Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

P/s: tối sẽ cố edit thêm một chương nữa làm quà 8/3 cho mấy chụy em:3

Trong phủ xảy ra chuyện như vậy, Thôi Tiến Trung sao dám đi nghỉ được, Tiêu Duệ vừa vào phòng chính, lão liền đứng ở cửa giống như đang chợp mắt, nên Tiêu Duệ vừa kêu, lão liền giật mình nhảy dựng lên, nhanh nhẹn chạy vào trong.

“Vương gia.” Lão vội vàng nói.

Tiêu Duệ trùm áo ngoài lên, hỏi lão: “Cái nha hoàn kia thế nào rồi?”

Cái nha hoàn kia, nha hoàn nào? Thôi Tiến Trung phải tự hỏi một lát mới nhận ra Tiêu Duệ đang nói đến ai, là nha hoàn nhị đẳng Anh Đào của Tầm Phương viện.

“Trần Chiêu đã dẫn đi rồi.” Thôi Tiến Trung nói: “Nô tài vẫn chưa đến đó nhìn, hay bây giờ để nô tài đi qua?”

Tiêu Duệ chau mày, nói: “Đi!” rồi dẫn đầu đi trước.

Thôi Tiến Trung buồn bực trong lòng, đang yên đang lành, Vương gia không ở Chính viện với Vương phi mà qua bên đấy làm gì? Tuy trong lòng hiếu kì nhưng lão cũng không dám hỏi. Lão quay đầu nhìn căn phòng yên tĩnh rồi cúi đầu đuổi theo.

Hương Lê và Thạch Lưu bị nhốt ở sài phòng*, Anh Đào đang chịu đánh ở bên ngoài, Tiêu Duệ đã phân phó, người nào dám trái lệnh. Trong trời giá rét thế này, đầu tiên là bị tạt một chậu nước lạnh, đợi người tỉnh lại liền có gia đinh giơ hèo lên đánh.

*sài phòng: phòng chứa củi.


Trần Chiêu đứng trước cửa sài phòng, phảng phất như không nghe được tiếng kêu rên trong miệng Anh Đào vậy. Sắc mặt vẫn dửng dưng, lạnh lùng nhìn mọi thứ.

Anh Đào bị chặn miệng, dù đã bị đánh đến da tróc thịt bong nhưng vẫn không được hét to, chỉ có thể tuyệt vọng khóc, tiếng khóc tuy ngày càng nhỏ dần, nhưng nghe lại càng thảm thiết hơn.

“Hự–” Lại là một tiếng kêu rên, Anh Đào cúi đầu xuống.

Gia đinh bỗng dưng dừng tay, tiến lên đặt tay dưới mũi nàng, nhìn Trần Chiêu nói: “Trần gia, ả mới ngất đi thôi, còn đánh nữa không?”

“Đánh.” Trần Chiêu nói.

Gia đinh gật đầu, lại giơ hèo lên thật cao.

Gia đinh không giống với thị vệ, gia đinh chỉ là những nam tử có thân thể lực lưỡng, mà thị vệ lại là những người có võ nghệ, một người có thể đối phó với hơn mười gia đinh, nên phải phụ trách bảo vệ an toàn cho Vương phủ. Người gia đinh này cũng biết, người phải hành hình là Trần gia lại không ra tay, cũng không gọi thị vệ khác tới, nghĩa là đang hạ thủ lưu tình với nha hoàn kia.

Nếu không đánh, Vương gia trách tội, người chịu trách nhiệm là Trần gia.

Cũng là nha hoàn này có số mệnh không tốt, đi Tầm Phương viện hầu hạ vị kia. Đương nhiên, cũng do nàng ta tự làm tự chịu, Thạch Lưu cô nương và Hương Lê cô nương là nha hoàn nhất đẳng lại không bị đánh, một nha hoàn nhị đẳng như nàng lại bị đánh, chắc lại nói cái gì không nên nói khiến Vương gia tức giận rồi.

Anh Đào đã hôn mê, cái hèo giơ lên thật cao, lại nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn như bị trầy da tróc thịt, nhưng thật ra cũng chỉ là ngoại thương. Vết thương như vậy chỉ cần dưỡng mười ngày nửa tháng là lành lại. Nếu do mấy thị vệ đánh, đừng nói lành lại, chỉ sợ hai ngày là đã không chịu được.

“Đừng đánh, đừng đánh!” Thôi Tiến Trung chạy nhanh đến như làn khói, vẫy tay với gia đinh kia.


Gia đinh dừng tay lại, dời cây hèo sang một bên.

Trần Chiêu đi tới hỏi: “Vương gia kêu thả nàng ta sao?”

Thôi Tiến Trung lắc đầu, còn chưa lên tiếng thì Tiêu Duệ đã đi vào. Lão lập tức lại đi qua nói: “Vương gia, đây chính là cái nha hoàn tên Anh Đào kia.”

Tiêu Duệ đi đến lướt mắt qua, quay đầu hỏi Trần Chiêu: “Chết?”

Trần Chiêu nói: “Hồi Vương gia, chỉ là ngất đi thôi.”

Tiêu Duệ chỉ tay nói: “Đánh thức nó dậy.”

Gia đinh đi lấy chậu nước lạnh hắt vào mặt Anh Đào. Anh Đào lập tức vì lạnh mà tỉnh lại. Nàng vốn định khóc, nhưng khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Duệ, tiếng khóc ấy lập tức tắt đi.

Có người mang cái ghế đến, Tiêu Duệ kéo qua ngồi xuống rồi phất tay. Người trong tiểu viện hiểu ý, trừ Thôi Tiến Trung và Trần Chiêu, lập tức lui ra ngoài hết.

Nhìn Tiêu Duệ, Anh Đào không dám nói gì nữa, chỉ cầu xin: “Tha mạng…Vương gia tha cho nô tỳ đi!…Vương gia…”

“Nhớ đến cái gì chưa?” Tiêu Duệ bất vi sở động*.

*Bất vi sở động: Không có hành động nào, không bị thuyết phục.


Anh Đào vô ý thức muốn lắc đầu, nhưng chợt nhớ tới lời lúc nãy của Tiêu Duệ, nếu không nghĩ ra gì liền bị đánh tiếp, đánh tới chết mới thôi! Nàng vừa sợ vừa lạnh, tay run cả lên, vội nói: “Nhớ, nhớ đến!”

Tiêu Duệ nhìn nàng, chờ nàng nói.

Nàng gục đầu xuống, nói: “Do Tạ chủ tử và Đào chủ tử! Đúng vậy! Đúng là các nàng! Đào chủ tử vẫn luôn lấy lòng Dư chủ tử. Đưa ăn, đưa mặc, đưa uống. Lúc Vương gia không đến Tầm Phương viện, trong viện thiếu cái gì, hay là Đào chủ tử được thưởng gì, nàng đều đưa cho Dư chủ tử một phần. Tạ chủ tử cũng vậy, hồi trước Bạch Lộ còn lén gặp mặt với Thạch Lưu, lén lút truyền vật gì đó nữa. Đúng vậy, là do Đào chủ tử với Tạ chủ tử, chắc chắn các nàng đố kị việc Dư chủ tử được ngài sủng ái, nên…nên mới muốn đuổi Dư chủ tử đi…”

“Đào chủ tử nhận tin từ Hương Lê, Tạ chủ tử nhận tin từ Thạch Lưu, là…chính là như vậy! Vương gia, ngài cho người đi điều tra xem, ngài kêu người đi điều tra, chắc chắn sẽ tra được!”

Trong sài phòng, Hương Lê và Thạch Lưu nghe được lời nên, tuy toàn thân đều mềm nhũn, nhưng hai người đều dùng hết sức đập ván cửa bằng đôi tay đã đông cứng.

Hương Lê nói: “Không phải, không phải, Vương gia, nô tỳ không có!”

Thạch Lưu thì nổi giận mắng:”Anh Đào, đồ ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi, ngươi…ngươi lại dám nói xấu Dư chủ tử! Ngươi, ngươi đáng chết! Sao không đánh chết ngươi đi! Sao lại không đánh chết ngươi đi chứ!”

Anh Đào lại cảm thấy mình nói đúng, Hương Lê và Thạch Lưu là đang bất an. Nàng ngẩng thẳng đầu lên, tuy nửa người dưới không nhúc nhích được, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Duệ, chờ hắn lên tiếng, chờ hắn cho người đi điều tra.

Tiêu Duệ đứng lên đi đến trước mặt nàng, khom nửa người xuống nhìn nàng, nói: “Lúc trước ngươi có nói, Dư chủ tử rất quan tâm đến các ngươi, nếu gia giết ngươi thì nàng sẽ không tha thứ gia?”

“Nô, nô tỳ…” Anh Đào vừa mới bán đứng Dư Lộ, giờ cũng không thừa nhận lời này được. Nhưng nếu không thừa nhận, nàng lại lo Tiêu Duệ lại kêu người đánh nàng tiếp. Nàng gấp muốn chết, hai mắt nhìn trái nhìn phải, mong có người đến nói giúp dùm mình.

Tiêu Duệ đã đứng lên, phân phó Trần Chiêu: “Nhốt vào sài phòng.”

Dứt lời, cũng không có ý muốn thẩm vấn Hương Lê và Thạch Lưu, xoay người trực tiếp rời đi. Hắn đi đến chỗ Tạ di nương trước, lại đến chỗ Đào di nương, một đêm chưa từng trở về Chính viện.


Lâm Thục ngồi chờ đến tận hừng đông, nghe Minh Hà hồi bẩm lại, nói tối hôm qua, bên Đào di nương gọi hai lần nước ấm.

Minh Hà và Minh Nguyệt đứng hầu hạ một bên, mắt hai người đều đỏ lên, vừa tức giận vừa ấm ức, nhưng Lâm Thục cũng chỉ cười nhạt.

Nàng thật ngu, sao lại nghĩ là muốn nghe lời Lý ma ma chứ, dù lời của Lý ma ma có chút đạo lý, nhưng hoàn toàn không thích hợp với Tiêu Duệ. Cái người này, nàng còn tưởng cái người này thật thích cái đứa ở Tầm Phương viện kia, không nghĩ đến, hơn nửa đêm, hắn lại đi ngủ Đào di nương…

Đào di nương dùng thủ đoạn gì chứ?

Một cái di nương hèn mạt, đương nhiên thủ đoạn gì cũng dùng được.

Nhưng nàng, nàng đường đường là Đại cô nương Định Quốc công phủ, nàng không thể dùng. Hắn không thích nàng, hắn không đến phòng nàng, hắn không chịu chạm nàng, như vậy thì sao chứ, nàng là Chính thê của hắn, Vương phi được thánh chỉ tứ hôn, vô luận thế nào hắn cũng không thể sửa được.

Nàng từ bỏ, nàng không muốn đi lấy lòng hắn nữa, khiến hắn có cơ hội ném mặt nàng xuống đất giẫm thật mạnh!

Nàng đè lại nỗi hận trong lòng, nhìn Minh Hà và Minh Nguyệt, phân phó Minh Hà: “Ngươi đi gọi Minh Tâm Minh Phương tới, kêu đến chỗ Đào di nương mời Vương gia về. Ngày hôm nay, hắn phải cùng ta tiến cung tạ ân.”

Minh Hà gật đầu rồi lui ra ngoài.

Lâm Thục vẫy tay với Minh Nguyệt, gọi nàng đến trước mặt mình, “Minh Nguyệt, thường ngày ta đối với ngươi thế nào?”

“Đương nhiên Vương phi đối xử rất tốt với ta.” Nước mắt Minh Nguyệt có nén nãy giờ rốt cuộc rơi xuống vào lúc này. “Rất tốt rất tốt.”

Lâm Thục cười, vỗ vỗ tay nàng, trong lòng đã có chủ ý.

Không giống với Thành Vương phủ trải qua một đêm đầy rối loạn, trong tiểu viện của Trần Chiêu, sau một đêm ngủ ngon, Dư Lộ tỉnh lại đầy phần chấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui