc dù là một nữ nhân, hắn cũng không muốn dính vào người.
Cũng may, hắn ném chuyện tửu lâu cho Thanh quản sự là được, Yến Vũ Nhi lại tự mình nhờ cậy, hắn mới bất đắc dĩ tự mình đi gặp Hạ Lâm, quả nhiên ngày hôm sau nàng ta đã tới rồi.
Đây là bí mật Hạ phủ đi, Yến Vũ Nhi không muốn nói với người ngoài, liền lập lờ nước đôi nói: "Có lẽ là ta và nàng ta có duyên đi, có một lần, ta chính mắt nhìn thấy nương nàng ta ngược đãi nàng ta. Tâm không chịu được liền muốn ra tay giúp đỡ một chút."
Nàng cũng không có nói láo, một lần kia, quả thật là gặp phải Bùi Chi Thường đang vừa đánh vừa mắng nàng ta.
Mộ Dung Hoài biết chuyện không có đơn giản như vậy, chẳng qua nếu nàng không muốn nhiều lời, hắn cũng không tiện hỏi nữa, nếu không chọc tới cô nãi nãi này, bất kể chuyện gì nàng cũng làm ra được.
Lúc Yến Vũ Nhi rời đi, vẫn mang lên đầu mũ che mặt màu đen, Liễu Nhứ cũng ngụy trang một chút, chỉ là lúc đi xuống cầu thang, thế nhưng đụng phải Hạ Lâm.
"Hai vị cô nương xin đi thong thả! Hoan nghênh thường hạ cố tới!" Hạ Lâm cung kính khom người, Yến Vũ Nhi chẳng nói gì cười cười, nhấc chân đi xuống cầu thang, lướt qua Hạ Lâm.
Hạ Lâm sững sờ, trước đó khách nhân thấy nàng ta nhiệt tình như vậy, đều thoải mái thưởng chút bạc vụn, vị cô nương này lại không nói một tiếng, nhìn nhìn nha hoàn đi theo phía sau nàng một chút, thế nhưng mặc cực kỳ bình thường, trong lòng nàng ta như nghĩ tới cái gì.
Yến Vũ Nhi cũng không chú ý tới mình đã bị người hoài nghi, sải bước đi ra tửu lâu Vạn Khách Long.
Liễu Nhứ bước mấy bước đuổi theo, vỗ ngực một cái thở phào nhẹ nhõm.
"Thế nào?" Yến Vũ Nhi nhìn nàng như vậy, buồn cười hỏi.
"Chủ tử, ánh mắt Hạ Lâm vẫn dính vào trên người chúng ta, có phải nhận ra chúng ta rồi không?" Bây giờ Liễu Nhứ còn sợ sệt. Hạ Lâm quan sát nàng, nàng lại không thể nhìn trở lại, cứ có cảm giác tầm mắt nàng ta vẫn đi theo mình, trong lòng có gì đó rất là lạ...
Yến Vũ Nhi suy nghĩ một chút, tới nhiều đều sẽ như vậy, nơi này là bí mật của nàng, nàng lại không thể để Lộng Ảnh Lộng Ngọc đi theo, xem ra sau này phải chú ý chút.
——— ——————
Trên sông, một đại đội binh lính đang đào mởdòng sông, Lý Thư dẫn Ngụy Hổ dò xét qua lại, mặc dù thời tiết nóng bức, bọn lính cũng không dám lười biếng, ra sức làm, trên người rất nhiều người đã mồ hôi chảy ướt lưng, cũng không ở không đi lau hết, có người dứt khoát mình trần, như vậy ngược lại còn mát hơn.
Lý Thư hài lòng nhìn, những tướng sĩ Hổ Uy doanh này tố chất thân thể chính là không tầm thường, đổi lại người bình thường, đã sớm không còn hơi sức. Bọn họ đã làm hơn nửa ngày, nhưng không có một người kêu khổ kêu mệt.
Dĩ nhiên hắn không biết, bởi vì chuyện Tiết Kỳ Sơn bị phạt, hiện giờ các tướng sĩ Hổ Uy doanh đã sớm vô cùng kính sợ Dụ Vương, cộng thêm cấp trên cao nhất của bọn họ là Ngụy Hổ Tướng quân lại vâng lệnh nghe theo hắn, còn có ai dám lên tiếng kêu khổ vào lúc này, đây không phải là tìm cho mình
//