Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Chuyện của công chúa Ngu Văn, dù nàng ấy không nói nhưng Huệ Phi vẫn biết được đôi chút.

Đuổi mấy đứa con ra ngoài, Huệ Phi cũng đuổi mấy hạ nhân đi, sau đó kéo công chúa Ngu Văn đến ngồi cạnh mình, cảm thán: "Con nói cho ta nghe, con ở bên đó... đến cùng là sống thế nào?"

Công chúa Ngu Văn cũng biết không thể gạt tiếp được, bèn cười khổ nói: "Cũng chỉ là kéo dài thời gian sống mà thôi. Ngài cũng biết đấy, bây giờ con đã gả cho người lần thứ ba. Chẳng qua, không dối gạt ngài, thật ra khoảng thời gian bây giờ so với trước kia tốt hơn, ít nhất là Đại Hãn* hiện nay rất tôn trọng con. Con còn có hai đứa nhỏ, chúng nó đều rất ngoan ngoãn và đáng yêu. Không vì mình, vì bọn nó, con cũng phải sống thật tốt."

*Đại Hãn: cách xưng hô cho người đứng đầu bên Mông Cổ. Thuật ngữ Hãn (Khan) là danh hiệu truyền thống dùng để chỉ "thủ lĩnh" hoặc "người thống trị".

Đây là tiểu cô nương ở bên cạnh bà hơn mười năm. Tuy trong lòng Huệ Phi đứa bé này kém hơn con gái ruột là Tiêu Văn, nhưng đến cùng nó vẫn là đứa bé bà thương yêu hơn mười năm. Giờ nghe nàng bình thản nói đến những việc này, Huệ Phi đau lòng đến mức không khóc nổi.

"Văn Nhi, Văn Nhi..." Bà cầm tay của công chúa Ngu Văn, ngoại trừ gọi tên nàng, bà không nói được câu nào nữa.

Hoàng quyền, thánh chỉ, dù cho bà là Huệ Phi, bà cũng vô lực.

Công chúa Ngu Văn hít mũi, nuốt ngược nước mắt vào trong.

"Mợ, đừng như vậy, con thực sự sống rất tốt. Lần này con có thể trở về thăm, đủ để thấy sự chú ý của cậu Hoàng đế dành cho con, chờ con trở về, con có thể sống càng tốt hơn nữa. Ngài không biết chứ, Đại biểu ca năng chinh thiện chiến*, ở biên cương huynh ấy rất có uy phong, bây giờ người Mông Cổ cũng không gây khó dễ cho con nữa." Nàng cố gắng vừa cười vừa nói.

Trong ngầm, lúc không có người ngoài, công chúa Ngu Văn hay gọi Huệ Phi là mợ.

Hồi lâu sau Huệ Phi mới nghẹn ngào hỏi: "Lần này hai đứa nhỏ của con không trở về cùng con, có phải là bị bọn họ giữ lại vì sợ con không về?" Nếu không, dù hai đứa bé còn nhỏ, dù đường xá có khổ cực, người làm mẹ cũng không nỡ bỏ lại.

Đúng là như thế. Nhưng công chúa Ngu Văn cũng biết, nói ra cũng chỉ khiến Huệ Phi càng khó chịu hơn, một chút tác dụng khác cũng không có.

Nàng lắc đầu nói: "Không phải, Đại Hãn yêu ai yêu cả đường đi, hắn rất thương hai đứa bé của con, cho nên con rất yên tâm khi để hai đứa bé lại cho hắn. Dù sao vậy cũng tốt hơn việc mang hai đứa nó bôn ba suốt đường dài."

Huệ Phi thở dài, không nói thêm gì nữa.

Trên bàn ăn tối, ngoại trừ mấy món ăn Tiêu Duệ dặn làm thì còn có mấy món Thừa Nguyên Đế và Hoàng Hậu thưởng cho, chỉ là Huệ Phi vẫn khó chịu trong lòng, công chúa Ngu Văn cũng có chút cười không nổi. Bữa cơm tối này, dù là Tiêu Văn cũng nuốt không trôi.

Mà Tiêu Duệ và Tiêu Dật, chẳng lẽ hai huynh đệ không biết công chúa Ngu Văn phải sống thế nào? Chỉ là cả hai huynh đệ, Tiêu Duệ không được Thừa Nguyên Đế thích, ngoại trừ làm chút việc buôn bán, hắn không có thực quyền nào khác. Còn Tiêu Dật, thoạt nhìn thì trông rất được sủng ái, nhưng thật ra cũng không có thực quyền gì.

Bây giờ người được trọng dụng nhất, trừ Thái tử Tiêu Giác luôn được lòng Hoàng đế ra thì chính là Tam Hoàng tử Đoan Vương Tiêu Du. Những người khác, ngay cả Đại Hoàng tử Tiêu Viêm canh giữ nơi biên cương xa xôi, thoạt nhìn thì tay cầm trọng binh, có quyền lực cực lớn, nhưng thật ra ở kinh thành hắn lại căn bản không có chút thế lực nào, trông giống như bị trục xuất hơn.

Dù hai huynh đệ chưa từng nói chuyện với nhau nhưng đều tự nghĩ đến những việc này.


Công chúa Ngu Văn có địa vị rất quan trọng trong lòng hai huynh đệ. Bây giờ nàng phải trải qua cuộc sống như vậy, hai huynh đệ lại bất lực, tự nhiên trong lòng cũng không dễ chịu. Cứ như vậy, trong bữa tối, hai huynh đệ cứ ngươi một ly ta một ly, tới cuối bữa, cả hai đều say khướt.

Huệ Phi bất đắc dĩ nhìn hai con trai, kêu người dìu bọn hắn đi xuống nghỉ ngơi. Tiêu Duệ đã xuất cung xây phủ, nơi hắn từng ở trong cung đã sớm dọn ra cho Hoàng tử nhỏ hơn hắn ở, nên Huệ Phi kêu người đưa hắn đến nơi của Tiêu Dật, hai huynh đệ chen chúc chút cũng được.

Còn công chúa Ngu Văn thì được lưu lại chỗ của Huệ Phi.

Tiêu Duệ còn chưa tới chỗ của Tiêu Dật mà đã không chịu đi tiếp.

"Đưa bản vương hồi phủ!" Hắn phân phó: "Nhanh lên! Hồi phủ!"

Thôi Tiến Trung vội nói: "Vương gia, trời đã quá muộn rồi. Nương nương dặn dò, để ngài nghỉ ngơi ở trong cung, đợi sớm mai rồi hãy về phủ sau."

Tiêu Duệ uống rất nhiều rượu, tính tình sau khi say của hắn không đến nỗi tệ. Hắn khoát tay với Thôi Tiến Trung, nói: "Không được, không được, đưa gia về phủ, đưa gia trở về Tầm Phương viện."

Tiêu Dật cũng được người đỡ đứng ở một bên. Gã cười ha ha, hất tay thái giám đang đỡ gã ra, đi tới khoát lên vai Tiêu Duệ, giễu cợt bên tai hắn:" Là... là trở về Tầm Phương viện sao? Không, không đi chỗ của mẫu phi?"

Tiêu Duệ uống say, không hiểu ý trong lời của Tiêu Dật. Hắn ngoẹo đầu nhìn sang, mê man hỏi: "Đi, đi chỗ của mẫu phi làm gì? Không phải, không phải chúng ta mới ra ngoài sao?"

Tiêu Dật nói: "Biểu tỷ Ngu Văn, không ở Tầm Phương viện, ở... ở chỗ mẫu phi!"

Những người có thể chân chính hầu cận bên cạnh các Hoàng tử đều là những người được tin tưởng nhất, không có người nào dám truyền lời nói riêng của các Hoàng tử ra bên ngoài.

Lúc này lời của Tiêu Dật không thỏa đáng, nhưng những hạ nhân đi theo lại không lộ ra chút vẻ kinh ngạc nào. Những người này đều đã được huấn luyện tốt, lúc này họ đều cúi thấp đầu giả làm người điếc, giả như không nghe được gì.

Tiêu Duệ sửng sốt một lát rồi mới chậm rãi híp mắt lại.

Tiêu Dật cười càng hả hê hơn. Người khác làm gã không thoải mái, gã phải khiến người đó càng không thoải mái hơn. Có qua có lại thôi mà, gã chẳng cảm thấy ngại gì.

Tiêu Duệ giơ tay, chậm rãi xoay người, ôm lấy Tiêu Dật.

Tiêu Dật có chút khó hiểu, "Thất ca ca ca ca ca ca --"

Tiêu Duệ không động đậy, vẫn dùng lực cho đến khi cảm thấy trong miệng có mùi máu tươi thì mới nhả mũi Tiêu Dật ra.

"Hồi... hồi phủ!" Bước chân hắn lảo đảo, quay người bước lên phía trước.

"A a a a -- ối ối -- Tiêu Duệ, đồ vương bát cao tử*, đồ cháu rùa**, đồ nhãi ranh*** --" Tiêu Dật tỉnh cả rượu, che mũi nhảy loạn tại chỗ.


*Vương bát cao tử: nguyên văn 王八羔子. Đây là từ lóng hay dùng để mắng chửi người, người không đoàng hoàng, lưu manh, gần như chửi như súc vật, như hay nói "*** má"... vậy đó.

**Nguyên văn 龟孙子 - quy tôn tử: này là một câu chửi, nặng hơn Vương bát – rùa rụt cổ, vì vương bát là chỉ con rùa, quy tôn tử là cháu con rùa – địa vị còn thấp hơn.

***Nguyên văn là 兔崽子 - thỏ tế tử. Thấy Quick Translate dịch là đồ ranh con, lên mạng search cũng thấy hầu như là vậy, trên baidu cũng nói nó là từ dùng để mắng chửi người khác, cứ hiểu vậy ha.

Thái giám thiếp thân của gã gấp đến độ cái trán có hình chữ xuyên*, "Tổ tông của ta ơi, ngài đừng nói nữa mà, mau đừng nói nữa, Thành Vương là ca ca ruột của ngài, ngài đây không phải là... không phải là mắng cả bản thân trong ấy sao!"

*Chữ xuyên là chữ này - 川. Kiểu khi mình nhíu mày lại thì giữa hai đầu lông mày sẽ có hình như vậy í. Còn nhíu vì việc gì thì hiểu rồi hen.

Trong Thành Vương phủ, Dư Lộ vẫn ăn tối như thường, ăn xong thì đi tản bộ. Chờ đến lúc sắp buồn ngủ, thấy Tiêu Duệ vẫn không cho người truyền tin về, cô kêu người để cửa lại, tự rửa mặt rồi bò lên giường.

Việc công chúa Ngu Văn trở về cũng không phải việc bí mật gì. Cô cũng biết sáng sớm hôm nay Tiêu Duệ phải đi đón công chúa Ngu Văn, mà sau đó, đương nhiên là cũng theo chân vào cung, hẳn sẽ có một bữa dạ tiệc.

Dạ tiệc...

Dư Lộ thở dài, tại sao cô còn đi tính toán chi li những việc này nữa. Rõ ràng đã tin tưởng Tiêu Duệ rồi, tại sao phải quan tâm đến những việc này?

Cô trở mình, nhắm mắt lại, nói thầm rằng không cho mình nghĩ nhiều nữa.

Cô còn nghĩ nữa thì sẽ không công bằng với Tiêu Duệ.

Cửa sau của Thành Vương phủ đã đóng chặt, nhưng ở một gốc cây già đối diện cửa sau, một bóng hình như ẩn như hiện đứng đấy, ẩn trong bóng tối nhìn về phía cửa sau.

Đã nửa năm rồi.

Hắn rời khỏi Thành Vương phủ nửa năm, rời khỏi kinh thành nửa năm. Thời gian nửa năm này hắn đã phải trải qua rất nhiều. Suýt nữa chết thảm. Trèo non lội suối. Đường ca bị hủy một chân. Hắn chịu thêm hai vết sẹo. Đường ca lại không làm được thị vệ hay lính nữa mà chỉ có thể đi làm một đầu bếp cho nhà binh. Hắn vẫn còn tốt, bây giờ đã được người ta gọi là Trần tướng quân.

Tuy nhiên lại có một người, một nữ nhân hung ác nhẫn tâm. Nàng ta đảo loạn một hồ nước xuân, bản thân nàng ta lại không bị chút gì.

Thậm chí, bây giờ nàng ta còn được sủng ái hơn trước nữa.

Trần Chiêu chăm chú nhìn cửa sau, trong đầu không ngừng hỏi vì sao, vì sao một nữ nhân đời trước chỉ là thế thân, một nữ nhân sớm bị vứt bỏ như cái giày rách, ở đời này lại càng ngày càng được sủng ái chứ?


Hay Vương gia cũng giống như hắn, là người sống lại?

Không phải, không phải, nếu Vương gia sống lại, sao hắn có thể cho phép Minh Nguyệt đến bên người Cửu Hoàng tử được. Đầu tiên, hẳn hắn phải tìm cách cho Minh Nguyệt nhận tổ quy tông, sau đó tiếp tục làm Vương phi của hắn mới đúng.

Như vậy, chẳng lẽ là nữ nhân kia?

Nữ nhân kia cũng giống hắn, cũng là sống lại sao?

Nếu nàng ta là sống lại, vậy điều đó bắt đầu từ khi nào đây. Chắc chắn là không phải lúc cùng hắn rời khỏi Vương phủ. Lúc ấy nàng ta muốn đi thật, không phải vì muốn đuổi hắn mà đi đặt bẫy. Lại nói, nữ nhân kia cũng không có đầu óc thông minh như vậy được.

Như vậy, là khi sau khi bị Thành Vương tìm trở về, nàng ta sống lại sao?

Cho nên, nàng ta biết cách làm vui lòng hợp ý, làm cho Thành Vương thích nàng ta, không thể rời bỏ nàng ta sao?

Nhưng là, việc sống lại trên đời này hẳn ít lại càng ít, chẳng lẽ hắn thực sự gặp phải, nữ nhân kia cũng gặp phải?

Chẳng qua, mặc kệ thế nào, hắn phải nghĩ cách tuồn vào Vương phủ một lần, nghĩ cách bắt nữ nhân kia ra mới được. Nếu nàng ta sống lại thật, vậy hắn sẽ xé toạc tất cả, nói rõ cho nàng ta biết, để nàng ta phải trả giá thật lớn vì việc nàng ta đã làm đời trước mới được!

Mà nếu nàng ta không phải người sống lại, như vậy, lúc trước nàng ta câu dẫn hắn trước, sau lại một mình chạy trốn, lại thuận lợi trở về Vương phủ tiếp tục nhận hết sủng ái. Làm chuyện như vậy, nàng ta cũng phải trả giá thật lớn!

Trần Chiêu nhắm hai mắt, theo thói quen đưa tay phải ra nắm lấy mu bàn tay trái. Bởi vì chữa trị trễ nên trên mu bàn tay hắn có một vết sẹo xấu xí. Vết sẹo này giống như lời nhắc nhở cho hắn, nhắc nhở rằng trước đây hắn ngu xuẩn đến nhường nào.

Ngu xuẩn đến mức liên tục cả hai đời đều thua trên tay nữ nhân kia! Đời trước nàng ta hại bản thân thảm như vậy, đời này hắn còn động lòng với nàng ta, hắn đúng là điên rồi!

Hắn xoay người, nhấc chân ẩn vào bóng tối.

Chỉ là mới tới đầu ngõ, hắn nghe thấy được tiếng xe ngựa lộc cộc truyền đến từ xa. Đã trễ thế này mà vẫn còn có thể đi trên con đường này, nghĩ cũng biết hẳn là Thành Vương đã về.

Trần Chiêu dừng chân lại, cuối cùng dán lên chân tường, thật nhanh leo lên bờ tường bên kia.

Người cạnh Thành Vương đều không phải kẻ đầu đường xó chợ. Dù hắn tự nhận võ nghệ của mình mạnh hơn những người kia nhưng nhỡ đâu mấy người đấy liên thủ lại thì hắn không địch lại được.

Bây giờ, hắn không thể bại lộ được.

Hắn dán sát chân tường, đến khi âm thanh kia đi xa thì mới đi ra. Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn theo đuôi. Mới đi được đến nơi vừa xa có thể thấy được bên kia, hắn thấy rèm xe ngựa được vén lên, đầu tiên là có một người lưu loát nhảy xuống, nhìn thân hình thì chắc là Thôi Tiến Trung.

Ngay sau đó, lão xoay người đỡ một người đi xuống. Người đó lảo đảo, lúc bước xuống đất còn bước không vững, nếu không nhờ Thôi Tiến Trung và thị vệ một bên nhanh tay đỡ lấy, người đó đã ngã sấp xuống rồi.

Trần Chiêu biết, đó là Thành Vương Tiêu Duệ.

Thành Vương Tiêu Duệ uống rượu say, đi đường cũng không đi được. Tại sao phải uống say như vậy, ngoại trừ việc bởi vì hôm nay là ngày công chúa Ngu Văn trở về, Trần Chiêu không nghĩ ra được lý do nào khác nữa.

Lúc này, Trần Chiêu vô cùng muốn gặp được Dư Lộ. Hắn vô cùng muốn biết, khi Dư Lộ biết mình chỉ là thế thân thì sẽ có cảm thụ thế nào.


Không biết nàng ta sẽ đối mặt với Thành Vương thế nào nhỉ?

Nếu nàng ta chỉ vì quyền thế và địa vị, vậy cũng không cả, nhưng nếu nàng ta thực sự động chân tình với Thành Vương, Trần Chiêu cảm thấy, chỉ sợ lòng Dư Lộ có khó chịu hơn cả hắn nữa.

Dù sao, Dư Lộ được Thành Vương sủng ái nhiều như vậy, nếu chỉ sủng ái bởi vì nàng ta giống một người khác thì sự sủng ái ấy không còn là sủng ái nữa mà biến thành trò cười rồi.

Chờ đến khi những người đấy đều vào phủ, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh lại, Trần Chiêu mới đi ra. Chỉ là trên đường về, một đường cau mày, hắn mới nghĩ ra cách có thể bắt Dư Lộ đi dưới mắt của Thành Vương.

Tầm Phương viện có để cửa lại. Tiêu Duệ được đỡ, lảo đảo nghiêng ngả đi đến phòng chính, để Thôi Tiến Trung đỡ vào phòng. Dư Lộ đã được tin, vội vàng kêu Phúc Quất có sức lớn đến giúp, cùng nhau đỡ Tiêu Duệ vào tịnh phòng.

"Sao lại uống say như vậy chứ." Kêu người mau mang nước tới, Dư Lộ đỡ Tiêu Duệ để hắn không ngã sấp xuống, oán trách nói.

Tiêu Duệ ôm hông của Dư Lộ, chôn mặt cọ cọ trên bụng của Dư Lộ, cười ha hả, "Tiểu Lộ Nhi, Tiểu Lộ Nhi, có nhớ gia không?"

Mới có một ngày, nhớ gì mà nhớ chứ!

Nhưng đúng là Dư Lộ có nhớ thật, không đúng, không thể nói là nhớ. Đó đâu phải nhớ. Đó chính là ghen tỵ, ghen về việc Tiêu Duệ vào cung cùng công chúa Ngu Văn cả một ngày.

Chỉ là nói những thứ này với một người đang say giống như đàn gảy tai trâu, hơn nữa, thật ra còn rất mất mặt. Dư Lộ bèn nói: "Nhớ, nhớ muốn chết."

Tiêu Duệ ngẩng đầu, vừa nhìn Dư Lộ vừa cười.

Dư Lộ nhíu mày nhìn miệng hắn. Thân thể đứng thẳng tắp, cúi đầu đưa tay sờ miệng hắn, lại nhéo gò má hắn và sờ răng hắn.

"Chàng có bị thương ở đâu không?" Sao cô không tìm thấy vết thương thế, "Đau ở đâu, có cảm giác không?"

Tiêu Duệ lắc đầu, "Không đau, ở đâu cũng không đau, chỉ là..." Hắn bỗng chôn mặt trên bụng Dư Lộ, buồn buồn nói: "Chỉ là trong lòng có chút khó chịu, cần chút phần thưởng."

Dư Lộ vốn bị lời của hắn khiến sốt cả ruột, nhưng khi hắn nói hết câu, cô lại thấy mờ mịt. Đây là ý gì thế?

"Phần thưởng?" Cô nhắc lại.

Tiêu Duệ gật đầu, nhưng vì hắn đang dán lên bụng Dư Lộ nên biến thành trán hắn cọ vào bụng Dư Lộ hai cái, "Ừ, phải thưởng. Gia làm chuyện tốt, đã dạy dỗ người cần dạy dỗ, có phải Tiểu Lộ Nhi nên thưởng cho gia không?"

Dư Lộ hỏi hắn: "Chàng dạy dỗ ai thế?"

"Lão Cửu vô liêm sỉ!" Tiêu Duệ nói, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Dư Lộ như thằng bé đang đòi kẹo, hai mắt tràn đầy mong ngóng.

Dư Lộ thật sự muốn cười. Cô cố nhịn, khom lưng lau vết máu ở miệng Tiêu Duệ, sau đó hôn nhẹ lên miệng hắn.

"Không đủ, muốn phần thưởng lớn cơ." Tiêu Duệ lại không thỏa mãn. Hắn lảo đảo đứng lên, hào khí ngất trời nói: "Đi, Tiểu Lộ Nhi, đi lên giường nào!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui