Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Edit: Preiya

Mà vào lúc này Lý Thư đang cưỡi một con báo tuyết màu trắng phi nhanh trên quan đạo, bỏ lại đại đội nhân mã ở phía xa xa đằng sau.

"Hắt xì ~" Hắn chợt không hề báo trước hắt hơi một cái, đây là chuyện cho tới bây giờ chưa từng trải qua. Hắn không có ngã bệnh nha!

"Giá!" Lý Dịch giục ngựa vượt qua, đuôi mắt liếc mắt nhìn chúng tướng sĩ đang ra sức thúc ngựa ở phía sau nhưng vẫn không đuổi kịp, trong mắt thoáng hiện một tia đắc ý.

"Vương gia, bọn họ theo sát như vậy không phải là một biện pháp!" Phải nghĩ được biện pháp hất những tai mắt này ra, nếu không thì lộ trình của bọn họ sẽ trễ nãi.

"Còn nhiều thời gian!" Lý Thư lạnh nhạt nói. Vung roi da một cái, báo tuyết nâng chân trước lên gào to một tiếng, lao đi càng thêm mạnh mẽ.

"Vương gia, lần đi Giang Châu này, lộ trình cả ngàn dặm, lại thời tiết hiện giờ rất nóng, lúc này hoàng thượng an bài ngài đi trị thủy, chẳng lẽ phát giác được kế hoạch lúc đầu của chúng ta sao?" Lý Dịch lo nghĩ sâu xa. Vốn là bọn họ dự đinh tiến hành kế hoạch bí mật hạng nhất, kết quả là hoàng thượng đột nhiên hạ lệnh cho Dụ Vương tiến về lưu vực sông Tần Hoài trị thủy, điều này làm cho người ta cảm thấy rất khó hiểu.

Bọn họ phải đi tới sông Nghi Hà ở phía nam Giang Châu, nhiều năm qua, sông Nghi Hà hàng năm vỡ đê, mỗi lúc đến kỳ nước lên cũng sẽ làm ngập cánh đồng phì nhiêu, chẳng lẽ hoàng thượng cố ý an bài như vậy, chẳng lẽ là thử dò xét hay là giám thị bọn họ? Nhiều người đi theo như vậy, hành tung của bọn họ sẽ rất khó giữ bí mật, nghĩ tới kế hoạch đi căn cứ thị sát chỉ có thể tạm thời gác lại.

"Báo cho Mị Ảnh, điều động ảnh vệ quan sát tỉ mỉ, vừa có gió thổi cỏ lay, có thể tuỳ cơ ứng biến!" Sắc mặt Lý Thư nghiêm túc.

"Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh!" Lý Dịch cung kính hồi đáp.

Lý Thư nhàn nhạt nhìn Lý Dịch một cái, "Chuyện này đi qua, ngươi cũng nên thành gia lập thất đi!"

"Vương gia!" Mặt Lý Dịch xoạt một cái đỏ bừng, hắn được Vương gia nhặt về, cho nên vẫn luôn theo họ Lý, mặc dù lúc đó ngài ấy cũng chỉ có hơn mười tuổi, nhưng trên người ngài ấy đã tản mát ra khí phách vương giả làm cho hắn hết sức bội phục, từ đó quyết một lòng đi theo ngài ấy, chưa từng hai lòng.

"Thế nào, vẫn xấu hổ sao? Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại*, mặc dù ngươi thất lạc phụ mẫu, thế nhưng cũng có trách nhiệm kế thừa hương khói vì gia tộc." Trong mắt Lý Thư mang theo tiếu ý, thay vì nói là giảng dạy, chẳng bằng nói là trêu ghẹo, nhìn mặt Lý Dịch đỏ bừng đến mang tai, hắn ngửa đầu lên cười ha ha.

*Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại: hành vi bất hiếu có rất nhiều loại, nhưng không có hậu đại là trách nhiệm bất hiếu nhất.

"Ngụy tướng quân, Dụ Vương thật sự sẽ không có thủ đoạn gì đó chứ? Làm sao thuộc hạ lại cảm thấy mấy ngày nay mí mắt cứ giật?" Đô úy Tiết Kỳ Sơn nhìn Lý Thư phóng ngựa chạy như điên, trong lòng có chút bất an.

Ông ta cũng đã một bó tuổi, liền mong lần này lập công để thăng quan, đừng đến lúc đó bị Dụ Vương liên lụy mới tốt!

"Tiết Đô úy quá lo lắng rồi, hoàng thượng chỉ là có chút lo lắng, Dụ Vương cho tới nay cũng chưa từng để xảy ra sự cố gì, là một người có tính tình sảng khoái, tuyệt đối sẽ không hại chúng ta đâu." Tuy Ngụy Hổ cũng một bó tuổi nhưng nhìn người cũng có một đống kinh nghiệm. Ánh mắt Dụ Vương nhìn người khác rất đoan chính, lão tin tưởng hắn.

Hoàng thượng nhận được tin tức, ngoài mặt phái bọn họ đi theo Dụ Vương trị thủy, trên thực tế giám thị hành động của hắn. Ngụy Hổ lại cảm thấy có chút buồn lo vô cớ. Dụ Vương thật sự trung thành và tận tâm với hoàng thượng, lại hỗ trợ giúp đỡ trông coi chuyện của tổ chức Ám Dạ, đó chính là cẩn thận tỉ mỉ, còn sẽ có dị tâm gì đây?

Tiết Kỳ Sơn đùa cợt cười một tiếng, nhắc nhở: "Thuộc hạ nói Ngụy tướng quân à, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Ngài cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác rồi! Ngài đừng quên nhiệm vụ của chúng ta!"

Ngụy Hổ không nói lời nào, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, chạy về phía trước. Mặc dù phụng hoàng mệnh, nhưng lão chỉ là giám thị, trước khi Dụ Vương chưa có hành động nào, lão sẽ không có hoài nghi gì đó với hắn, lão có hảo cảm với Dụ Vương, lần này lão chỉ nghĩ tới đi theo Dụ Vương làm một đại sự thật tốt.

Sau giờ ngọ ngày hôm đó, thời tiết vẫn nóng bức như cũ, ve sầu trên cây làm cho người ta tâm phiền ý loạn, chúng tướng sĩ cũng có chút không chịu nổi, đường hành quân vừa bôn ba vừa dài, ngay cả người sắt cũng đều bị hành hạ hỏng mất.

Ngụy Hổ nhìn một chút ánh nắng mặt trời vẫn còn gay gắt ở trên cao, lau đi mồ hôi trên trán.

Một tướng sĩ dò đường chạy trở về, bẩm báo: "Tướng quân, phía trước là địa phương Nhất Tuyến Thiên, qua nơi đó có một bảo kiển trại."


Trong nội tâm Ngụy Hổ vui vẻ, nói không chừng có thể xin được một bữa cơm nóng, mấy ngày nay đều ăn lương khô, vốn là thời tiết nóng bức, tất cả mọi người ăn đến nuốt không trôi rồi.

"Truyền lệnh xuống, qua Nhất Tuyến Thiên, liền hạ trại nghỉ ngơi!"

Tinh thần bọn binh lính dâng cao, cũng không để ý tới nóng bức mệt mỏi, gia tăng tốc độ hành quân.

Vào Nhất Tuyến Thiên, lúc này Ngụy Hổ mới phát giác tình huống có chút quỷ dị, đây là một thâm cốc cực kỳ chật hẹp, cự ly giữa hai bên vách núi rất gần, chỉ có thể chứa được một người qua lại, thế núi thẳng tắp cao chót vót, giống như là bị đao bổ gọt xuống từ một ngọn núi ở giữa, ánh sáng gay gắt ở phía trên cũng bị che phủ, tuyến đường lộ vẻ có chút âm lãnh.

Sơn cốc yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng vó ngựa giẫm đạp trên mặt đất, trong lòng Ngụy Hổ bất an, lập tức hạ lệnh gia tăng tốc độ tiến về phía trước, mau chóng đi ra khỏi cái thâm cốc này.

Bỗng nhiên một tiếng còi vang lên dồn dập, ngay sau đó rất nhiều tảng đá lớn lăn xuống từ hai phía trên núi, đám người Ngụy Hổ còn chưa kịp phản ứng lại, tảng đá lớn đã rơi xuống, đập chết rất nhiều binh lính ngay tại chỗ, có một số gãy tay gãy chân, còn lại là chạy trối chết, kêu cha gọi nương, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, vô cùng thảm hại.

Ngụy Hổ trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ đang diễn ra, đây rõ ràng là người khác đã đào xong cạm bẫy trước đó, chờ bọn họ chui vào.

Lão cảm thấy được vào lúc này hắn quá gấp gáp, Dụ Vương vẫn còn ở phía sau nhưng không chút hoang mang nào, có lẽ toàn bộ chúng tướng sĩ Hổ Uy doanh dưới quyền lão đã vào Nhất Tuyến Thiên. Nhìn thấy thảm trạng này nhưng lại không có biện pháp nào, không nhìn thấy một người nào ở trên núi, kẻ địch ẩn nấp rất xảo diệu, cũng chỉ thấy tảng đá không ngừng rơi xuống, chặn lại đường đi phía trước, đường lui phía sau cũng bị chặt đứt, bọn quân sĩ cứ bị vây khốn như vậy.

Lão chưa bao giờ chịu đả kích như vậy, thầm than thở, chẳng lẽ hôm nay Hổ Uy doanh bọn họ phải chôn vùi ở nơi lùm cỏ hoang này sao?

Lão khóc không ra nước mắt, chợt một tảng lớn lăn về phía lão, hắn không tránh kịp, ngay cả vung đao lên ngăn cản cũng quên mất, tảng đá lớn trực tiếp đập thẳng vào mặt lão, trơ mắt nhìn tảng đá lớn rơi xuống, lão cho là hôm nay sẽ phải táng thân ở chỗ này.

Đúng lúc đó, một bóng dáng màu trắng giống như thiên thần phủ xuống, hắn phi thân nhào tới, một chưởng bổ vỡ tảng đá lớn, Ngụy Hổ cũng chỉ là bị đá vụn văng lên đụng trúng, bị một vài vết thương ngoài da, một cái mạng già được lượm trở về.

"Ngụy tướng quân, ngươi còn tốt chứ?" Lý Thư hỏi thăm giống như là một tiếng trời với lão, Ngụy Hổ kích động, đại nạn không chết, đều là Dụ Vương cứu mạng của lão.

"Vương gia không có sao chứ!" Lão biết cái mạng tiện này của mình đã được nhặt lại, vội vàng hỏi thăm Lý Thư.

Lý Thư một thân bạch y đã nhuộm máu, đỏ hồng đến yêu diễm, thế nhưng hắn lại không để ý chút nào lắc đầu một cái, đi tới chỗ bị chặn thì đứng lại, liếc mắt nhìn đống tảng đá lớn chồng lên thật cao một cái, bắt đầu vận khí.

Chợt, hai tay hắn giơ cao, đẩy thật mạnh, một cỗ sóng khí mạnh mẽ tuôn ra ngoài, chỉ nghe mấy tiếng tạc nổ ầm ầm truyền đến, tạo thành từng trận khói mù, tảng đá lớn trước mặt theo tiếng đổ sụp, một lối đi bỗng chốc liền hiện ra.

"Chúng ta được cứu rồi!" Đường đi được mở ra, bọn lính kích động, nhao nhao hưng phấn.

Ngụy Hổ muốn nói cảm ơn Dụ Vương, lại phát hiện bàn tay và trên ngoại bào của hắn đều nhuộm máu, vội vàng cho người đến xử lý.

Dụ Vương lại lạnh lùng nói: "Đi nhanh đi, chẳng lẽ còn chờ đợt vây công thứ hai sao?"

Bàn tay vẫn còn đang rỉ máu, thế nhưng hắn lại không thèm để ý tới, dẫn đầu đi ra khỏi Nhất Tuyến Thiên. Hộ vệ chạy tới phía sau cũng đi theo hắn ra ngoài.

Một khắc kia, Ngụy Hổ vô cùng cảm động, Dụ Vương vốn là không bị bao vây, hắn hoàn toàn có thể dẫn người của mình hồi phủ, hoặc là đi đường vòng, nhưng hắn không có, một mình hắn cứu tất cả tướng sĩ.

Cuối cùng, một ngàn nhân mã Hổ Uy doanh chỉ còn lại năm trăm, tổn thất thảm trọng, nhưng Ngụy Hổ kính nể bội phục Lý Thư lại giống như nước sông chảy cuồn cuộn càng không thể ngăn cản.

Ngụy Hổ rút gọn nhân mã còn lại đơn giản một chút, cái chết chôn, trọng thương thì ở lại tìm địa phương phụ cận dưỡng thương, mang theo những nhân mã còn lại đuổi theo Dụ Vương.

Đại sảnh Bảo Kiển trại, nghe lâu la* tới báo tin tức, vẻ mặt của Đại Đương gia Hỏa Vân Xung khiếp sợ, vốn là đường cong khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc lại càng thêm nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu. Hắn chợt vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Thật không ngờ Tề quân này lại lợi hại như vậy, các ngươi đều làm ăn chẳng ra sao cả, chuẩn bị lâu như vậy mà vẫn còn thất bại?"


*lâu la: thủ hạ của bọn giặc cướp

Lâu la cúi đầu không dám nói lời nào, Hỏa Vân Xung tức giận đạp hắn mấy cái, "Tiếp tục thăm dò! Ngoài ra, phân phó Công Tôn tiên sinh ở Giang Châu sớm chuẩn bị!"

Hắn hối hận không có nghe theo đề nghị của Công Tôn tiên sinh, coi thường thực lực Tề quân, xem ra, Tề quân quả nhiên là danh bất hư truyền*, từ nay về sau còn phải làm xong công việc mới được.

*danh bất hư truyền: danh tiếng truyền đi đúng như thực tế

"Dạ!" Lâu la lập tức ứng tiếng rồi lui ra.

"Đại ca, tiểu đệ khinh địch, tiểu đệ nguyện ý nhận phạt!" Một gã nam tử mặt đen thui râu quai nón, quỳ xuống đất, một bộ dạng thấy chết không sờn.

"Khốn kiếp, vừa thất bại liền muốn chết muốn sống, Bảo Kiển trại lão tử này liền dứt khoát không cần!" Hỏa Vân Xung tức giận không muốn tranh cãi, "Tề quân đúng là lợi hại, Công Tôn tiên sinh chúng ta cũng không kém, Lão Nhị, đệ mau chạy tới Giang Châu hội hợp với hắn, nhất định phải phá hủy đài của người Tề!"

Nhị Đương gia Hỏa Cương lại có chút do dự, "Đại ca, mặc dù Công Tôn Chiến này có dũng có mưu, nhưng là người rất âm u, việc đối nhân xử thế cũng không phải cùng một đường chúng ta, chúng ta không thể quá tín nhiệm hắn!"

Hỏa Vân Xung luôn luôn tự phụ, tầm mắt lại cao, nhưng tâm tư cũng khá lanh lợi. Ngày đó Công Tôn Chiến tìm đến hắn, hai người nhốt ở trong phòng nói chuyện cả buổi, ăn nhịp với nhau, sau đó Công Tôn Chiến lại làm thêm vài cuộc mua bán, trong mấy tháng ngắn ngủn khiến cho Bảo Kiển trại ở trên đường càng uy phong hơn dĩ vãng, hiện giờ hắn ta đã là phụ tá đắc lực của hắn, tất nhiên không cho phép có người nào nghi ngờ quyết định của hắn.

Về phần Công Tôn Chiến chưa từng có ngoại tâm, vào lúc này hắn không muốn truy cứu, thế nhưng nếu có thuộc hạ phạm tội ở dưới quyền hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Vừa nghe Hỏa Cương nói lời này, Hỏa Vân Xung liền có chút không vui, hừ lạnh nói: "Lão Nhị, có phải là đệ sợ Công Tôn tiên sinh đoạt công lao của đệ đúng không? Ta cho đệ biết, Hỏa Vân Xung ta quen biết bao người, còn chưa có người nào qua cầu rút ván, nếu người nào dám làm những thủ đoạn mờ ám ở dưới mí mắt lão tử, lão tử đều sẽ không dễ dàng tha thứ. Nhớ chưa?"

Trong lòng Hỏa Cương rét lạnh, Lão Đại thật là quá tinh khôn, cái gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của huynh ấy. Bất quá nếu là phải đi Giang Châu, chuyện cũng sẽ không giống nhau.

Hỏa Cương vừa ra khỏi đại sảnh, vẫn còn cảm giác được ánh mắt lợi hại nhìn mình chằm chằm của lão đại, hắn hận không thể đi Giang Châu sớm một chút, chỗ này có huynh ấy ở đây, hắn vĩnh viễn cũng đừng muốn xuất đầu lộ diện.

Phía sau đội ngựa. "Đi, nhìn chằm chằm tiểu tử này thật tốt cho ta, chớ làm hư đại sự của lão tử!" Hỏa Vân Xung nhìn bóng lưng rời đi, lòng có chút lo buồn.

Ở kinh thành, một cảnh tượng phồn vinh. Mặc dù đã chạng vạng tối, nhưng trên đường vẫn là cực kỳ náo nhiệt, ban ngày quá nóng, vào lúc này rất nhiều người mới đi ra khỏi cửa nhà.

Trong dòng người hối hả, một người trẻ tuổi có vẻ rất là tuấn tú, vóc dáng hơi cao, một thân trường bào màu xanh da trời, mặc dù không phải là vô cùng cao quý, nhưng lại hơn nổi bật nước da trắng trên mặt hắn, quý khí mười phần, trong tay hắn cầm một cái quạt giấy phe phẩy nhẹ nhàng, lại càng thêm tiêu sái hào phóng.

Tùy tùng có vóc dáng hơi thấp đó có vẻ thận trọng hơn nhiều, nhưng dáng dấp cũng coi là tuấn tú nhã nhặn, nhìn hai người giống như là chủ tớ.

Hai người này giống như là một phong cảnh xinh đẹp trên đường phố, thỉnh thoảng dẫn tới có người hai bên đường quay đầu lại nhìn.

"Chậc chậc, không ngờ Thượng Kinh còn có công tử xuất chúng như thế, không biết là quý tử phủ nào." Một người trung niên đi đường không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần.

"Ngươi xem y phục hắn mặc rất bình thường, sợ là bách tính bình thường thôi, thật là đáng tiếc cho mỹ nam tuyệt sắc bực này!" Người qua đường Ất tiếc hận cho hắn, nếu người bực này đầu thai ở trong nhà quyền quý, đó chính là như cá gặp nước!

"Nếu ta trẻ đi mấy tuổi, nói không chừng cũng có thể tìm phu quân tốt như vậy rồi!" Trên mặt một nữ nhân lộ vẻ mất mác, đau lòng lầm bầm lầu bầu.

......


Hai người không coi ai ra gì đi ngang qua trên đường phố, đợi đi tới chỗ khúc quanh không người, hai người mới không nhịn được dựa vào vách tường ôm bụng cười lăn lộn, nhìn dung nhan tuyệt mỹ, không phải là Yến Vũ Nhi thì còn có ai?

"Ha ha ha, chúng ta nổi danh rồi, thật không nghĩ tới, những người này lại bát quái như vậy!" Yến Vũ Nhi cảm thấy thật mới mẻ, cái thời đại này, không chỉ nữ nhân bát quái mà nam nhân cũng giống vậy, chơi thật vui!

Liễu Nhứ có chút lo lắng, nếu bị người nhận ra liền không dễ chơi đùa rồi.

"Chủ tử, như vậy thật sự có được không? Nếu như bị bắt được thì lại phải chịu phạt rồi!" Mấy ngày nay Yến Vũ Nhi gây họa không ít, nói là đi phòng bếp hỗ trợ, chẳng hạn đập vỡ cái chén cái đĩa gì đó là chuyện thường, có một lần nàng thấy nữ đầu bếp bận rộn, có lòng tốt đi hỗ trợ, kết quả là đánh đổ một chén cháo gà xuống đất.

"Yến cơ, ta van cầu ngươi không cần tới nữa, đây chính là Nhị thiếu gia muốn, giết năm con còn chưa gọi tới gà con, hầm trong năm canh giờ mới nấu được một chén như vậy, lần này không còn, ngươi để cho ta ăn nói thế nào với Nhị thiếu gia đây?"

"Nhưng không được đâu, lão phu nhân phân phó ta tới phòng bếp làm việc, sao ta có thể nhìn các ngươi bận rộn còn mình thì khoanh tay đứng nhìn ở một bên chứ? Cùng lắm thì lần sau ta cẩn thận chút là được!" Yến Vũ Nhi cũng không muốn bị người bắt được điểm yếu.

"Không cần không cần, ngươi liền nghỉ ngơi ở một bên đi, ta cam đoan không đi tố cáo!" Nữ đầu bếp chỉ kém không dập đầu với nàng thôi.

"Đã như thế, vậy cũng tốt." Nàng bất đắt dĩ đáp ứng. Đây cũng không phải là nàng lười biếng nha, trước đó nữ đầu bếp này động một chút là cho nàng đi ngó thuốc, nàng thế nào cũng phải hồi báo một chút. Chẳng qua là không nghĩ tới, Nhị thiếu gia Hạ Thiệu này đã vậy còn quá kim quý, một chén cháo gà thôi lại muốn năm con gà còn phải nấu năm canh giờ, trời ạ, vậy gần như là một ngày rồi!

Sau đó Yến Vũ Nhi thật sự là cực kỳ nhàm chán, liền nghĩ tới lén lút xuất phủ đi chơi. Cả ngày vùi ở Dụ vương phủ, cảnh trí đẹp hơn nữa cũng không còn hứng thú, có một ngày, thế nhưng đúng lúc để cho nàng tìm được một cái lỗ, miễn cưỡng có thể chứa một người ra vào, phát hiện được cái chỗ này, nàng thường thường lén đi ra ngoài vui đùa một chút, vậy mà chưa một lần nào bị người khác phát hiện ra.

Hiện tại, Liễu Nhứ càng ngày càng lo lắng, mấy ngày nay có chút quá thuận lợi, nàng cũng không thể tin được. Trừ mỗi ngày thỉnh an lão phu nhân bị sỉ nhục mấy câu ra, trong phủ không có bất kỳ người nào làm khó bọn họ, chuyện xuất phủ liên tục như vậy cũng không gặp phải chút trở ngại nào.

"Ngươi nói như vậy, ta lại nhớ đến một chuyện!" Yến Vũ Nhi đề cao cảnh giác, nàng chợt nhớ tới có một buổi tối đang đi hóng mát trong sân, một bóng đen chợt lóe lên cạnh cửa sổ, chẳng lẽ là hắn giở trò gì? Đó là ai chứ?

"Liễu Nhứ, tối nay chúng ta bắt một con ba ba trong rọ đi!" Nàng lộ ra nụ cười giảo hoạt, Liễu Nhứ ở một bên thấy thế khóe miệng giật giật, nàng cười như vậy bày tỏ có người phải gặp tai ương.

Hai chủ tớ lại đi dạo một hồi lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền quyết định hồi phủ.

Màn đêm dần dần tối xuống, một trận gió mát thổi lên xua đuổi đi những phiền não trong lòng người một cách sạch sẽ, Yến Vũ Nhi hít sâu một hơi thấm vào ruột gan.

"Ai, đi về rồi không biết lúc nào thì mới có thể ra ngoài nữa!" Thậm chí Liễu Nhứ có chút vui đến quên cả trời đất rồi.

Yến Vũ Nhi cũng giống vậy, bất quá nha đầu Liễu Nhứ này lại bị nàng làm hư rồi, xem ra học cái xấu dễ dàng hơn học giỏi nha!

Hai người biếng nhác đi tới, không phải là rất tình nguyện đi về phía Dụ vương phủ.

"Nương, người đừng mà, con không dám nữa đâu!" Chợt, một tiếng nói không dễ nghe lắm truyền đến, Yến Vũ Nhi không khỏi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tuổi còn trẻ quỳ trên mặt đất, đang ôm chân của một phụ nhân trung niên, càng không ngừng cầu xin tha thứ.

Tuổi nữ tử kia xấp xỉ tuổi Yến Vũ Nhi, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết oánh nhuận như ngọc, hai mắt chờ mong nhìn phụ nhân, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, khỏi phải nói là vừa thấy đã thương tiếc cỡ nào rồi.

"Lâm Nhi, không phải nương độc ác, thật sự là nương không cam lòng! Mặc dù Hạ gia đối xử với chúng ta bất nhân, nhưng tại sao con có thể không chịu cầu tiến, lại lui tới với một tú tài nghèo nàn chứ?" Phụ nhân kia tức giận đến mức không muốn tranh cãi, ánh mắt rất là kiên định.

"Nương, con đều nghe người, con sẽ không gặp chàng nữa, xin người bỏ qua cho chàng có được không?" Nữ tử anh anh khóc thút thít.

Yến Vũ Nhi thính tai nghe thấy, dường như bọn họ nhắc tới Hạ gia, chợt dâng lên một ý nghĩ, cái Hạ gia này là Hạ gia ở chỗ đó của nàng sao?

Một nhân tử bát quái ẩn núp trong thân thể càng không ngừng tỏa ra ngoài, Yến Vũ Nhi lặng lẽ kéo Liễu Nhứ núp sau một cây đại thụ, vừa đúng có thể nhìn phía thấy hai mẫu tử trước mặt rõ ràng.

"Nói bậy!" Phụ nhân ngắt lời của nàng, trong mắt bắn ra ánh sáng ác độc, "Ngô thị thích giẫm đạp người đó, đã hại ta thành ra như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua bà ta!"

Nghe đến đó, Yến Vũ Nhi đã hoàn toàn xác định trong miệng bà ta nhắc tới chính là Hạ gia, hiện giờ là Dụ vương phủ. Chẳng qua là không biết họ có ân oán gì với Hạ gia, chỉ là nhất định không phải nhân duyên tốt là được, nhìn dáng vẻ hận thấu xương của phụ nhân đối với Ngô thị, nàng vẫn là ít dính dáng đến thì tốt hơn, liền kéo Liễu Nhứ lặng lẽ rời đi.

Ngựa quen đường cũ từ lỗ chó chui vào, cẩn thận che đậy cái lỗ này bằng bụi cỏ rậm rạp, gần như không nhìn ra chỗ đó có một cái lỗ.


Yến Vũ Nhi phủi phủi bùn đất trên người, hít sâu một hơi. Rốt cuộc lại trở về! Ổn định rồi.

Mới vừa đi mấy bước, Liễu Nhứ chợt kéo vạt áo của nàng, nhỏ giọng kêu: "Chủ tử!"

Yến Vũ Nhi rốt cuộc ý thức được gì đó, vừa ngẩng đầu lên đúng lúc một khuôn mặt quen thuộc tiến lên đón —— oan gia đối đầu của nàng – Hồ Mi Nhi đang dùng vẻ mặt khiêu khích đứng ở phía trước, hàm chứa nụ cười mỉm không có ý tốt.

"Ah, tại sao là các ngươi?" Hồ Mi Nhi thấy rõ người tới là Yến Vũ Nhi, ánh mắt nổi lên một chút biến hóa, hình như rất là kinh ngạc.

"Hồ phu nhân, làm sao ngươi ở chỗ này?" Yến Vũ Nhi bất chấp bắt chuyện, ý đồ che giấu bất an của mình.

Hồ Mi Nhi khôi phục bình tĩnh rất nhanh, thay đổi một biểu tình cười dịu dàng nói: "Không ngờ tới Yến phu nhân còn có nhã hứng như thế, hoa viên thật đẹp không thưởng thức, chạy đến địa phương chim không sinh trứng này làm chi? Chơi trốn tìm sao?"

Trong lời nói của nàng ta mang theo cười nhạo, sao Yến Vũ Nhi có thể nghe không hiểu, bất quá vào lúc này nàng có chút chột dạ, cũng không biết mới vừa rồi nàng ta có thấy bọn họ từ trong lỗ chui vào hay không.

"Ha ha, không có biện pháp nha, thân phận Hồ phu nhân tôn quý, ta chính là một hạ nhân, đây không phải là đến nơi nhổ cỏ gì gì đó sao?" Nàng nói xạo, hi vọng không bị người vạch trần.

"Nhổ cỏ? Ngươi vẫn luôn ở chỗ này sao?" Hồ Mi Nhi có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy! Không trừ cỏ sạch sẽ, không biết lúc nào thì lại phải chịu phạt, Hồ phu nhân, cáo từ!" Yến Vũ Nhi nhìn cũng không nhìn muốn rời khỏi.

"Ha ha, không nghĩ tới Yến cơ còn có tài năng này, xem ra Mi Nhi tự than không bằng!" Dường như Hồ Mi Nhi bình thường lại, chế giễu mấy câu, liền xoay người rời đi.

Mấy câu như thế liền cho qua? Yến Vũ Nhi không ngờ tới chuyện lại thuận lợi như vậy, nhìn Hồ Mi Nhi cứ rời đi như vậy.

Nàng rất là kỳ quái, nàng thu hết biểu tình vừa rồi của Hồ Mi Nhi vào mắt, tựa hồ như cũng không bởi vì mình mà tới đây, chẳng lẽ nàng ta chờ người ở chỗ này sao?

Hồ Mi Nhi rời đi, Yến Vũ Nhi đứng một lát rồi mới đi, nàng không muốn đi cùng với nàng ta, nói không chừng lúc nào thì lại khoe khoang một đôi lời, nói mình được sủng ái cỡ nào bao nhiêu, bất kể có chuyện này hay không, nàng tội gì chấp nhặt với nàng ta.

Chung quanh không có một cái bóng dáng nào, Yến Vũ Nhi nhìn bốn phía một vòng, hiện tại cực kỳ yên tĩnh, mặc dù bầu không khí hôm nay có chút quỷ dị, nhưng nàng cũng không đi nghiên cứu kỹ, tiếp tục đi về phía viện của mình.

"Được rồi, ta không ép nàng, nàng đừng khóc nữa có được không?" Yến Vũ Nhi chợt nghe thấy tiếng nói của một nam nhân, còn có tiếng khóc sụt sùi thật thấp của một nữ nhân, mặc dù tận lực đè nén nhưng vẫn là nghe được rõ ràng.

Cả người Yến Vũ Nhi giật mình một cái, vội vàng dừng lại bước chân, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại rồi.

Đây là tình huống gì, nàng trong lúc vô tình bắt được nhược điểm sao?

Nàng theo bản năng nhìn khắp bốn phía, không có một người đi qua, âm thanh truyền tới từ trong một ngọn núi giả, xem ra là một đôi nam nữ si tình đang bí mật hẹn hò!

Não bộ Yến Vũ Nhi tự động tu bổ một chút, trong đầu xuất hiện một bức tranh thế này:

Một nam một nữ, nam anh tuấn, nữ kiều mỹ, tâm đầu ý hợp, chẳng qua bởi vì nguyên nhân gia đình nên hai người không thể nên duyên phu thê, thậm chí còn của mình đưa cho người ta, gặp lại lần nữa, tình cảm khó có thể tự kiềm chế, liền làm ra chuyện tằng tịu với nhau.

Vào lúc này, chắc hẳn y phục của hai người đã xốc xếch, JQ khó nhịn đi! Nữ tử ngại vì danh tiết còn duy trì vẻ tỉnh táo, đẩy nam nhân ra, còn ủy khuất khóc nức nở. Nam nhân là ôn nhu ân cần an ủi nàng…

Ai, loại hiện tượng này thật là quá phổ biến! Đây thật sự là điều ác độc của xã hội cũ! Nàng căm phẫn đá một cước về phía núi giả, đợi đến lúc đau đớn từ mũi chân truyền đến, chợt hậu tri hậu giác ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm trọng, vội vàng ba bước thành hai bước trốn vào trong một lùm cây trong hoa viên ở phía đối diện núi giả.

"Ai?" Tiếng nói cảnh giác của nam tử vang lên, ngay sau đó một hắc y nhân từ trong núi giả đi ra, cảnh giác nhìn bốn phía, cũng không phát hiện ra bất kỳ khác thường nào, lúc này mới chậm rãi đi trở về trong núi giả.

Yến Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật!

Chẳng qua là nàng chưa từng thấy qua nam nhân kia, còn có nữ tử kia thì sao?

Bất quá nàng không kịp nghĩ nhiều, giờ phút này chạy thoát thân quan trọng hơn, nhìn thể trạng của nam nhân kia, rõ ràng cho thấy là người luyện võ, thừa dịp nam nhân kia mới vừa rời đi, hai chủ tớ vội vàng lặng lẽ chạy về viện Lục Vu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui