Edit: tuyền xù
Bốn con ngựa cao to lôi kéo một chiếc xe ngựa khổng lồ, làm con đường vốn cũng không quá mức rộng rãi trước cửa càng lộ vẻ chật chội. Vách xe sơn màu vàng kim, các chuỗi Lưu Tô bảo thạch đủ loại màu sắc từ trên mui xe rũ xuống, rất khí phách, ánh mặt trời chiếu xuống, bảo thạch sáng lấp lánh.
Nàng ta chưa hề quen biết bất luận kẻ nào của Mộ Dung phủ. Hạ Lâm nghi ngờ nghĩ.
Đứng trước cửa là một nam tử trung niên mặc trường sam màu xanh, thấy Hạ Lâm ra ngoài, kính cẩn gật đầu, hỏi: "Xin hỏi nơi này là phủ Hạ cô nương sao?"
Hạ Lâm sững sờ, hắn hỏi chính là mình sao? Nhưng nàng ta cũng không quen biết hắn.
"Ta, là họ Hạ, xin hỏi ngươi là?" Hạ Lâm không hiểu, nghi ngờ hỏi.
Lúc này, màn xe trên chiếc xe ngựa kia được vén ra một góc, một giọng nam trầm ổn vang lên: "Chính là nàng ta!"
Nam tử áo xanh cúi người bái về phía xe ngựa, chuyển sang Hạ Lâm: "Mạo muội tới đây, là được người nhờ vả, nghe nói chuyện của Hạ cô nương, chủ nhân nhà ta rất thương tiếc, nguyện giúp cô nương một tay."
"Các ngươi là ai?" Hạ Lâm lui về sau nửa bước, nhạy bén quan sát hắn, làm sao bọn họ biết mình gặp phải khó khăn?
Chiếc xe ngựa này là Mộ Dung phủ, mặc dù nàng ta chưa từng thấy qua, nhưng trừ Mộ Dung phủ ra, nhà khác há có thể dùng bảng hiệu Mộ Dung phủ đi rêu rao khắp nơi chứ? Chỉ là, vì sao bọn họ muốn giúp nàng ta?
"Hạ cô nương không nên đa nghi, chúng ta không có ác ý, ngồi trong xe là Đại công tử nhà chúng ta." Nam tử áo xanh thấy nàng ta đề phòng như thế, giải thích.
Hạ Lâm kinh ngạc không thôi, Mộ Dung Đại công tử đích thân tới? Tại sao hắn lại tự hạ mình tới đây, đạp lên cửa nhà nghèo như bọn họ.
Nàng ta im lặng không nói lời nào một lúc lâu, nam tử áo xanh rõ ràng đã có chút không vui, đang muốn phát tác, liền nghe trong nhà lại truyền tới tiếng nói của Bùi Chi Thường.
"Hài tử chết tiệt kia, ngươi đứng ở cửa làm gì, còn không mau ăn cơm, người Long phủ cũng nhanh đến rồi!" Bùi Chi Thường hùng hùng hổ hổ đi ra, chợt thấy ở cửa có người, bỗng nhiên giận tái mặt, khinh thường nhìn nam tử áo xanh.
"Đây chính là tên tú tài nghèo kia? Chững chạc như vậy, làm cha ngươi cũng không sai biệt lắm, ngươi còn dính lấy không bỏ được đấy......"
"Nương!" Hạ Lâm khẽ gọi, kéo Bùi Chi Thường qua một bên, nhỏ giọng nói: "Vị này là người Mộ Dung gia, ngài đây là nói gì vậy chứ?"
Nàng ta muốn đẩy Bùi Chi Thường vào trong nhà, tiếc rằng sức lực của Bùi Chi Thường lớn hơn nàng ta nhiều, thoáng chốc liền nhào ra cửa, không chớp mắt nhìn nam tử áo xanh, rõ ràng không thể tin: "Ngươi là người Mộ Dung gia? Tìm nữ nhi của ta làm gì?"
Trong mắt bà ta lóe lên ánh sáng tính toán, nam tử áo xanh chán ghét liếc bà ta một cái, giọng điệu bất thiện nói: "Ngươi chính là mẫu thân của Hạ cô nương? Nào có mẫu thân như ngươi chứ, thế nhưng thời thời khắc khắc muốn đẩy nữ nhi vào hố lửa?"
Bùi Chi Thường nổi giận, đây là chuyện nhà của bà ta. "Nàng là nữ nhi của ta, cho dù các ngươi là Mộ Dung gia cũng nhúng tay vào không được!"
Bà ta đã một bó tuổi, trừ Ngô thị ra, còn chưa từng có ai không để bà ta ở trong mắt. Nhớ năm đó, bà ta cũng là Nhất Chi Hoa tiếng tăm lừng lẫy Kinh Thành, bao nhiêu quan lại quyền quý quỳ dưới váy màu thạch lựu của bà ta, bà ta hững hờ mắt cũng không chớp một cái.
Nam tử áo xanh còn chưa nói chuyện, người trong xe ngựa làm như chờ đến không kiên nhẫn được nữa, vén rèm lên bước xuống thúc giục:
"Nói lời vô dụng làm gì? Còn không mau đi?" Bước xuống chính là Mộ Dung Hoài, một thân mãng bào màu đen tơ vàng, đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta có cảm giác như khí thế thái sơn áp đỉnh, mặc dù Bùi Chi Thường thường xuyên đi lại với quý nhân cũng không ít, vào lúc này cũng không thể không bị khí thế kia đè lại.
Hạ Lâm cũng ngây người một chút, nàng ta vẫn cho rằng dáng dấp Nhuận Minh của nàng ta đã rất xuất sắc, nhưng lúc này mới biết, hắn ta chỉ là một mảnh bùn đất dưới chân của vị nam tử trước mắt này, hắn hoàn mỹ như thế, hào phóng tôn quý phát ra tự nhiên từ trong ra ngoài, một đôi mắt đào hoa có chút hẹp dài
//