" Ngươi tưởng ta thật sự ngu ngốc vậy sao Rostiute.
Rốt cục là nàng ấy muốn ám sát ngươi, hay chính ngươi mới là người muốn ám sát nàng ấy !" Đến mức này rồi đại công tước chẳng còn ngần ngại vạch trần âm mưu dơ bẩn của cô ta.
" Không..." Rostiute sợ hãi lắp bắp không nói lên lời, rốt cục là cô lừa được tất cả bọn họ, hay tất cả bọn họ đều lừa gạt cô.
Cô không dám nghĩ đến mục đích đại công tước phải làm mọi chuyện đến mức này, Rostiute chắc chắn rằng hắn sẽ không dừng lại ở việc đem gương mặt kia hù dọa mình.
" Eirlys sẽ không động thủ nếu không thật sự có lý do chính đáng , đối với một kẻ nàng ấy không hề quen biết như ngươi.
Eirlys căn bản không hề có lý do gì để giết ngươi.
Ngược lại là ngươi, kẻ luôn nhòm ngó đến ngôi vị nữ chủ nhân phương Bắc của đế quốc, nàng ấy quả thực là một mối họa rất lớn trên con đường ảo tưởng quá đà đó của ngươi."
" Ta không hiểu nhưng gì ngài đang nói hết, ngài ...không thể vô lý như vậy buộc tội ta...sau lưng ta còn có Vương quốc Inasen cùng các....các tiểu quốc thống nhất khác..." Rostiute muốn nói cô ta không sợ hắn, nhưng lại chẳng dám cất lời đó một cách ngạo mạn tự tin như lúc đổ tội cho ả nữ tù binh kia.
Nỗi sợ của cô ta đã sớm chiếm cứ toàn đầu óc, dù bản thân từng có kinh nghiệm đối phó đàn ông ra sao giờ tất cả đều vô dụng trước kẻ nửa người nửa quỷ đầy đáng sợ này.
"Cung điện này đã sớm được ta hạ lệnh canh tuần tra bên ngoài, bất kỳ người lạ nào cũng không thể tiến vào.
Vậy mà ngươi thấy mình xuất hiện ở đây, ngay trong căn phòng ta đã chuẩn bị cho nàng ấy và độ tội ám sát cho nàng ấy.
Đến một kẻ bình thường còn cảm thấy vô lý, ngươi vậy mà lại không có não cho rằng người khác sẽ tin lời biên minh ngu xuẩn đó sao ?.
Hơn nữa Eirlys sẽ không bao giờ mang dao bên người, bởi vì cho dù nàng ấy mang một vật sắc nhỏ như cây kim, ta đều có thể hoàn toàn biết được" Dông dài thế cũng đủ rồi, hắn không muốn dành thêm bất kì thời gian nào cho ả đàn bà dơ bẩn này nữa.
" Tại sao ...tại sao ngươi đều đã biết rõ tất cả còn lừa gạt ta như vậy, rốt cục mục đích cuối cùng của ngươi là gì ?"
" Đương nhiên là tìm một lý do thích hợp để ta có thể đường đường chính chính giết trên ngươi rồi.
"
Mỗi một câu nói của đại công tước Rostiute lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn cả hầm băng vậy.
Cho đến lời nói này, khát khao quyền quý cháy rực trong cơ thể cô ta cũng đã triệt để bị dập tắt bỏ, thứ mà cô phải đánh đổi không ngờ lại chính là mạng sống này của mình.
Đúng là quân đội hiện tại của đế quốc là lớn mạnh nhất trên đại lục không sợ bất kỳ quốc gia nào dám khiêu chiến, nhưng nếu Inasen liên hợp lại với các tiểu quốc việc có thể không chế là rất khó khoăn.
Nhất là khi ả công chúa này lại là món quà các tiểu vương quốc liên hợp chọn ra hiến dâng lên hắn, nếu nàng ta bị giết chết chỉ vì cố tình ám sát một người chưa có thân phận như Eirlys.
Người gặp rắc rối lớn nhất chính là nàng, có thể nữ hoàng sẽ bắt hắn hy sinh nàng ấy để làm dịu lòng các tiểu vương quốc.
Đó chính là chính trị, cho dù hắn là đại công tước quyền thế ngập trời cũng chỉ là một kẻ bị hoàng quyền trói buộc mà thôi, hắn không thể tàn sát bừa bãi khi chị mình vẫn còn là nữ hoàng của đế quốc được.
Cách tốt nhất cũng chỉ có một mà thôi, tuy hắn sẽ có chút bất lợi đi chăng nữa, nhưng nhất đính sẽ khiến bọn họ đều phải câm nín không dám nói nửa lời.
Rostiute sững sờ như không thể tin vào tai mình, bất giác bò lùi về phía sau, trong âm mưu này con mồi hóa ra không phải là đại công tước mà chính là bản thân cô.
Cô không muốn tìm đường chết, khát khao sống giờ mạnh mẽ hơn tất thảy, Rostiute không muốn chết.
Ngay lúc này cô chỉ cầu xin thương đế ban cho mình một cơ hội sống sót khỏi tên ác quỷ này, cái gì cô cũng không cần nữa, tiền bạc hay quyền lực cùng không bằng được cái mạng nhỏ này của mình.
Bàn tay nhỏ bỗng chạm đến lưỡi dao sắc lạnh trên mặt đất, thật không ngờ đến cuối cùng con dao nhỏ này vẫn trờ về ta cô, nhưng mục đích sử dụng thì lại không giống như ban đầu nữa.
Chỉ cần giết chết hắn, nàng hoàn toàn có thể thoát khỏi đây.
Rostiute lúc này đã bất chấp đến độ cầm con dao đó lên mà lao thẳng về phía lồng ngực đại công tước.
Nhưng thật không ngờ cơ hội này căn bản không phải là trời ban cho cô mà chính là cái bẫy mà Anselm giăng ra để trực tiếp đưa ả về với địa ngục.
Đại công tước dễ dàng lắm chặt lấy lưỡi dao mà khiến bàn tay rỉ máu, nhưng vẫn là tốt hơn là nó phải cắm trên ngực trái của mình.
Rostiute chỉ là một ả đàn bà yếu ớt, khí lực nhỏ căn bản chẳng thể ôm ảo tưởng hành thích được hắn, đến lúc này cô ta còn phải nhìn khuôn mặt âm u đang sợ của đại công tước một cách trực diện như vậy, khủng hoảng trong lòng càng lớn hơn.
Rostiute vội vã lao nhanh về phía cửa lớn đã sớm bị đóng chặt kia làm mọi cách cầu cứu....
" Rầm ....Rầm....Rầm..."
Tiếng đập cửa liên tiếp vàng lên đầy tuyệt vọng, nữ nhân bên trong lại một dạng kinh hoàng, sợ hãi gào khóc...
" Làm ơn đi....ai đó cứu tôi với...cứu tôi với...."
Đại công tước phía sau lạnh lùng đeo lại chiếc mặt nạ sắt cũ lạnh lẽo thân quen của mình, đôi mắt đỏ ngầu chất chứa sự giữ tợn như ác quỷ địa ngục .
Anselm vốn đã tưởng rằng bản thân mình đã thay đổi kể từ khi Eirlys tặng cho hắn chiếc mặt nạ đẹp đẽ đó, trong phút chốc hắn lại ngây ngô bên đi bản chất thất sự của mình là kẻ xấu xí từ cả bên bên trong lần vẻ ngoài.
Mọi thứ cuối cùng vẫn phải trở về như ban đầu, ngoại trừ nàng hắn căn bản vẫn là một kẻ căm ghét phụ nữ , dáng vẻ gớm ghiếc này của hắn sẽ chẳng bao giờ có thể thay đổi cả.
Mộng cảnh tuyệt đẹp với nàng kia không phải nơi Anselm có thể sống mãi...
Đại công tước lạnh lùng rút thánh kiếm sắc lạnh bên hông ra, tiếp tục kết thúc sinh mạng của những kẻ hắn căm ghét nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...