Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Đóng cửa, Tiêu Duệ ngồi xuống chỗ đối diện Tiêu Dật, nói: “Định nói cái gì thì nói đi.”

Tiêu Dật đặt đũa xuống, cầm bình rượu tự mình rót cho Tiêu Duệ một ly, cung kính bưng đến trước mặt hắn rồi mới mở miệng: “Thất ca, uống rượu.”

Tiêu Duệ nhìn hắn một lát, đưa tay nhận lấy, nhưng cũng chỉ cầm trong tay mà không hề uống.

Tiêu Dật vốn có chuyện thật, thấy Tiêu Duệ như vậy, cũng minh bạch chuyện lúc nãy đã chọc giận ca ca mình. Hắn vội thu nét cười trên mặt, trịnh trọng mở miệng nói: “Thất ca, đệ…đệ muốn mượn ít bạc của huynh để dùng dùng.”

Tiêu Duệ đã xuất cung xây phủ. Đối với những đứa con đã trưởng thành của mình, Thừa Nguyên Đế thưởng mỗi người hai trăm ngàn lượng bạc trắng làm tiền tiêu vặt. Lúc xuất cung Tiêu Duệ còn kinh doanh cũng không sai. Chuyện này người ngoài không biết, Tiêu Dật là đệ đệ ruột nên biết. Hắn đoán rằng chắc Thất ca là người có nhiều tiền nhất trong tất cả các huynh đệ.

Bởi vì Thất ca vẫn luôn thành thật đúng bổn phận, ngoại trừ kiếm tiền thì cái gì cũng không tiếp xúc, nên chỉ có thu mà không có chi. Lúc đầu Tiêu Dật mượn tiền tuy có thấy xấu hổ, nhưng không lo lắng nhiều.

Quả nhiên Tiêu Duệ không có cự tuyệt trực tiếp, mà là hỏi: “Muốn bao nhiêu? Làm cái gì?”

Đương nhiên Tiêu Dật không thể nói thật được. Hai ngày trước Thất ca và mẫu phi còn nghi ngờ hắn, giờ nói thật ra, có khi còn bị giáo huấn một trận nữa. Hắn nói xạo: “Đệ muốn đặt bộ gia cụ tốt hơn. Huynh cũng biết đó Thất ca, đệ có không ít nữ nhân, có mỗi Vương phi là về sau có đồ cưới nên không cần đệ quan tâm nhiều, mấy nữ nhân khác lại không có gì cả. Nếu theo đệ, đệ cần phải che chở các nàng để các nàng ấy thoải mái hơn mới được. Nếu không, mấy người không có danh phận, lại không có mẫu gia, đợi lúc có việc, không phải quá đáng thương sao?”

Phụ hoàng thưởng mỗi người hai trăm ngàn lượng, hai trăm ngàn lượng đó, có gia cụ nào mà không đặt được?

Tiêu Duệ biết, đệ đệ cũng không nói thật với mình.


Nhưng hắn cũng chỉ làm như không biết, thản nhiên nói: “Muốn bao nhiêu?”

Bộ dạng hắn như thế, trong lòng Tiêu Dật cũng không chắc chắn, suy nghĩ thật lâu mới duỗi năm ngón tay ra.

Tiêu Duệ nói: “Được rồi, lát nữa ta kêu người đưa cho đệ.”

“Cảm ơn Thất ca!” Tuy có chút hối hận khi thấy Tiêu Duệ đồng ý sảng khoái như vậy, nhưng Tiêu Dật cũng không dám mượn thêm, cùng lắm thì lần sau lại nói, trước lấy được năm chục ngàn lượng rồi tính. Hắn cười nói: “Nào, Thất ca, đệ mời huynh một ly.”

Ly rượu còn ở trên tay, Tiêu Duệ đụng với hắn một cái, hỏi: “Điều đệ muốn nói lúc nãy cũng là về chuyện này?”

