Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Minh Nguyệt lau khô nước mắt, cầm bọc quần áo nhỏ theo Tiêu Duệ leo lên chiếc xe ngựa thoạt nhìn không tầm thường chút nào. Xe không dừng ở kinh thành mà chạy thẳng ra khỏi thành, đi theo là tám thị vệ.
Dọc đường Minh Nguyệt không cần hầu hạ gì, ngoại trừ việc rót nước trà, còn lại cũng chỉ là im lặng ngồi một bên. Nàng có thể nhận ra là Vương gia rất quan tâm đến Dư di nương đang chạy trốn kia. Vốn tối hôm qua nàng còn thấy lửa giận trên mặt Vương gia, nhưng hôm nay, khi chạy ra khỏi thành càng ngày càng xa, không biết tại sao, nàng lại không thấy lửa giận ấy nữa.
Ngược lại thay đổi bằng nỗi lo âu nồng đậm.
Minh Nguyệt nhìn, trong lòng lúc thì bất bình thay Lâm Thục, lúc lại trách cô nương nhà mình. Vương gia như vậy, với xuất thân và tướng mạo của nàng, sao dễ dàng có sự sủng ái của hắn được. Dù sao nàng cũng thấy Dư di nương rồi, đương nhiên sẽ biết sự chênh lệch của hai người.
Nhưng chỉ với một câu của cô nương, nàng cả một cơ hội từ chối cũng không có. Đây không phải là hủy đi đời nàng, biến nàng thành một di nương trong Vương phủ, quanh năm đều không thấy bóng Vương gia hay sao?
Có lẽ người ngoài sẽ nguyện ý, nhưng Minh Nguyệt lại không muốn. Nàng không muốn làm thiếp, dù cho chính thê ở trên là cô nương cũng không được.
Có lẽ giờ cô nương đối xử với nàng không tệ lắm, nhưng nếu nàng trở thành nữ nhân của Vương gia thật, cho dù lúc đó nàng có được sự sủng ái hay không, chắc chắn ấn tượng về nàng của cô nương sẽ thay đổi.
Minh Nguyệt cảm thấy, nàng phải làm gì mới được.
“Vương gia.” Trong không gian im lặng của xe ngựa bỗng vang lên tiếng Minh Nguyệt, “Dư chủ tử, nàng ấy có thân nhân nào bên ngoài không? Nếu không có, trong cung có người quen nào được thả ra không? Những ngày này cũng cần đi điều tra một ít mới được. Ngoài ra còn có, gần đây trong Vương phủ có người nào ra ngoài không? Người đó có quan hệ thường ngày thế nào với Dư chủ tử?”
Tiêu Duệ cau mày nhìn về phía nàng, thấy hơi bất ngờ. Sao nàng ấy dám nhắc chuyện đấy ngay lúc nào. Vương phi không dám nhắc tới, Tạ thị và Đào thị càng sợ đến mức không nói đầy đủ, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn của Định Quốc Công phủ, nhưng lá gan lại rất to.
“Sao lại nói vậy?” Hắn hỏi.
Dư Lộ không có người thân trong kinh thành, ở quê nàng, hắn đã phái người đi tìm. Còn những người quen khác, Dư Lộ càng không có. Tuổi nàng không lớn lắm, mấy người nàng biết đều còn ở trong cung. Nhưng về người hay ra ngoài gần đây, đúng là hắn không chú ý đến.
Minh Nguyệt thấy gương mặt chăm chú của Tiêu Duệ, biết mình đã cược đúng, vì vậy to gan nói hết những lời mình đã suy nghĩ ra: “Ban sai đi ra ngoài, người xin nghỉ vì bị bệnh, người mỗi ngày đưa rau thịt mới mẻ đến, những người này đều đáng hoài nghi. Còn có…sao Dư chủ tử phải rời đi, nguyên nhân là gì, cũng phải điều tra mới tốt. Biết nguyên nhân rồi thì có thể biết thêm những tin tức hữu dụng khác, có thể biết đại khái nàng ấy đi đâu.”
Bên hạ nhân đã giao cho thị vệ đi tra hỏi, nhưng người đi ra ban sai, gần đây hắn chỉ phái hai người, một đi Tây Bắc, một đi Giang Nam.
Hắn có vụ làm ăn với một thương nhân buôn muối ở Tây Bắc. Ở Giang Nam giàu có và đông đúc, càng có mấy mối khác không nhỏ. Cũng sắp đến cuối năm rồi, sổ sách và tiền lời trong sáu tháng cuối năm đều sắp chở về đây, không phái một người đắc lực là không được.
Nhưng người đi Tây Bắc đã lên đường trước khi Dư Lộ đào tẩu, còn dư lại một người là Trần Chiêu. Từ nhỏ Trần Chiêu đã đi theo hắn, nếu không nhờ hắn, hai huynh đệ Trần Bì và Trần Chiêu đã sớm đói chết rét, nên cũng không có khả năng là Trần Chiêu.
Vậy xem ra, có thể là nội ứng và ngoại viện rồi.
Nhưng nguyên nhân rời đi…
Tiêu Duệ không khỏi trầm mặc. Nói đến nguyên nhân, hắn thực sự cảm thấy vừa nực cười vừa phẫn nộ. Dư Lộ rời đi, nghĩa là sớm có dự mưu, mà nàng muốn đi vì nguyên nhân gì cũng đã sớm nói cho hắn biết, là không muốn làm một trong những nữ nhân của hắn.
Suy nghĩ không được phép tồn tại trên đời của nàng ấy, lại không phải là thuận miệng nói mà là thật sự. Nàng đúng là không muốn cùng mấy nữ nhân khác hầu hạ hắn, nhưng nàng cũng không suy nghĩ chút, nàng cứ rời đi như vậy thì sống thế nào được.
Bằng tướng mạo của nàng, chỉ sợ nàng vừa lộ mặt liền không có nam nhân không nghĩ được đến nàng.
Nói cho Đào di nương mình thích nữ nhân dạng gì, lại dạy Tạ di nương làm quần lót khác người, điều này rõ là đẩy hắn hướng về hai nữ nhân kia. Còn nàng thì, biết rõ hắn thích nữ nhân gầy, lại ép mình ăn cho mập lên. Biết rõ cách làm quần lót khiến nam nhân nhìn khó nhịn, nhưng xưa nay lại chưa từng mặc qua.
Tiêu Duệ thật là vừa tức giận vừa đau lòng.
Giận nàng tuyệt tình như vậy, giận nàng ngây thơ như thế, giận nàng không biết gì.
Đau vì nàng hiểu mình như vậy, đúng như lời nàng nói, rất thích rất thích hắn. Đau vì không biết nàng theo người nào rồi, không biết người đó có đáng tin không, hay lại có suy nghĩ, rắp tâm nào khác với nàng. Đau vì nàng rời Vương phủ rồi, không biết phải ăn bao nhiêu vị đắng.
Dư di nương vừa đào tẩu, Minh Nguyệt không dám xin chuyện của mình. Mặc dù nàng chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện tình tình yêu yêu này, nhưng nàng biết, lòng tự trọng của nam nhân, nhất là của nam nhân ở địa vị cao, là vô cùng nặng.
Một nữ nhân chạy trốn vì không muốn làm thiếp của hắn, một nữ nhân khác cũng không muốn như vậy, tất nhiên hắn sẽ không chịu nổi. Nếu nàng dám nói, biết đâu Vương gia sẽ đạp nàng một cước cho nàng lăn xuống xe ngựa thì sao.
Nàng rất tự biết mình, nàng chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp kém, bị chủ tử đem ra để làm công cụ cố sủng mà thôi. Thấy Vương gia không nói gì nữa, nàng liền im lặng không lên tiếng, ngồi nhìn rèm xe bị gió thổi đung đưa không ngừng.
Nếu như, nếu như không còn cách nào khác nữa, trên đường đi lần này, nàng thiết kế khiến người thị vệ nào đó cứu nàng là được rồi. Như vậy coi như là mất trong sạch, Vương gia chắc chắn sẽ không cần nàng, mà nàng còn lại đại nha hoàn của cô nương, coi như vì nể mặt cô nương, không chờ cô nương nói gì, có lẽ Vương gia sẽ ban nàng cho thị vệ kia.
Có lẽ, biện pháp này, so với việc ngồi chờ cô nương tìm một hôn sự cho nàng thì tốt hơn.
Một ngày trôi qua rất nhanh. Chạng vạng, Dư Lộ và Trần Chiêu cũng không thể thuận lợi đổi từ đường bộ sang đường thủy theo kế hoạch.
Hai người phải ở trong rừng cây ngủ một đêm.
Ban ngày họ vẫn luôn đi đường. Đến trưa cũng chỉ ghé vào một nhà nông nào đấy ăn chén mì rồi đi. Tối nay lại phải ngủ trong rừng cây, bọn họ cũng không được ăn cơm chiều.
Trần Chiêu là người tập võ, lại là nam tử, đương nhiên sẽ không cảm thấy gì. Nhưng người được chiều chuộng như Dư Lộ thì đúng là phải chịu nhiều khổ rồi. Một ngày như vậy, không cần ngụy trang gì cả, Dư Lộ cũng đã vô cùng chật vật.
Buổi tối thì phải đốt lửa. Trần Chiêu xin một hũ mẻ từ một nhà nọ, múc đầy nước sông để nấu sôi. Chờ nước lạnh đến mức uống được, hắn rót ra một chén nước, lại đưa một cái bánh bao lạnh, cứng cho Dư Lộ.
Dư Lộ nhận bánh bao, trong lòng bắt đầu oán Trần Chiêu.
Cô không ngốc, ít nhất không có ngốc như Trần Chiêu cho rằng. Cô nhìn ra được, Trần Chiêu căn bản không phải cố kỵ truy binh hay do hoàn cảnh không cho phép, hắn đang cố ý chỉnh cô. Thật là, có thù oán gì vậy chứ, chẳng lẽ trong truyện có ẩn tình gì mà tác giả không viết?
Nghĩ hồi trước, vì thị vệ ‘si tình’ này, cô rơi không ít nước mắt. Bây giờ, nước mắt hồi đấy như một cái tát tát thật mạnh vào mạnh cô. Dư Lộ không khỏi may mắn, may rằng cô không một mực thích Trần Chiêu, nếu không giờ biết được chân tướng này, chỉ sợ cô sẽ có lòng muốn chết luôn ấy chứ.
Dù sao, đây chính là mối tình đầu của thiếu nữ đó.
Cô dùng sức xé bánh ra rồi ngâm vào nước, sau đó trực tiếp lau vào người rồi ăn, mặc kệ nó khó ăn bao nhiêu.
Đi theo Trần Chiêu, cái bụng của mình còn không được lấp đầy, quá nguy hiểm!
Nhưng mà, nguy hiểm thì nguy hiểm, thật ra chỗ tốt cũng rõ ràng. Nếu không phải là có Trần Chiêu, chỉ sợ cô sẽ không ra khỏi Thành Vương phủ được.
Hiện tại thì, cô uống ngụm nước lạnh, híp mắt liếc trộm Trần Chiêu, cô đã nghĩ xong cách để kim thiền thoát xác rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...