Tiểu Thiên Nga

Giày vò gần cả đêm, Giang Kiều cũng thật sự là mệt rồi, rửa mặt xong vừa dính giường là ngủ ngay.

Tối nay tuy rằng trải qua nguy hiểm, nhưng Trương Triết Bình đã bị bắt, tảng đá treo trong lòng cậu đã rơi xuống đất, trái lại ngủ còn ngon hơn so với mấy hôm trước, không có mơ những giấc mơ linh tinh lộn xộn nữa, ngày hôm sau ngay cả đồng hồ sinh lý cố định cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.

Tập Thiến biết cậu mệt, đi ra ngoài cũng không gọi cậu, đến khi Giang Kiều thức dậy đã là 10 giờ.

Hoàn cảnh và mùi hương quen thuộc, làm cho Giang Kiều có cảm giác sự việc hôm qua giống như nằm mơ, cậu nằm trên giường lấy lại tinh thần một lát, sau đó kéo duỗi tay chân một chút rồi mới cầm di động để bên cạnh sang.

WeChat có không ít tin nhắn chưa đọc, Giang Kiều lần lượt bấm mở ra xem hết.

Tập Thiến nói bà có việc phải đi bệnh viện một chuyến, kêu cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, còn nhấn mạnh đã sắp xếp hướng dẫn viên cho gia đình Lương Thừa An. Giang Kiều hiểu ý của bà, nhắn lại kêu bà yên tâm.

Lương Thừa An gửi cho cậu khá nhiều tin nhắn, còn kèm theo rất nhiều ảnh chụp, Giang Kiều nhận ra là cácđịa điểm tham quan ở ngoại ô, hai người trò chuyện trên WeChat một lát, thì Tập Thiến gọi điện thoại tới.

Tập Thiến ở trong điện thoại hỏi cậu còn chỗ nào không thoải mái hay không, có cần đến bệnh viện khám mộtchút không.

Vết thương ở cổ tay và trên mặt Giang Kiều vốn cũng không tính là nghiêm trọng, qua một đêm đã kết vảy, cậu đưa vết thương cho Tập Thiến xem, chứng tỏ mình thật sự không có việc gì.

Lúc này Tập Thiến mới an tâm.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Kiều rời giường đi rửa mặt.

Trong lúc đó Giang Văn Hiên cũng gọi điện thoại tới quan tâm, Giang Kiều trò chuyện với ông ấy vài câu, uyển chuyển từ chối ý tốt tới nhà thăm hỏi của ông ấy. Vốn dĩ sự việc đã xảy ra dồn dập rồi, cậu cũng không muốn lúc này Giang Văn Hiên tới nhà chọc cho Tập Thiến mất vui.

Giang Kiều ở trước gương cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt, đoán rằng chắc sẽ tróc mài trước hội diễn Xuân Thành, như vậy không đến nỗi ảnh hưởng tới việc trình diễn.

Tập Thiến không có ở nhà, Giang Kiều một mình tuỳ tiện đặt một ít sủi cảo, lúc ăn cơm, đội trưởng Chu của đồn công an gọi điện thoại tới, nói là phát hiện một số lượng lớn hình chụp Giang Kiều trong máy tính của Trương Triết Bình, kêu cậu tới đó một chuyến.

Giang Kiều sau khi ngắt điện thoại liền ra cửa, đến đồn công an rồi mới biết chuyện gì xảy ra.


Hoá ra là gã Chuột dẫn mấy người đội trưởng Chu đi đến nhà thuê của Trương Triết Bình, ở đó tìm thấy laptop Trương Triết Bình, trong máy tính lưu trữ rất nhiều ảnh chụp Giang Kiều và Lương Thừa An, nhìn từ ảnh chụp thì tất cả đều là chụp lén, ngoại trừ bọn họ, còn có những người khác, chứng minh Trương Triết Bình không chỉ theo dõi một mình Giang Kiều thôi.

Bởi vì liên quan đến sự riêng tư của Giang Kiều, đội trưởng Chu cũng đoán được quan hệ giữa cậu và Lương Thừa An không bình thường, lại là người đã được lãnh đạo bên trên cố ý dặn dò, cho nên lựa chọn để Giang Kiều tự mình xử lý.

Giang Kiều nhìn ảnh chụp của mình và Lương Thừa An, phát hiện thế mà có tới vài trăm tấm, có ở trường học, phòng học, nhà ăn, trên đường về nhà, thậm chí ảnh chụp lúc trước đi team building với nhóm Lương Thừa An cũng có, có thể thấy được Trương Triết Bình theo dõi cậu từ rất lâu, chỉ là trước đó cách khá xa cậu không phát hiện ra mà thôi.

Nhìn những tấm ảnh chụp này, Giang Kiều không khỏi nghĩ đến sự việc tối hôm qua, một cảm giác nghĩ lại mà sợ dâng lên trong lòng.

May mắn Trương Triết Bình đã bị bắt, mọi chuyện chỉ cần giao cho công an xử lý là được.

Trong lúc xem ảnh chụp, Giang Kiều nhận được cuộc gọi video của Tập Thiến, cậu xem rất tập trung, tiện tay nhận điện thoại và dựng sang một bên, chào mẹ một tiếng.

Tập Thiến liếc mắt một cái liền nhận ra chỗ cậu ở không phải trong nhà, lập tức hỏi: "Con đang ở đâu? Không phải kêu con ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng sao? Tại sao lại không nghe lời?!"

Giang Kiều nhận ra bà chắc hẳn là đã hiểu lầm, tưởng rằng mình ra ngoài tìm Lương Thừa An, giải thích: "Con đang ở đồn công an, đội trưởng Chu liên lạc với con nói còn chút chuyện cần xử lý, nên con tới đây một chuyến."

Nói xong để cho bà yên tâm, còn đổi camera, cho bà xem cảnh tượng xung quanh và các nhân viên công tác khác.

Tập Thiến vừa nghe cậu nói đang ở đồn công an, lập tức lại khẩn trương lên: "Còn chuyện gì chưa xử lý xong hả? Con không sao chứ? Thôi, để mẹ đến đó ——"

Giang Kiều không muốn làm phiền bà như vậy, vội vàng nói: "Không có chuyện gì lớn, con cũng chuẩn bị về nhà, không cần đặc biệt tới một chuyến đâu."

Nói xong thấy Tập Thiến cau mày, sợ bà không tin, lại nói thêm một câu: "Con về đến nhà sẽ gọi điện cho mẹ, thật mà."

Nghe cậu nhiều lần bảo đảm, Tập Thiến mới an tâm một chút: "Được, vậy con trở về chú ý an toàn, không có việc gì cố gắng đừng chạy đi khắp nơi...... Bên Lương gia mẹ đã sắp xếp hướng dẫn viên cho bọn họ, cũng đã liên lạc với Chu tổng, Lương tổng, con không cần bận tâm."

Chuyện này lúc sáng Giang Kiều đã nghe Lương Thừa An kể, thuận miệng trả lời: "Con biết."

Vừa nói xong liền phát hiện ra như vậy tương đương với đang nói cho Tập Thiến rằng mình và Lương Thừa An có liên lạc, cậu theo bản năng nhìn phản ứng của Tập Thiến, từ trong video có thể nhìn ra được, Tập Thiến hít một hơi thật sâu, mới nhịn được cơn lửa giận sắp bùng phát.


Giang Kiều trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, Tập Thiến phía bên kia cũng không nói tiếp.

Cũng may đội trưởng Chu đi đến phá vỡ cục diện bế tắc này, nhìn thấy Giang Kiều đang nói chuyện với Tập Thiến, ông ấy chủ động chào hỏi Tập Thiến, thuận tiện nói nguyên nhân mình tìm Giang Kiều đến đây.

Tập Thiến không nói thêm gì nữa, lại một lần nữa cảm ơn đội trưởng Chu rồi cúp máy trước.

Giang Kiều chọn một vài tấm ảnh giữ lại, những tấm khác giao cho công an xử lý, nếu là bằng chứng không quan trọng đội trưởng Chu sẽ tiêu huỷ giúp. Sau khi sự việc xử lý xong, cậu cũng không ở thêm, gọi xe trở về nhà.

Tập Thiến sau khi cúp máy, gọi điện thoại cho Chu Mạn Xảo, muốn mời gia đình bọn họ ăn cơm để tỏ ý cảm tạ.

Chu Mạn Xảo tất nhiên vui vẻ đáp ứng, bà cũng muốn thăm dò thái độ của Tập Thiến đối với quan hệ của hai người Giang Kiều và Lương Thừa An, lúc Tập Thiến hỏi bà có kiêng ăn gì không, bà nói: "Chúng tôi ăn gì cũng được, cô Tập cứ sắp xếp theo khẩu vị của Giang Kiều là được."

Tập Thiến lại nói: "Giang Kiều tối hôm qua bị hoảng sợ, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, tối nay không ăn cùng chúng ta được, hy vọng Chu tổng không để bụng."

Chu Mạn Xảo nhướng mày, ít nhiều đoán được ý tứ của mẹ Giang Kiều.

Thật ra từ chỗ Lương Thừa An bà đã biết được Tập Thiến không đồng ý chuyện của con trai mình và Giang Kiều, đối với chuyện này cũng không cảm thấy bất ngờ, nhìn sang Lương Thừa An ở bên cạnh, cười nói: "Hiểu được, vậy làm phiền cô Tập."

Hai người lại hàn huyên vài câu mới cúp điện thoại.

Bên phía Tập Thiến rất nhanh đã gửi địa điểm nhà hàng và số phòng riêng qua, Chu Mạn Xảo nhìn địa chỉ trên đó làm như có điều suy nghĩ, tự mình cân nhắc xem tối nay phải làm thế nào mới có thể khiến Tập Thiến yên tâm đối với gia đình bọn họ.

Lương Hồng Chương chụp hình cho ông bà ngoại xong quay trở về thấy vẻ mặt trầm tư của bà, nhẹ giọng hỏi: "Đang nghĩ cái gì?"

Chu Mạn Xảo kể cho ông nghe về cuộc hẹn của Tập Thiến, Lương Hồng Chương nghe xong ngạc nhiên hỏi: "Không dẫn Giang Kiều theo?"


"Ừ." Chu Mạn Xảo cười nói, "Xem ra muốn làm thông gia, dường như không thuận lợi lắm."

Lương Hồng Chương: "Cũng có thể hiểu, đều là người làm cha mẹ, lúc trước không phải em cũng không đồng ý sao?"

"Chuyện đó không giống." Chu Mạn Xảo liếc nhìn ông một cái, "Bất quá trải qua chuyện tối hôm qua, cô Tập cho dù không đồng ý thế nào, về phần mặt mũi hẳn là cũng không đến nỗi ầm ĩ căng thẳng."

Lương Hồng Chương nhắc nhở nói: "Chuyện hai đứa nhỏ tuy rằng là đôi bên tình nguyện, nhưng chung quy Thừa An là người bắt đầu trước, chuyện này là chúng ta không chiếm lý."

"Cái này em biết." Chu Mạn Xảo thở dài, "Buổi tối lại xem tình hình, cố hết sức tranh thủ vậy."

Đến buổi tối gặp mặt, đúng như lời của Chu Mạn Xảo, Tập Thiến xác thật không đồng ý chuyện của Giang Kiều và Lương Thừa An, nhưng cũng không nói những lời nặng nề đối với Lương Thừa An.

Chu Mạn Xảo thấy bà không muốn nói về đề tài này nữa, thì cũng ngưng đúng lúc, tránh cho nói sâu quá mức khiến bà không vui, một bữa cơm cũng coi như cả khách lẫn chủ đều ăn vui vẻ.

Giang Kiều cũng biết chuyện Tập Thiến mời gia đình Lương Thừa An ăn cơm, Tập Thiến không cho cậu đi ra ngoài tìm Lương Thừa An, nhưng cũng không hạn chế bọn họ liên hệ.

Cậu gửi hết những tấm hình lấy được từ chỗ Trương Triết Bình cho Lương Thừa An, anh lần lượt lưu xuống hết.

Hôm sau, giao thừa.

Trong nhà chỉ có cậu và Tập Thiến, cơm tất niên cũng ăn ở nhà giống năm ngoái, không kiểm soát ăn uống như ngày thường, Tập Thiến làm khá nhiều món ăn.

Giang Kiều nhận được rất nhiều tin nhắn chúc tết, ngoại trừ bạn học cùng lớp, còn có Từ Ninh và nhóm Thẩm Như Chân. Sau khi ăn xong, cậu trả lời tất cả các tin nhắn, rồi gửi tin nhắn chúc tết đến cô Ngụy Dĩnh.

Trong TV phát tiết mục Xuân Vãn, nhưng cậu và Tập Thiến đều không xem, Tập Thiến liệt kê hành trình thăm hỏi xã giao Tết Âm Lịch một lượt, lựa ra một vài nơi cần Giang Kiều đi chung nói cho cậu.

Nhà bọn họ không có truyền thống đón giao thừa, Tập Thiến đến 11 giờ liền lên lầu ngủ, dặn Giang Kiều cũng đừng thức quá muộn.

Giang Kiều đồng ý, tiếp tục ở phòng khách xem TV, chờ tới gần 12 giờ mới đứng dậy mặc áo khoác ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lương Thừa An đứng dưới ngọn đèn đường, cúi đầu xem màn hình di động.

Nửa đêm nhiệt độ rất thấp, Giang Kiều thậm chí có thể thấy hơi thở của Lương Thừa An kết thành luồng khí trắng dưới ánh đèn.


Lương Thừa An hình như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn qua, sau khi nhìn thấy cậu thì lộ ra vẻ tươi cười, cất điện thoại vào túi, bước nhanh tới.

"Mẹ em ngủ rồi à?" Lương Thừa An thoáng nhìn về phía trong nhà.

Thật ra anh đã tới từ sớm, chỉ là lo nghĩ đến Tập Thiến nên mới không ấn chuông cửa, Giang Kiều cũng biết anh tới, hai người trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ liên lạc trên WeChat.

"Vâng." Giang Kiều từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi giữ ấm đưa cho anh, "Giữ ấm tay."

Lương Thừa An vui vẻ, nhận lấy ôm vào.

Giang Kiều đưa tay nhéo nhéo lỗ tai anh, phát hiện lạnh kinh khủng: "Có lạnh không? Tại sao anh không đội nón?"

"Đi vội quá." Lương Thừa An không để ý nói, anh ăn xong bữa cơm tất niên liền tới đây.

"Vậy anh chờ em một lát, em trở về lấy cho anh cái gì đó che đầu."

Giang Kiều nói xong định xoay người đi về nhà, Lương Thừa An túm lấy cậu: "Không sao, cũng không lạnh như vậy."

"Nhưng mà ——"

"Vốn dĩ thời gian gặp nhau đã không nhiều rồi, em lại quay về làm cho mẹ em thức giấc, anh phải chạy trốn thật nhanh đó." Lương Thừa An nói đùa, "Lại nói, không phải còn có cái này sao?"

Anh nói đến túi giữ ấm mà Giang Kiều mang ra, Giang Kiều cũng cười theo: "Thật sự không lạnh?"

"Thật ra cũng có một chút." Lương Thừa An cúi đầu nhìn cậu, "Nhưng nếu có một người bạn trai ôm, thì vừa đẹp."

Giang Kiều đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của anh, vươn tay ôm lấy anh: "Để anh đợi lâu rồi."

Xa xa, tiếng chuông 12 giờ vang lên.

Pháo hoa nổ tung tràn ngập trên bầu trời đêm, toàn thành phố được chiếu sáng đủ mọi màu sắc.

Lương Thừa An một tay ôm Giang Kiều, khẽ nói bên tai cậu: "Năm mới vui vẻ, tiểu thiên nga."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận