Edit: Preiya
"Là ta, đừng kêu!" Một tiếng nói nam tử trầm thấp vang lên, có chút quen thuộc, trái tim Yến Vũ Nhi đang lơ lửng mới để xuống, dùng hết sức lực toàn thân đẩy hắn ra, rốt cuộc kéo ra một khoảng cách nhỏ.
Mượn ánh trăng lờ mờ, Yến Vũ Nhi miễn cưỡng nhìn thấy rõ người trước mặt, vuốt ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt chỉ cách nàng mấy li, không phải Lý Thư còn có người nào chứ? Mặc dù không phải nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng hai tròng mắt kia vẫn sáng quắc lên trong đêm tối, giống như hắc thạch được mài rửa đặc biệt bóng loáng, đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy tựa hồ như là trước kia đã gặp qua ở chỗ nào đó, ở chỗ nào chứ?
"Thì ra là Tiểu Vũ Nhi của ta cũng muốn ta đó?" Lý Thư cúi đầu cười ra tiếng, hơi thở ấm nóng lại phun về phía cổ của nàng, chọc cho nàng run rẩy một trận.
Yến Vũ Nhi cảm thấy mình luống cuống, làm sao nàng lại lộ vẻ háo sắc với loại đầu heo như hắn chứ? Nhất thời vừa giận vừa xấu hổ, vội vàng dời đi tầm mắt.
"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy đến phòng ta dọa người à, ngươi bị bệnh thần kinh sao?" Sau khi hết kinh sợ, trong lòng Yến Vũ Nhi tức giận, trực tiếp liền mắng.
Lý Thư không có một chút ý tứ tức giận nào, ngược lại duỗi cánh ra ôm Yến Vũ Nhi vào trong ngực, dáng vẻ hết sức thân mật.
"Ha ha, nếu không phải là nửa đêm, sao Bổn vương có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Vũ Nhi đây? Cái này có tính là một kinh hỉ hay không đây?" Tiếng nói trầm thấp nghe giống như tiếng đàn êm tai, tràn đầy từ tính ở giữa đêm tối yên tĩnh tại nơi này.
Thế nhưng lại bị hắn phát hiện ra rồi!
"Ngươi, đại sắc lang! Còn không mau đi ra ngoài!" Nàng theo bản năng cự tuyệt sự trói buộc của hắn, hô nhỏ một tiếng, miệng lại bị che kín lần nữa.
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, nàng muốn dẫn tất cả mọi người tới sao?" Lý Thư nhỏ giọng cảnh cáo, nàng mới vội vàng ngừng nói.
Đúng vào giờ phút này, liền nghe được Liễu Nhứ đang hỏi ngoài cửa: "Chủ tử, làm sao vậy?"
"Không có việc gì không có việc gì, ta nằm mơ, bị dọa sợ!" Nàng chỉ sợ Liễu Nhứ đẩy cửa đi vào, vội vàng nói dối.
"Người lại nằm mơ sao? Nếu không thì nô tỳ đi vào bồi người?" Liễu Nhứ vô cùng lo lắng, nàng thường xuyên gặp ác mộng.
Sao Yến Vũ Nhi có thể để cho nàng đi vào chứ? Vội vàng nói: "Không cần, ta đang muốn ngủ đây, chớ quấy rầy ta!"
Chuyện cười, nếu Liễu Nhứ đi vào nhìn thấy trong phòng cất giấu một đại nam nhân, không biết người nào đó sẽ có suy nghĩ không đứng đắn gì đấy. Trong tâm không muốn dây dưa không rõ với hắn.
Liễu Nhứ không lên tiếng, có lẽ còn đang do dự, trái tim Yến Vũ Nhi nhảy lên tới cổ họng, qua một lúc lâu rốt cuộc mới nghe được tiếng bước chân xa dần, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Này, ngươi đứng lên đi!" Yến Vũ Nhi quay đầu lại nhìn sang, Lý Thư đang giang rộng tay chân nằm ở trên giường, không có chút ý tứ rời đi nào. Vì vậy vừa kéo vừa đẩy vừa túm, thế nhưng hắn lại vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cúi người xuống, cắn một cái thật mạnh trên cánh tay của hắn.
"A! Nàng mưu sát phu quân à!" Lý Thư bị đau, thu cánh tay về.
"Phi! Ngươi cũng không phải là phu quân của ta, chúng ta đã sớm nói rồi, vẫn còn ước pháp tam chương đó, ngươi muốn đổi ý sao? Không có cửa đâu!" Yến Vũ Nhi kiên quyết kéo ra khoảng cách với hắn.
"Ha ha, Vũ Nhi, nàng nói sai rồi, sao Bổn vương không nhớ rõ có chuyện như vậy chứ?" Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt không có một chút dao động nào.
"Này ngươi đừng có chối chứ!" Yến Vũ Nhi cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, đường đường là Dụ Vương gia, thế nên nói lời không giữ lời à? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
"Sao nói khó nghe như vậy!" Lý Thư không vui nhíu mày, "Bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có thể chối chứ? Chỉ là nàng nói chuyện cần phải lấy ra chứng cứ, Bổn vương quả thật không nhớ rõ."
Hai tay hắn mở ra, Yến Vũ Nhi cảm thấy không ổn, chẳng lẽ, hắn len lén lấy chứng từ đi?
Nàng vội vàng xoay người xuống giường, đốt sáng lên đèn lồng dương giác trên đầu giường, mở từng cái rương hòm ra, hoàn hảo, tờ chứng từ được xếp thành hình dạng mảnh dài đang nằm êm đẹp ở bên trong.
"Này này, xem đi!" Nàng hả hê cười một tiếng với hắn, ném chứng từ cho hắn.
Lý Thư lại không nhúc nhích, "Đêm khuya trời quá tối, không nhìn thấy rõ, nếu không Vũ Nhi đọc thay Bổn vương đi!"
Yến Vũ Nhi phỉ nhổ hắn một cái, kéo tờ chứng từ qua mở ra vừa xem, chỉ là trong nháy mắt, nụ cười hả hê trên mặt không còn nữa.
"Này này… Tại sao có thể như vậy? Chứng từ đâu?" Nàng trừng mắt nhìn hắn, chất vấn. Đích thân hắn viết ra ước pháp tam chương đó? Làm sao lại không có một chữ nào? Chỉ còn dư lại một tờ giấy trắng!
Lý Thư bày ra dáng vẻ vô tội nhìn nàng, có chút ủy khuất nhỏ nhỏ.
"Thế nhưng ngay cả đụng ta cũng chưa từng đụng tới, chứng từ là nàng thu, cũng là nàng mở ra, tại sao có thể hỏi ta chứ?" Trên mặt Lý Thư chợt hiện ra nụ cười, đến gần nàng, vẻ mặt chờ mong. "Thật sự chẳng lẽ theo như lời Bổn vương từng nói, vốn là cũng không có chứng từ nào?"
Yến Vũ Nhi oán hận trừng mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp vô song đều là tức giận: "Không đúng, ngươi cũng đã thừa nhận có viết ra chứng từ, nhất định là ngươi động tay động chân!"
Lúc này Lý Thư thế mới phát giác mình lỡ miệng, thế nhưng không đánh đã khai, vội vàng giơ tay lên thề:
"Không có, tuyệt đối không có! Bổn vương cam đoan, tuyệt đối không phải là ta!"
Dĩ nhiên không phải là hắn, những chuyện này còn cần hắn phải tự thân động thủ sao? Rất nhiều giấy trong thư phòng của hắn đều được ngâm qua thuốc, bởi vì thường xuyên phải đưa mật thư ra ngoài, những nội dung trong thư sẽ biến mất trong một khoảng thời gian ngắn, làm như vậy là để phòng ngừa bị người khác bán đứng, không thể lưu lại chứng cớ.
Chỉ là, những chuyện này đều là trước kia đã xử lý tốt, theo thời điểm hai người bọn họ viết chứng từ, hắn thật sự không có động tay động chân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Vũ Nhi sung huyết đến đỏ bừng, hôm nay, giấy trắng mực đen đã không còn, nàng phải làm thế nào mới có thể ngăn cản người nam nhân này, hơn nữa, bây giờ diện mạo thật sự đã bị hắn phát hiện, tối nay thật sự rất là kỳ lạ, chẳng lẽ, sẽ bị hắn ăn sao?
Trong lòng nàng rất là mâu thuẫn, cũng không phải là bởi vì không bỏ được Tạ Hàn Phong, nàng có hảo cảm với Tạ Hàn Phong, chán ghét Công Tôn Chiến, tuy bọn họ có hôn ước, nhưng vẫn chưa cử hành hôn lễ, kiếp này cũng không chừng còn có cơ hội gặp nhau, nàng không cần phải vì hắn thủ thân như ngọc.
Chỉ là, nàng và Lý Thư cũng không có tình cảm với nhau, miễn cưỡng OOXX với một người mình không thích, nàng không tiếp nhận được!
"Vũ Nhi, nào có chứng từ gì đâu, ** một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta nghỉ ngơi đi!" Hắn nhìn chằm chằm nàng, trong mắt thoát ra từng ngọn từng ngọn lửa.
Tầm mắt nhìn xuống miệng nàng. Nàng bỏ đi dáng vẻ ngụy trang là mê người như thế, làn da như ngọc, môi anh đào, hàm răng trắng tinh, dù là khuôn mặt trắng như tuyết hiện giờ đều là vẻ xinh đẹp động lòng người khó có thể tin, hắn cảm giác tiết tấu nhịp tim của mình chợt rối loạn, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Đương nhiên Yến Vũ Nhi cũng nhận ra được biến hóa của hắn, cố gắng thuyết phục hắn: "Dụ Vương, trước đó ta đã nói rất rõ ràng, ta sẽ không tiến thêm một bước quan hệ với ngươi. Dù là không có tờ chứng từ kia, ta cũng sẽ không để cho ngươi được như nguyện."
Nàng cố ý tự mình bảo trì một khoảng cách, làm Lý Thư cực kỳ khó chịu, hắn lấn đến gần nàng, một tay bóp chặt cằm của nàng, ép hỏi: "Sở dĩ nàng bài xích ta như vậy, nhất định không chỉ là bởi vì đám nữ nhân hậu viện kia, nói, rốt cuộc là tại sao?"
Trong mắt hắn mang theo một tầng lạnh lẽo, Yến Vũ Nhi có chút sợ sệt, hắn chưa từng đáng sợ như vậy, vào giờ phút này nàng chợt có chút hoảng sợ.
"Không có, ta nói ta thích sạch sẽ, trượng phu tương lai của ta, vô luận cả người đều phải là của một mình ta, nếu như ngươi nhất định phải bức bách ta, chúng ta liền cùng chết với nhau!"
Nàng có kiên trì của nàng, có nguyên tắc của nàng, nàng ghét một đám nữ nhân ở hậu viện tranh giành tình nhân mà hãm hại lẫn nhau.
"Trong lòng nàng còn có những người khác, đúng không? Là cái tên họ Tạ đó?" Bỗng nhiên hắn khẽ nhíu mày, ý thức được điểm này, tâm tình hết sức khó chịu.
Lúc rời khỏi Thủy Nguyệt Quốc, hắn vẫn để Mị Phong ở chỗ tối chiếu ứng nàng, cũng biết đến chuyện Tạ Hàn Phong.
Chỉ là, hắn cho rằng, giữa bọn họ cũng không thật lòng, nàng cũng chỉ là muốn mượn hắn tránh né Công Tôn Chiến, mà Tạ Hàn Phong, sợ sẽ là một người thấy sang bắt quàng làm họ.
"Đúng! Trước kia ta đã từng thành hôn, có trượng phu, một nữ không thể có hai phu, ngươi đừng ép buộc ta!"
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng cũng có chút hối hận, bởi vì hắn lại một bước tiến tới gần, nàng vội vàng lui về phía sau, hắn lại tiến, nàng không thể không liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng lui tới bức tường, không thể lui được nữa.
"Ngươi đừng tới đây! Ta cầu xin tha thứ còn không được sao?" Vào giờ phút này hai mắt của hắn đỏ lên, giống như một con sư tử phát giận, nàng vội vàng tỏ ra yếu đuối.
Hắn không cử động nữa, chỉ là hai tay vịn hai vai của nàng, nhìn chằm chằm nàng một cái, buồn bã nói: "Nếu như ta không có những nữ nhân khác, nàng có thể cùng ta không?"
Yến Vũ Nhi ngẩn ra, nếu như vậy… Nàng sẽ cùng hắn sao?
Chỉ là cái vấn đề này không có một chút ý nghĩa nào, không nói tới Liễu Tưởng Dung, chỉ riêng Hồ Mi Nhi thôi, nhưng đã dây dưa không rõ với hắn, huống chi, nàng ta là tiểu thiếp danh chính ngôn thuận của hắn, người ta thân thân mật mật là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nàng không thể chen vào.
Chỉ là, nếu như hắn thật sự không có những hoa hoa thảo thảo kia thì sao đây?
Nàng nhìn lại hắn, không thể phủ nhận, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trời giận người oán kia thì nàng vẫn có một chút động lòng, nhất là lúc hắn chuyên chú nhìn về phía mình, lòng của nàng cũng nhảy nhót vui vẻ, một nam nhân xuất sắc như vậy chú ý tới nàng, là một nữ nhân cũng không thể thờ ơ được!
Trái tim nàng đập mạnh, không thể nghĩ nữa, nàng chỉ là bị mê hoặc thôi, vẫn không sinh lòng ái mộ, hơn nữa, nàng không phải là loại nữ nhân như đám ở hậu viện đó mà cam chịu, cùng nữ nhân khác cả ngày vây quanh một người nam nhân, nàng không chịu nổi cuộc sống như thế.
Tầm mắt Lý Thư chăm chú khóa chặt nàng, thu hết mỗi một biểu tình trên mặt nàng vào mắt, khi nàng rũ mắt xuống thì tim của hắn cũng rơi xuống đáy cốc, nàng vẫn là không nguyện ý sao?
Hắn chợt buông nàng ra, xoay người đi tới cửa, Yến Vũ Nhi lấy lại tự do, ngơ ngác nhìn bóng dáng rời đi của hắn.
Thế nhưng, nha hoàn trực đêm nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, hắn vừa đi ra ngoài, nhất định sẽ làm bọn họ tỉnh dậy! Nàng chợt hi vọng hắn quay lại.
Bóng dáng cao lớn vừa đi tới cửa, chợt dừng lại, xoay người đi trở về.
Trong lòng Yến Vũ Nhi căng thẳng, nàng không lên tiếng gọi hắn đó, hắn thật sự trở lại?
Bóng dáng cao lớn bao phủ lấy nàng, tất cả ánh sáng đều biến mất, trước mắt Yến Vũ Nhi chỉ nhìn thấy được hai con ngươi đen láy phát sáng của hắn.
"Không được! Bổn vương không thể tiện nghi cho cái tên họ Tạ kia! Từ nay về sau, nàng chỉ có thể là của ta!" Hắn ngang ngược tuyên bố, cúi người ôm lấy eo nàng bế lên.
Yến Vũ Nhi còn chưa phục hồi tinh thần lại, chợt dưới chân trượt một cái, thân thể liền bay bổng lên, đột nhiên không có cảm giác hạ xuống để cho nàng khủng hoảng một trận, đôi tay liều mạng quơ quơ, ôm chặt lấy một đồ vật ấm áp.
"Hóa ra là Vũ Nhi thích Bổn vương, nha đầu khẩu thị tâm phi!" Bên tai vang lên một giọng nam trêu tức, lúc này Yến Vũ Nhi mới giật mình, tự mình đưa thân vào trong ngực của nam nhân, vào giờ phút này nàng ôm là cổ của hắn, liền vội vàng buông ra.
"Ngã đau, Bổn vương cũng không chịu trách nhiệm!" Hắn tốt bụng nhắc nhở, tâm tình vốn là không tốt, bởi vì động tác của nàng nên đã khá hơn nhiều.
Yến Vũ Nhi lại mất đi trọng tâm, suýt nữa té xuống, vội vàng lại duỗi hai cánh tay ra ôm lấy hắn. Hắn cúi đầu nở nụ cười, dường như tâm tình rất tốt.
Hắn là cố ý! Nàng hung hăng đánh hắn một cái, chỉ là ở trên thân người cứng rắn của nam nhân này, cũng chỉ là gãi ngứa thôi, hắn không có một chút phản ứng nào, tay của nàng lại đau đớn, dứt khoát thu tay về.
"Này, ngươi muốn làm gì?" Yến Vũ Nhi lại bắt đầu kinh hoảng, bởi vì hiện ra ở trước mắt nàng, là giường của mình.
"Nàng không cảm thấy đã hỏi chậm rồi sao?" Khóe miệng Lý Thư câu lên một nụ cười khẩy tà mị, đặt cả người Yến Vũ Nhi vào trên giường, ngay sau đó thân thể cao lớn liền áp lên.
"Không cần, không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao?" Nàng ra sức giãy dụa, lại bị hắn đè ép đến cực kỳ chặt chẽ, hai tay không an phận bị hắn buộc hai bên thắt lưng, không thể động đậy.
"Đúng, chúng ta phải nói rõ ràng!" Hắn nhìn chằm chằm nàng, nói từng chữ từng câu: "Ta có thể không có nữ nhân khác, nhưng nàng, nhất định phải là của ta!"
Lời của hắn rất rõ ràng rành mạch, kiên định lạ thường.
"Nhưng ta không thích ngươi nha!"
Nàng cố gắng nói đạo lý với hắn, nhưng hắn đáp lại là cái hôn trời đất xoay chuyển.
"Ta sẽ làm cho nàng thích!" Nụ hôn của hắn như gió táp mưa rào, thổi quét tất cả, Yến Vũ Nhi giãy dụa một phen, làm sao cũng không thoát ra được.
Đầu tiên hắn bắt đầu hôn từ cái trán, lượn quanh khuôn mặt một vòng, liếm nhẹ nhàng một chút ở chóp mũi xinh xắn khéo léo của nàng, sau đó lại trở về đôi môi đỏ mọng trơn bóng như nước của nàng, há miệng ngậm lấy.
Ngày đó sau lần đầu tiên tiếp xúc, hắn liền thường xuyên nhớ lại mùi vị đó, môi của nàng giống như là mang theo ma lực vậy, luôn luôn để cho hắn mê muội.
Hắn thỉnh thoảng lướt qua dừng lại, thỉnh thoảng trằn trọc xâm nhập, nhưng dường như tiếp xúc như vậy còn lâu mới có thể thỏa mãn hắn, hắn bất mãn lầu bầu một tiếng, giống như hài tử không được ăn kẹo, đầu lưỡi dùng sức một chút, cạy ra hàm răng nàng cắn chặt, nhanh chóng tiến thẳng vào.
Yến Vũ Nhi cho là mình sẽ ghét, nhưng lại cảm nhận được một mùi đàn hương nhàn nhạt chui thẳng vào trong miệng của nàng, rất dễ chịu, có hiệu quả trấn định an thần, trong khoảnh khắc làm nàng an tâm.
"Ưmh!" Dưới thế công mãnh liệt của hắn, Yến Vũ Nhi dần dần bỏ vũ khí đầu hàng, đôi tay tự động vòng quanh trên cổ của hắn, bắt đầu đáp lại hắn, chẳng qua cũng chỉ là một cái hôn của hắn thôi, sẽ làm cho thân thể của nàng yếu ớt mềm mại, nàng có chút khinh bỉ lập trường không kiên định của mình.
"Tiểu Vũ Nhi…" Hắn cúi đầu kêu nàng, chú ý tới nàng đáp lại, rất kích động, cảm giác được sự chống cự của nàng dần yếu đi, từ từ hôn sâu hơn, dạy nàng dây dưa nhiều hơn. Ngâm nga nhàn nhạt tràn ra, đổi lấy thế công càng thêm mãnh liệt.
Dần dần, tựa hồ như hai người không hề thỏa mãn mức độ như vậy nữa, Lý Thư tiện tay lôi kéo, tê một tiếng, trên người Yến Vũ Nhi chợt lạnh, trung y mỏng manh hóa thành mảnh vụn, nàng không nhịn được sợ hãi thốt lên.
"Ngươi," sao hắn lại thô bạo như vậy chứ? Nàng muốn lên án, lại nghĩ đến mới vừa rồi mình đáp lại, má phấn đỏ bừng, ai oán tức giận liếc nhìn hắn một cái.
Hắn tinh tế quan sát toàn thân của nàng, cả người nhỏ nhắn trắng mịn như sứ, không có một chút tỳ vết nào. Khó trách lúc trước nàng muốn cố ý ngụy trang mình. Nàng lại còn diễn trò ở trước mặt hắn lâu như vậy, thật may là hắn đã sớm thăm dò rõ lai lịch của nàng, hắn nhất định phải trừng phạt nàng thật tốt.
"Nàng thật đẹp!" Hắn khen từ đáy lòng, làn môi nóng bỏng cùng bàn tay to đều cúng bái mỗi một chỗ trên người nàng, thành công dấy lên từng ngọn lửa trên người nàng, cả người Yến Vũ Nhi rất nóng, bứt rứt vặn vẹo một chút.
Cái này không thể nghi ngờ là một loại khích lệ, hắn cởi xuống trói buộc trên người mình thật nhanh, làn da phái nam nóng bỏng dán lên người của nàng, nàng cảm giác cả người mình đều giống như bị thiêu đốt, phía dưới có một vật cứng chống đỡ ở chỗ mềm mại của mình, run lên một cái, đội đến nàng có chút khó có thể chịu đựng được.
"Vũ Nhi, có thể không?" Hắn chống đỡ người lên, dò hỏi. Tiếng nói khàn khàn, rõ ràng là đang cực lực áp chế.
Yến Vũ Nhi sửng sốt chốc lát mới hiểu được ý tứ của hắn, cái người này thật là phúc hắc, trước đó liều mạng ép buộc mình, bây giờ còn hỏi cái gì?
Khốn kiếp! Vừa rồi nàng không có tiếp tục phản kháng, không phải là ngầm cho phép sao? Chẳng lẽ trước đó nàng còn có bản lãnh biết trước hắn sẽ đột nhiên phanh lại sao?
Ai oán của nàng ở trong mắt hắn có hàm nghĩa hoàn toàn khác, dáng vẻ xinh đẹp này tựa như hỉ lại tựa như giận làm cả người hắn rung động, một dòng điện lướt qua, mỗi một bộ phận trên người đều đang kêu gào, muốn hung hăng chà đạp, giày vò nàng.
Thế nhưng, hắn rất rối rắm về thái độ của nàng, hắn hi vọng nàng tự nguyện, không muốn ép buộc nàng.
Cho nên hắn chỉ có thể ép buộc chính mình chịu đựng loại tra tấn vừa ngọt ngào lại vừa thống khổ này, cần phải để nàng chủ động nói ra. Mồ hôi trên trán của hắn từ từ chảy ra, nhưng lại gợi cảm đến không thể ngờ, Yến Vũ Nhi nuốt một ngụm nước miếng.
"Vũ Nhi!" Hắn lại gọi lần nữa, cọ cọ nơi nóng bỏng nào đó lên người nàng một chút, cơ thể Yến Vũ Nhi nhạy cảm run lên, có chút không vui.
Tên này bị gì thế, một hai phải hỏi rõ ràng là sao, không có mắt nhìn hay sao vậy? Nàng rất muốn một cước đá văng hắn, chính là thân thể lại không nghe sự điều khiển của nàng, nàng lại lần nữa ai oán tức giận liếc mắt trừng hắn một cái: "Nói nhảm!"
Sau đó nàng nhắm hai mắt lại, khẩn trương vòng lấy cổ của hắn. Rốt cuộc là chính mình cũng đã động tâm không phải sao? Vậy cứ để cho bản thân nàng phóng túng một lần đi!
Cuối cùng Lý Thứ không chịu đựng được, bắt đầu phát động tiến công toàn diện, hắn lưu luyến một chút ở nơi mềm mại của nàng, đột nhiên động thân đi vào...
Yến Vũ Nhi cảm thấy một trận xé rách đau đớn: "A!" Nàng kêu lên một tiếng, một tay cấu lấy da thịt của hắn, một tay hung hăng bắt lấy cái chăn dưới người, cắn chặt môi dưới, ngăn không cho mình phát ra âm thanh.
"Vũ Nhi!" Hắn bị loại kích thích thần kinh này vây lấy, một khe hở cũng không có, cảm giác cực kỳ thoải mái, hận không thể lập tức bắt đầu chạy nước rút. Chỉ là, nhìn thấy nàng đau đến mức chảy nước mắt, hắn lại đau lòng không thôi, nhẹ nhàng hôn nước mắt nơi khóe mắt của nàng.
Hắn dịu dàng như vậy làm cho lòng của Yến Vũ Nhi yên tâm một chút, cảm thấy trên người cũng không đau như vậy, hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thân thể của hai người kết hợp chặt chẽ sít sao, tuy rằng không có tiếp tục động, nhưng vật nóng bỏng vẫn ở trong người nàng, khiến cho mặt của nàng đỏ bừng lên, theo bản năng nhúc nhích người, muốn tránh đi, nhưng hắn làm sao có thể buông tha cho lần tiếp xúc thân mật này, lập tức dán lên, Yến Vũ Nhi khó chịu mà khẽ rên một tiếng, ngẩng đầu cao lên.
Bộ dáng này rõ ràng là đang lấy lòng Lý Thư, nhìn thấy bộ dạng kích tình khó nhịn không ngừng xoay đầu của nàng, mái tóc rối tung hỗn loạn, ánh mắt mê ly, khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, hắn bắt đầu ra sức động thân, ra ra vào vào có quy luật, mỗi một lần ra vào đều khiến cho nàng run rẩy một trận, không ngừng cầu xin hắn tha cho mình.
"Ngươi, nhẹ chút!" Móng tay của nàng cắm thật sâu vào thịt của hắn, hắn quá mạnh mẽ, nàng chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng liền sắp không chịu nổi, nhưng lại rất thích. Từ trước đến nay cũng không biết loại cảm giác này lại tuyệt vời đến vậy, đau đớn lần đầu tiên trong truyền thuyết cũng là một loại vui sướng, đại khái chính là như thế.
"..." Hắn kêu lên một tiếng, trong lòng có chút áy náy. Nàng luôn có thể dễ dàng gợi lên dục vọng nguyên thủy nhất của hắn, hắn vốn dĩ không nghĩ làm nàng đau, vì thế thả chậm lại động tác, không nghĩ tới vẫn để nàng chịu tội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...