Tiêu Dật uống một ngụm lớn, nói: “Đúng vậy, đệ cũng nói rồi đó.”

Quả nhiên là muốn gạt hắn. Tiêu Duệ cũng không tính toán, thả ly rượu trong tay xuống, nói: “Đệ tự giải quyết cho tốt, đừng làm liên lụy đến mẫu phi. Bằng không, ta không chỉ không cứu đệ, mà còn đạp đệ một cước nữa.”

Tay Tiêu Dật run lên, đang không biết nói sao, Tiêu Duệ đã bước ra ngoài. Một lát sau, khi bên ngoài không còn tiếng bước chân, sắc mặt Tiêu Dật thay đổi, đứng dậy đá cái bàn ngã xuống.

Bọn họ là thân huynh đệ đó! Hắn ta không có tâm đó, nhưng mình có! Nếu sau này mình đăng cơ, chẳng lẽ có thiếu chỗ tốt cho hắn? Lại còn cứ muốn đi giúp người khác cũng không chịu giúp huynh đệ ruột của mình!

Quả là đồ chết tiệt!

Trong phòng vang lên tiếng ầm ầm, thái giám thiếp thân của Tiêu Dật run run vào phòng.


“Chủ tử, nữ nhân vừa nãy là một di nương của Thành Vương, chính là cái cung nữ họ Dư mà lúc trước Huệ Phi nương nương thưởng cho ngài ấy.” Thái giám nhìn xuống mặt đất, hồi bẩm rất nhanh tin tức mình nghe được.

Cung nữ họ Dư?

Rốt cuộc nữ nhân kia có năng lực gì, khiến thái độ của Thất ca có thể như vậy. Tạ di nương mà hắn đưa là mỹ nhân nhất đẳng, cả nàng ta mà Thất ca cũng không coi trọng. Hay là Dư di nương xinh đẹp hơn?

“Đi, chúng ta hồi cung.” Tiêu Dật nói, hắn muốn đi tìm mẫu phi để tìm hiểu một chút.

Một đường không nói chuyện. Xe ngựa dừng lại, Dư Lộ đến Thành Vương phủ.

Hương Lê và Thạch Lưu đỡ cô đứng dậy. Thạch Lưu nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó đỡ Dư Lộ xuống xe.

Phu xe đã sớm lui xuống, nhưng Trần Chiêu còn đứng một bên.

Dư Lộ không vội vã đi, mà nhìn Trần Chiêu ngay trước mặt Hương Lê và Thạch Lưu, thoải mái nói: “Trần thị vệ, có phải cần đi tiếp Vương gia nữa không?”

Tựa hồ Trần Chiêu không ngờ Dư Lộ dám nói chuyện với hắn, hơi ngây ra một lát rồi vội vàng khom người trả lời: “Vương gia không phân phó thuộc hạ.”

Dư Lộ nói: “Vậy ngươi đi đến chỗ Vương gia nói với hắn, ta không muốn ăn đồ ở Nhất Phẩm Hương nữa, kêu hắn không cần gọi đầu bếp đến.”


Trần Chiêu cung kính nhìn quần Dư Lộ, thấp giọng nói: “Vâng, thuộc hạ đi ngay.”

Trần Chiêu quá cẩn thận rồi, không chịu đối diện với cô, như vậy thì cô không thể hiểu được ý trong tờ giấy mà hắn đưa. Dư Lộ thở dài một tiếng, đi theo Hương Lê Thạch Lưu trở về. Cô vốn dập tắt suy nghĩ rời đi rồi, ít nhất là trước lúc nữ chính có thể bắt được tâm của Tiêu Duệ, nhưng hành động của Trần Chiêu lại làm suy nghĩ này bùng lên lại.

Nếu cô có thể đi, đương nhiên là không muốn ở lại.

Mặc dù cô xuyên đến nơi đây, nhưng trong thâm tâm vẫn là người hiện đại. Cô không muốn bị vây bởi bốn bức tường, dù mấy bức tường này rất mỹ lệ. Cô không muốn làm nữ nhân cổ đại chân chính, không có nam nhân liền không sống nổi. Cô không muốn phải khúm núm trước mặt nam nhân cả đời, càng không muốn có chung một người nam nhân với một đống nữ nhân, phải cạnh tranh để có được sự sủng ái đáng thương ấy.

Huống chi, giờ cô được sủng ái chẳng qua là vì người ta coi cô là một thế thân. Dù về sau không có nữ chính, nhưng nếu lại có một nữ nhân khác càng giống Bạch nguyệt quang trong lòng Tiêu Duệ thì sao, có phải hắn  sẽ  ‘thích’ nữ nhân đó, rồi quên cô?

Từ các lí do trên có thể kết luận, dù Tiêu Duệ đối với cô rất tốt, thì cô cũng không thể động tâm.

Động tâm, có đau thì cũng chỉ mỗi bản thân đau.

Cho nên, hắn đối với cô càng tốt, cô càng tự nhắc nhở mình, phải cách hắn xa hơn nữa.

Nhìn Trần Chiêu một cái thật sâu, Dư Lộ ly khai.

Lúc về đã không còn sớm, Dư Lộ chỉ ăn điểm tâm liền nằm xuống nghỉ ngơi, bỗng dưng lại không ngủ được. Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hai hình ảnh, một là thái độ che chở, khẩn trương của Tiêu Duệ trong Nhất Phẩm Hương, hai là tờ giấy Trần Chiêu lặng lẽ nhét vào tay cô.

Tờ giấy đã vứt, nhưng khi nắm chặt tay lại, giống như nó vẫn còn ở đây.

Dư Lộ biết, ở thời khắc này, cô đã coi Trần Chiêu là chiếc phao cứu mạng của mình.

Cô đang đợi, đợi thời gian chậm rãi qua đi, đợi mặt trời dần dần lặn, đợi màn đêm từ từ phủ xuống, đợi Hương Lê vào gọi cô ra ngoài dùng cơm tối.


Cơm tối phong phú giống buổi trưa ở Nhất Phẩm Hương. Dư Lộ nhìn là biết, Tiêu Duệ cuối cùng vẫn gọi đầu bếp của Nhất Phẩm Hương. Cô cầm đũa nhưng thật lâu vẫn không động được. Vào lúc này, cô có chút khinh bỉ chính mình. Biết rõ là thế thân, cũng tự nhắc nhở mình rất nhiều lần, nhưng vẫn suýt nữa trúng viên đạn bọc đường của Tiêu Duệ.

Dư Lộ không khỏi nhớ tới lời của chị dâu. Chị ấy nói địa vị của chị ấy và anh trai cách nhau quá xa, lúc đầu chị ấy không chịu ở với anh trai. Nhưng anh trai đối với chị ấy tốt quá, tốt đến mức chị cảm thấy, trên đời này ngoại trừ anh trai thì sẽ không còn ai tốt với chị hơn được. Chị sợ, nhưng cũng không thể từ chối, cho nên cuối cùng đánh cuộc một cái, cũng may, anh trai không phụ chị.

Nữ nhân là sinh vật theo cảm tính, rất dễ bị cảm động, mà cảm động rồi, liền dễ dàng giao ra trái tim.

Anh trai không có tiền án, lại thật tâm thích chị dâu, nên chị dâu dám cược.

Nhưng cô thì không dám.

“Vương gia về chưa?” Dư Lộ hỏi Thạch Lưu.

Thạch Lưu nói: “Không ạ, Vương gia chưa từng trở lại.”

Dư Lộ lại hỏi: “Giờ là giờ nào?”

Hương Lê nhìn bên ngoài, nói: “Chừng giờ Dậu.”

Dư Lộ gật đầu, nói: “Các ngươi đi xuống hết đi.”

Đêm nay, hy vọng Tiêu Duệ đừng tới.

Đêm nay, hy vọng Trần Chiêu sẽ đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui