Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Xe ngựa một đường xóc nảy. Trong xe, Dư Lộ vốn đang nằm đã bị hất ngã xuống đất, lăn hai vòng rồi ôm chặt lấy nhuyễn tháp trong xe ngựa.

Cô vừa kinh vừa sợ, không còn thời gian để ý đến phần lưng vốn đang đau nữa, chỗ cô đau nhất giờ biến thành tay. Túm chặt lấy cái nhuyễn tháp, móng tay găm chặt vào. Móng tay cô để để chưng diện, giờ có mấy cái đã bị gãy, có mấy cái lại bị lật, tay đứt ruột xót, đúng là tê tâm liệt phế*.

*Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.

Nhưng cô không dám thả lỏng.

Cô vẫn luôn ở trong xe ngựa, không biết tình huống bên ngoài là thế nào, chỉ nghĩ rằng ngựa bị hoảng sợ, nên cô vừa ôm chặt lấy nhuyễn tháp vừa lớn tiếng kêu cứu.

"Phúc Quất! Tào ma ma!"

"Cứu mạng! Phúc Quất, ta ở chỗ này!"

"Tào ma ma, Tào ma ma --"

Bởi vì đau, bởi vì sợ, trong giọng cô mang theo cả tia nức nở.

Người áo đen đánh xe là Trần Chiêu. Tay trái hắn cầm dây cương, tay phải vung roi ngựa lên thật cao đánh lên lưng ngựa. Bởi vì nghe thấy tiếng gọi kinh hoảng của Dư Lộ, ý cười nơi khóe miệng hắn càng lúc càng lớn, làm cho miếng vải đen che mặt hắn không ngừng rung rung.

Ở sau họ, tuy người Trần Chiêu mang tới đều là tử sĩ nhưng họ cũng không ham chiến. Thấy Trần Chiêu đã cướp được người, bên này lập tức yểm hộ cho nhau để lui lại.

"Chủ tử!" Phúc Quất kêu lên, kéo con ngựa một bên nhảy lên, thúc ngựa đuổi theo hướng xe ngựa Dư Lộ biến mất.

Tào ma ma thì bắt một người áo đen lại, cầm trường kiếm đè lên cổ hắn, "Nói mau, người nào phái các ngươi tới? Người đánh xe lúc nãy là ai, giờ lại muốn đi nơi nào?"

Người áo đen kia không thèm nhìn Tào ma ma. Răng vừa dùng sức, đầu hắn lập tức lệch qua một bên, thì ra hắn đã cắn thuốc độc trong miệng, lập tức tự vẫn.

Sắc mặt Tào ma ma đại biến, buông tay mặc hắn ngã xuống, cũng không dám trì hoãn nữa, vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo.

Đến khi tiếng đánh nhau rốt cuộc ngừng lại, Vu phu nhân vẫn luôn trốn trong xe ngựa mới được nha hoàn đỡ ra. Thấy người chết đầy đất, đầu bà ong lên, ngã xuống trên người tiểu nha hoàn.

"Mau, mau đi báo cho Thành Vương!" Phát sinh chuyện lớn như vậy, dù bà có sợ hãi thì cũng không dám té xỉu.

Đang yên đang lành, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Mỗi ngày, người tới kinh thành đến Pháp Hoa Tự dâng hương không thiếu, con đường này có thể được công nhận là an toàn, sao hôm nay lại đụng đến đám ác tặc như vậy chứ.


Bên Vu gia đúng là chỉ có những gia đinh bình thường, nhưng bên Thành Vương phủ thì lại có đến bốn hộ vệ thường theo Thành Vương. Bà còn lén cười Thành Vương chuyện bé xé ra to, không cần phải đặt những người này trước mặt Dư Lộ, nhưng bây giờ...

Bà nhìn vết máu trên đất, nhìn những xác chết nằm trên đất, cảm thấy từng cơn buồn nôn dâng lên trong lòng.

"Mau, mau đi xem bốn thị vệ của Thành Vương phủ thế nào?" Bà phân phó một trong những nha hoàn đang đỡ bà.

Nha hoàn kia thả tay, mặt trắng đi qua xem, khi trở về không nói lưu loát được nữa, "Chết, chết ba người, còn, còn một người bị trọng thương."

Vu phu nhân nghe xong, thở phào một hơi. Tử thương thảm trọng như vậy, rõ ràng cho thấy là hướng về Dư Lộ có chủ đích. Coi như Thành Vương có tức giận thì cũng sẽ không trút lên người bà, lên Vu gia.

Bà nói: "Chúng ta chỉ cần chờ tin là được rồi..."

Xe ngựa chạy như điên. Đến lúc Dư Lộ buồn nôn nhịn không được đến mức sắp phun ra, xe ngựa bỗng vấp mạnh rồi dừng lại.

Dư Lộ cũng không túm được nhuyễn tháp nữa, trựa tiếp lăn ra ngoài xe ngựa, lăn hai lần liên tiếp rồi đập mặt xuống đất.

Đầu cô quay mòng mòng, bỗng nghe thấy tiếng la của Phúc Quất, "Dư chủ tử!"

Dư Lộ vội ngẩng đầu nhìn qua.

Rất xa, Phúc Quất đang cưỡi ngựa chạy đến. Dư Lộ bỗng cảm thấy nguy hiểm, cô đang định quay đầu thì thấy một bóng người nhanh chóng lao ra từ phía sau cô.

Phúc Quất cũng nhảy xuống ngựa, cầm trường kiếm tiến lên đón. Một người cao lớn thân thủ mạnh mẽ, một người khác tuy nhỏ nhắn nhưng thắng ở linh hoạt, hai người cứ tranh đấu như vậy, không phân cao thấp.

Bản thân Dư Lộ không biết võ công gì hết, dù cô có khăn tay và ngân châm nhưng không thể tiếp xúc gần với người áo đen bịt mặt kia, cũng không dùng được.

Cô không dám nhìn nhiều về phía bên kia, biết mình lưu lại thì sẽ liên lụy tới Phúc Quất, nhưng con ngựa của xe cô đã bị đứt dây cương, cô đành phải lặng lẽ bò sang một bên, muốn đợi lúc người áo đen kia không chú ý để trốn xa chút.

Nhưng cô vừa động đậy, Trần Chiêu lập tức phát hiện. Hắn vốn không muốn hạ sát thủ với Phúc Quất, nhưng lại lo lắng có người đuổi tới thì sẽ mang Dư Lộ đi, dưới cơn sốt ruột, từng chiêu từng chiêu của hắn đều mang sát khí.

Rất nhanh, Phúc Quất dần dần rơi xuống hạ phong.

Dư Lộ đứng lên rón rén rời đi, quay đầu nhìn lại, nhưng cái nhìn này lại khiến cô muốn rách cả mí mắt. Người áo đen kia đã đến gần Phúc Quất, đang giơ cây đao lớn trong tay lên muốn chặt đầu Phúc Quất.

Nếu bổ xuống thật, Phúc Quất sẽ lập tức đầu một nẻo thân một nơi!

Dư Lộ lập tức hét lên thê lương: "Đừng -- đừng, mau dừng tay!"


Không biết có phải người áo đen kia có nghe lời cô thật không mà lại dừng lại một chút thật.

Phúc Quất lập tức nắm lấy thời cơ lui về sau một biết, dùng sức đâm trường kiếm hướng về phía người áo đen. Mũi kiếm đâm vào lồng ngực người áo đen, Dư Lộ thở ra một hơi, rốt cuộc bình tĩnh lại.

Nhưng mà -- người áo đen kia giống như không bị gì vậy, nhảy bật lên chém đứt cánh tay trái của Phúc Quất.

Dư Lộ đã hoàn toàn choáng váng.

Phúc Quất hét thảm một tiếng, ngã xuống.

Người áo đen tiến lên một bước, dường như muốn bổ thêm một đao. Cũng không biết Dư Lộ lấy sức từ nơi nào, như là đột nhiên bạo phát, vừa hét đừng vừa lảo đảo chạy tới, quỳ xuống trước mặt người áo đen.

"Đừng, đừng giết nàng ấy!" Cô lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống.

Phúc Quất vì cứu cô nên mới đuổi tới, tuy đây là mệnh lệnh của Tiêu Duệ nhưng Dư Lộ vẫn không thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết được.

"Người ngươi muốn bắt là ta đúng không? Ta đi với ngươi, ngươi thả nàng ấy ra đi, đừng giết nàng ấy, ta van ngươi!"

Phúc Quất đau đến nước mắt giàn giụa, nhưng khi nhìn Dư Lộ quỳ xuống van xin thay nàng, nàng cũng muốn chống tay đứng dậy.

Dư Lộ chỉ nhìn chăm chăm vào hai mắt của người áo đen, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu. Nhưng người áo đen kia chỉ nhìn cô với cặp mắt lạnh băng, rất lâu sau đó, lâu đến lúc cô bắt đầu lo lắng Phúc Quất sẽ chết vì chảy máu quá nhiều, hắn rốt cuộc chớp mắt.

Sau đó hắn huýt sao, trong bụi rậm có một con ngựa chạy ra. Hắn nhìn con ngựa kia, đưa tay ra với Dư Lộ.

Dư Lộ căn bản không có biện pháp phản kháng. Cô quay đầu nhìn Phúc Quất, nháy mắt với nàng ấy rồi đưa tay cho người áo đen kia.

Người áo đen kia kéo cô đứng dậy, nhưng kéo được một nửa thì lại hất mạnh ra. Dư Lộ bị thương toàn thân, lại không có khí lực gì hết, lập tức bị hắn hất đập đầu xuống đất.

Vương bát đản! Dư Lộ chửi thầm trong lòng.

"Đứng lên!" Người áo đen lạnh giọng ra lệnh.

Dư Lộ không dám dây dưa, người nọ có thể ra tay giết người thật, dù trông người nọ không có ý giết cô nhưng lại không ngại cho cô chịu khổ.

Cô chống tay đứng dậy.


Lúc này Trần Chiêu không hất cô ra nữa, hắn đã nghe thấy tiếng vó ngựa, có người đang chạy tới. Lúc này hắn đang bị thương, chỉ sợ hắn không nhất định thắng được người đang đến, chỉ có thể đi nhanh lên.

Hắn bóp tay Dư Lộ, dùng lực kéo Dư Lộ dậy, dùng hai tay trực tiếp nâng Dư Lộ nằm ngang trên lưng ngựa.

Hắn cũng không để ý xem Dư Lộ có thoải mái hay không, lập tức đánh ngựa chạy nhanh đi.

Sáng sớm là cô nằm ngang trên đùi Tiêu Duệ, nhưng giờ lại nằm ngang trên lưng ngựa. Tuy đều là tứ chi hướng xuống dưới, cái bụng dưới được đệm nhưng cảm giác lại là một trên trời một dưới đất.

Ngựa chạy rất nhanh, xóc nảy xóc nảy, Dư Lộ cảm thấy nó xóc đến nỗi xóc cả đống thức ăn tối hôm qua của cô. Nhưng cô còn phải quan tâm đến an toàn của bản thân, tay không bắt được gì cả, chỉ có thể cố hết sức dùng tay và chân để làm thân thể ổn định hơn ít.

Khó chịu, sợ, tủi thân, tuy Dư Lộ cắn chặt răng nhưng nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống.

Lúc này cô chỉ mong tên áo đen chết tiệt này mau dừng lại, cô sẽ tìm kĩ cơ hội cho hắn hai châm, cũng hi vọng lúc đó Tiêu Duệ đã tìm được cô.

Tiêu Duệ...

Tại sao mới rời khỏi hắn mà lại gặp phải chuyện như vậy chứ. Dư Lộ phát hiện cô rất nhớ Tiêu Duệ.

Trần Chiêu vừa nắm dây cương vừa lấy tay che chỗ đau không ngừng chảy máu, đúng là hắn không lòng dạ nào để quan tâm Dư Lộ được. Đương nhiên, dù cho có, hắn cũng sẽ không quan tâm. Nữ nhân này, lúc gặp mặt hắn không lập tức giết nàng ta thì đã là hết tình hết nghĩa với nàng ta rồi.

Nhưng càng chạy, hắn mất máu càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, thân thể cũng dần dần có cảm giác không chịu nổi.

Kiểu này chắc chắn không thể trở về kinh thành được, hơn nữa, hắn cũng không muốn trở về. Nếu thực sự mang nàng ta đến chỗ công chúa Ngu Văn, Thành Vương vừa tức giận, chỉ sợ công chúa Ngu Văn vẫn sẽ giao nàng ta ra. Nếu vậy, còn không bằng không giao nàng ta ra.

Hắn mang theo Dư Lộ đi thẳng đến hướng Bắc, đến lúc đi được tầm năm dặm rồi mới chui vào rừng cây.

Dư Lộ bị ném xuống đất.

Cô khẽ rên, vội vàng bắt lấy cành cây một bên để giữ vững thân thể. Cô đã chết lặng, toàn thân đều đau, dù bị ném nhưng cũng không thấy đau như vậy.

Cô liếc nhìn tên áo đen kia.

Tên áo đen xuống ngựa, bởi vì vết thương cũng không nhẹ nên động tác của hắn cũng không linh hoạt. Hắn ngồi xuống, vỗ bụng ngựa cho ngựa đi sang một bên rồi quay đầu nhìn Dư Lộ.

Dư Lộ vội vàng cúi đầu.

Trần Chiêu lột khăn mặt xuống, lành lạnh nói: "Làm sao, không có mặt mũi gặp ta à?"

Giọng nói quen thuộc như vậy! Dư Lộ ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên.

"Trần Chiêu?!" Dư Lộ kinh ngạc hô lên: "Ngươi không chết?"

Trần Chiêu đè ngực nằm xuống, "Ngươi ngóng trông ta chết như vậy à?"


Lúc trước không phải. Lúc trước, cùng lắm là xem như không ai nợ ai, mọi người cả đời không qua lại là được rồi. Nhưng bây giờ... nghĩ đến tình cảnh của Phúc Quất, lại nghĩ đến những người cùng cô đi ra ngoài chỉ sợ đều đã chết hoặc trọng thương, đúng là Dư Lộ mong sao cho Trần Chiêu chết quách đi.

"Ai phái ngươi đến bắt ta?" Sự tình đã thoát khỏi cốt truyện, Dư Lộ không đoán được nguyên nhân sau hành động này của Trần Chiêu.

Trần Chiêu lạnh nhạt nói: "Vì sao cần có người khác sai phái. Ngươi hại ta suýt nữa bỏ mạng, ta không thể tự mình tới bắt ngươi sao? Hay là ngươi thấy, chỉ có ngươi có thể hại người, người khác không thể báo thù?"

Hại người? Báo thù?

Cô hại ai chứ, ý chỉ việc cô và hắn cùng chạy ra Thành Vương phủ sao?

Mà báo thù, là chỉ việc hắn bị đuổi ra Thành Vương phủ sao?

Nghe lời của hắn, Dư Lộ giận cực, như cười như không nói: "Hại người? Ta hại ngươi cái gì chứ? Trước đây rời khỏi Thành Vương phủ, chẳng lẽ không phải ngươi tình ta nguyện sao? Nếu đã là ngươi nguyện ý, vậy sao có thể gọi là hại người?"

Trần Chiêu nhìn Dư Lộ, trong nháy mắt thật giống như xuất hiện ảo giác.

Dường như hắn nhìn thấy, vẫn ở Thành Vương phủ, vẫn ở Tầm Phương viện, Dư Lộ đeo vàng đeo bạc, ăn mặc vô cùng phú quý, vô cùng xinh đẹp.

Nàng cao cao tại thượng ngồi trên đầu, nhìn mình ở dưới đáy, mặt mang nụ cười khinh thường, thậm chí nàng còn nói: "Trần Chiêu, cho tới giờ ta đều chưa từng ưng thuận với ngươi cái gì, mọi thứ đều là tự ngươi nguyện ý. Ngươi nguyện ý giúp ta hỏi thăm tin tức, nguyện ý giúp ta thu xếp hết thảy, thậm chí việc ta hại hài tử trong bụng tiện tỳ Minh Nguyệt kia, thuốc độc cũng là do ngươi giúp ta tìm tới. Chúng ta là châu chấu buộc cùng sợi dây, bây giờ ngươi hối hận, ngươi muốn ngăn cản ta, ngươi không thấy giống như ngươi đang nói chuyện cười cho ta sao?"

Hình ảnh chuyển đổi, sự sắp xếp của hắn có lỗ hổng, nàng vẫn bị bắt, nhân chứng vật chứng đều có.

Minh Nguyệt cầu Thành Vương cho nàng một con đường sống, hắn cũng muốn mang nàng rời khỏi Thành Vương phủ. Trời đất bao la, nơi nào không phải là nhà. Chỉ cần nàng nguyện ý đi cùng hắn, hắn có thể không để tâm chuyện lúc trước, hắn có thể cái gì cũng không cần, đánh bạc thể diện đi cầu Thành Vương.

Nhưng nàng thì sao, nàng chính là giống như bây giờ, như cười như không nhìn hắn, ở sâu trong đáy mắt chính là sự chán ghét nồng đậm.

"Trần Chiêu, người như ngươi, xuất thân là dân chạy nạn hèn mọn, đi cùng với ngươi, ngươi cho là ta bị điên à? Dù ta có chết, ta cũng không thèm đi với ngươi, dù nam nhân trên đời này đều chết hết, ta cũng chướng mắt ngươi!"

Trần Chiêu đột nhiên cảm thấy lòng mình như có ngọn lửa bùng lên. Hắn không nhịn được nữa, lập tức nhảy lên bóp cổ Dư Lộ.

Hai đời rồi, nàng ta vẫn như vậy!

Nếu đã chướng mắt hắn, vậy cớ gì mà lại đến trêu chọc hắn?

Hai đời rồi, nàng ta và hắn có thù oán gì sao?

"Ngươi tình ta nguyện ở đâu?" Hắn dùng sức bóp cổ Dư Lộ, lạnh lùng nói: "Nếu không phải ngươi không biết xấu hổ, nếu không phải ngươi đến trêu chọc ta trước, ta sẽ dẫn ngươi đi sao? Nhưng ngươi thì sao, đi một vòng rồi vẫn trở về, vẫn là theo Thành Vương! Ngươi chướng mắt ta, cảm thấy ta không xứng với ngươi, ngươi thích vinh hoa phú quý, thích quyền thế ngập trời, vậy ngươi cớ gì mà lại đến trêu chọc ta?!"

Dư Lộ dần dần cảm thấy khó thở, nhìn Trần Chiêu càng ngày càng đỏ mắt, cô vừa sợ vừa giận, cố hết sức gằn từng tiếng một: "Ngươi, ngươi đã làm gì, ngươi muốn bán ta vào kỹ viện. Ta không trốn đi, vậy phải chờ bị ngươi bán đúng không?"

Tay Trần Chiêu lập tức thả lỏng một chút, "Ngươi, ngươi..."

"Ta biết!" Thừa lúc này, Dư Lộ lập tức hô: "Ta biết, ngươi căn bản không thực sự tốt với ta, sau khi chạy ra Thành Vương phủ ta liền phát hiện! Ta một đường toàn tâm toàn ý đối xử với ngươi, ngóng trông ngươi có thể đổi ý, nhưng ngươi thì sao, ngươi lại muốn bán ta vào kỹ viện..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui