Lương Thừa An đột nhiên tới Bình Thành, Giang Kiều căn bản không cần đoán cũng biết là do chuyện mình bị theo dõi.
Lúc trên đường tới khách sạn, cậu còn đang suy nghĩ Lương Thừa An tới Bình Thành thời điểm cận Tết thế này, người trong nhà anh sẽ nói thế nào, anh đã bàn bạc ổn thoả với gia đình chưa, nhưng hoàn toàn không ngờ không chỉ Lương Thừa An đến, mà cả nhà anh đều sắp đến.
Giang Kiều khiếp sợ nhìn Lương Thừa An, đối phương lại bình tĩnh đến mức giống như vừa nói một câu "Thời tiết hôm nay rất tốt", thậm chí còn giơ tay nhéo nhéo mặt cậu, cười hỏi: "Tại sao vẻ mặt lại ngây ngốc như thế?"
Giang Kiều bình tĩnh lại, không biết làm thế nào nói: "Tốt xấu gì anh cũng phải nói trước với em một tiếng, em chẳng kịp chuẩn bị gì cả."
"Đây còn không phải là nói trước đó hay sao?" Lương Thừa An nói: "Tối hôm qua mới vừa quyết định, lại nói, ba mẹ ông bà anh tối mai mới đến, không cần khẩn trương."
Làm gì có đạo lý nói không khẩn trương thì sẽ không khẩn trương? Hơn nữa lúc trước mình còn nhận sai người.
Giang Kiều có chút buồn cười, bất quá cậu cũng không phải là người lằng nhằng, nếu đã tới rồi, vậy thì tiếp đón cho thật tốt mới là quan trọng nhất.
Vì thế tỉ mỉ hỏi Lương Thừa An ba mẹ và ông bà ngoại anh có chỗ nào muốn đi chơi hay không, về phương diện ăn uống có món gì yêu thích, để lên kế hoạch trước cho thật tốt.
Lương Thừa An nói cho cậu nghe đại khái khẩu vị ăn uống của người trong nhà, về phần điểm tham quan muốn đi chơi, anh kêu Giang Kiều sắp xếp là được, Giang Kiều là người địa phương, luôn quen thuộc hơn bọn họ.
Giang Kiều âm thầm ghi nhớ: "Vậy tối về em lên kế hoạch."
"Ừ, em sắp xếp là được." Lương Thừa An không có ý kiến, "Vừa rồi em muốn nói với anh cái gì?"
Giang Kiều nhớ tới chuyện quan trọng, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Về chuyện bị theo dõi lần này, có lẽ em có đáp án."
Lương Thừa An: "Em biết là chuyện gì xảy ra sao?"
"Anh chờ em một chút." Giang Kiều nói xong, đi đến ba lô của mình ở một bên lấy điện thoại ra, trong điện thoại có nhiều tin nhắn chưa đọc, nhận thấy tin nhắn gửi đến của cảnh sát Tưởng mà cậu nói chuyện hồi nãy.
[Trương Triết Bình đã ra tù nửa năm trước.]
Một câu đơn giản, đã xác nhận suy nghĩ trong lòng Giang Kiều.
Lương Thừa An đi tới, thấy sắc mặt cậu nghiêm túc nhìn di động, không khỏi lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Giang Kiều đưa điện thoại cho anh, Lương Thừa An nhận lấy, nhìn tin nhắn trên đó: "Trương Triết Bình? Là ai?"
Giang Kiều nói với anh: "Là một học trưởng khi em học cấp ba, đã từng theo dõi em. Sau đó nghe nói bị kết án vì tội cưỡng gian, cách đây nửa năm đã ra tù trước hạn."
Lương Thừa An nghe nói Giang Kiều trước kia đã từng bị theo dõi, sắc mặt cũng tối sầm theo, đồng thời cũng đoán được ý tứ của cậu: "Em nghi ngờ là hắn à?"
Giang Kiều gật đầu: "Em tạm thời không nghĩ ra còn có người nào khác."
Cuộc sống của Giang Kiều vẫn luôn rất đơn giản, gần như có thể nói là một đường hai điểm gồm trường học cùng nhà, sau lại quen biết Lương Thừa An và mấy người Chu Nghiên Nghiên mới trở nên phong phú hơn một chút, ngoại trừ Trương Triết Bình có tiền án, cậu không nghĩ ra được người nào khác sẽ đặc biệt theo dõi mình.
Nghĩ đến trải nghiệm không tốt lúc trước, Giang Kiều mím môi.
Lương Thừa An trấn an vỗ vỗ lưng cậu: "Lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Có thể kể cho anh nghe không?"
Giang Kiều nghĩ nghĩ: "Đó là lúc học lớp 10 ——"
Bởi vì ảnh hưởng của gia đình lúc đầu, Giang Kiều ở trường học vẫn luôn tới lui một mình, cũng không thân thiết với các bạn cùng lớp, Trương Triết Bình lớn hơn cậu mấy tuổi, lúc ấy đang học lớp 12.
Hai người khác khối lớp vốn dĩ không cơ hội gặp gỡ, quen biết Trương Triết Bình là do buổi tiệc mừng Tết dương lịch của trường, Trương Triết Bình là cán bộ của Hội tuyên truyền học sinh, sẽ phụ trách giúp đỡ một vài việc cho buổi tiệc, mà Giang Kiều lúc ấy tình cờ có tiết mục, đối phương lấy lý do liên lạc công việc cho buổi tiệc để thêm WeChat của cậu.
Ấn tượng của Giang Kiều đối với Trương Triết Bình cũng không sâu, giao lưu duy nhất của hai người chỉ là về buổi tiệc, đối phương đối với cậu mà nói chỉ là một học trưởng lớp 12 bình thường.
Nhưng Trương Triết Bình gửi cho cậu một vài thứ không liên quan đến buổi tiệc trên WeChat, Giang Kiều ngày thường ngoại trừ đi học còn phải luyện múa, thời gian dùng điện thoại thật ra không nhiều lắm, cho nên phần lớn tin nhắn đều là bỏ qua.
Vào hôm diễn tập cho buổi tiệc mừng Tết dương lịch, Giang Kiều ở sau sân khấu trong hội trường nhận được hoa tươi và thư tình của bạn học cùng khối, hoa tươi và thư tình trong trường học cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc, điều khiến người ta kinh ngạc chính là đối phương là một bạn nam.
Chung quanh đều là học sinh vây xem, Giang Kiều sau khi qua cơn kinh ngạc thì bình tĩnh cự tuyệt đối phương, đối phương vẫn xem như lịch sự, không dây dưa nhiều đã rời đi.
Sau khi sự việc giải quyết, Giang Kiều vốn định tiếp tục diễn tập, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Triết Bình đứng ở đằng sau, sắc mặt cổ quái nhìn mình, chợt nghe hắn nói: "Bạn học Giang Kiều, cậu ta là nam, vì sao lại thổ lộ với cậu?"
Những người khác vốn sắp sửa giải tán, sau khi nghe thấy hắn nói vậy, lại lục tục bu xung quanh.
Giang Kiều còn chưa kịp phản ứng hắn hỏi câu này là có ý gì, thì nghe hắn nói tiếp: "Nói chung không có khả năng vô duyên vô cớ đúng không? Có phải cậu đã cho cậu ta......"
Hắn tạm dừng một chút, dùng một từ tự cho là mô tả thích hợp: "Tín hiệu sai lầm gì đó?"
"Nhất định là như thế nhỉ? Bằng không cả hai cậu đều là nam, cậu ta làm sao có thể thổ lộ với cậu?"
"Các ngươi có phải âm thầm liên lạc gì đó hay không? Cậu thường xuyên trả lời WeChat của cậu ta sao? Hay là thường xuyên gọi điện thoại cho cậu ta?"
Trên thế giới này, bịa đặt vĩnh viễn là điều đơn giản nhất.
Trương Triết Bình nói ra một loạt những lời không phân biệt xanh đỏ đen trắng, rõ ràng giống như đang nói "Nếu cậu không có vấn đề, người khác làm sao lại đi tìm cậu", khiến cho ánh mắt của các học sinh đang có mặt nhìn về phía Giang Kiều đều thay đổi, như thể Giang Kiều thật sự giống như lời hắn nói.
Giang Kiều lấy lại tinh thần, đầu tiên là làm sáng tỏ bản thân: "Tôi không cho cậu ấy tín hiệu sai lầm, cũng không nhắn tin trả lời WeChat của cậu ấy, càng không gọi điện thoại với cậu ấy."
Trương Triết Bình làm như còn muốn nói gì đó, Giang Kiều chỉ dùng một câu đã ngăn lời bôi nhọ kế tiếp của hắn: "Không chỉ cậu ấy, còn bao gồm cả anh."
Sắc mặt Trương Triết Bình biến đổi, những người ban đầu xem náo nhiệt đã ngộ ra điều gì đó từ lời nói của Giang Kiều, lập tức chuyển ánh mắt sang người Trương Triết Bình.
Trò khôi hài đột ngột xảy ra này kết thúc khi giáo viên đến, Giang Kiều cũng không để trong lòng, chỉ là sau khi về nhà vào buổi tối đã xoá Trương Triết Bình trên WeChat.
Trương Triết Bình sau đó lại thêm cậu hai lần, cậu từ chối xong thì lựa chọn không tiếp nhận yêu cầu thêm bạn của đối phương nữa.
Sau khi kết thúc buổi tiệc mừng Tết dương lịch, mọi chuyện dường như trờ lại như bình thường.
Giang Kiều là học sinh ngoại trú, trường học cách nhà không xa lắm, mỗi ngày cậu học xong tiết tự học buổi tối đều sẽ lựa chọn đi bộ về nhà. Lúc ấy Bình Thành đang xây dựng thành phố văn minh, đường lớn đang tu sửa, con đường Giang Kiều đi là con đường nhỏ, con đường đó cậu đã đi qua rất nhiều lần, cho tới giờ cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là khoảng thời gian đó cậu luôn cảm thấy có người đang theo đuôi mình, loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm này làm cậu vô cùng không thoải mái. Vì thế trong một lần trên đường về nhà, cậu lợi dụng chỗ nấp ngay góc ngoặt để đối mặt trực tiếp với đối phương.
Giang Kiều nói tới đây tạm ngừng lại, Lương Thừa An hỏi: "Là cái tên Trương Triết Bình mà em nói kia hả?"
Giang Kiều nói: "Là hắn."
Giang Kiều cũng không nghĩ tới sẽ là Trương Triết Bình, dù sao cũng là một học sinh, cậu nghĩ có thể mình hiểu lầm, có lẽ đối phương chỉ tiện đường với cậu mà thôi.
Nhưng để bảo đảm an toàn, cậu vẫn hỏi đối phương một câu vì sao ở chỗ này, càng không ngờ rằng Trương Triết Bình thế mà trả lời cậu 'Bởi vì tôi theo dõi em đó'.
Giang Kiều đến nay vẫn nhớ rõ vẻ mặt tối tăm của Trương Triết Bình, không giống người bình thường, trên người cũng mang theo mùi rượu nồng nặc.
Hắn hỏi Giang Kiều vì sao muốn xóa WeChat của hắn, vì sao không chấp nhận yêu cầu thêm bạn của hắn. Giang Kiều cảm thấy rất khó hiểu, cũng không muốn dây dưa thêm với hắn, chỉ nói câu "Đừng đi theo tôi" rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng Trương Triết Bình không chịu bỏ cuộc, hắn tiến tới chụp lấy Giang Kiều: "Em đừng đi! Em phải nói rõ ràng với tôi."
Giang Kiều bị hắn làm cho hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là hất hắn ra: "Anh muốn làm gì?"
"Giang Kiều, em đừng sợ." Trương Triết Bình nói, "Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn...... sờ em một chút."
Lời này khiến Giang Kiều kinh hãi một trận, theo bản năng lùi về phía sau, lại phát hiện phía sau là góc chết, Trương Triết Bình tới gần cậu, trong bóng tối giọng điệu có chút si mê: "Em thật trắng nha, em là người trắng nhất mà tôi từng thấy."
Lời này từ miệng người khác nói ra có lẽ là lời khen, nhưng từ miệng của Trương Triết Bình nói ra, lại kết hợpvới ánh mắt nhão dính dính của hắn, Giang Kiều chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn buồn nôn.
"Em biết yêu đương đồng tính là gì không?" Trương Triết Bình đầu tiên là tự hỏi, giống như lẩm bẩm lầm lầm, sau đó lại gần như là chất vấn, "Em khẳng định là biết đúng không? Bằng không làm sao có con trai thổ lộ với em? Trong lòng em chắc chắn đang âm thầm sung sướng nhỉ?"
"Anh nói hươu nói vượn cái gì?!" Giang Kiều giận mắng một tiếng, chỉ cảm thấy những lời này dơ bẩn quá mức, "Tránh ra."
Cậu mạnh mẽ hất văng cánh tay Trương Triết Bình đang vươn tới, đẩy đối phương một cái, động tác nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Em đang sợ tôi sao?" Trương Triết Bình cực kỳ thần kinh hỏi, "Sợ tôi làm gì? Tôi cũng từng là một người bình thường, là em hại tôi biến thành bộ dạng này! Là em! Là em! Đều là em hại tôi!"
Giang Kiều lấy di động ra: "Nếu anh tiếp tục nói năng lung tung nữa, tôi sẽ báo công an."
Lúc này cách đó không xa có người đi ngang qua, Trương Triết Bình ít nhiều vẫn lo ngại, không tiếp tục quấy rầy Giang Kiều.
Sau đó Trương Triết Bình đúng là không đi tìm cậu nữa, do chuyển sang toà nhà dạy học mới, cách khu dạy học của lớp 12 rất xa, kéo theo tinh thần Giang Kiều từ từ bình ổn lại, quên mất người này.
Lúc nghe thấy tin tức của người này một lần nữa, là từ lời đồn đãi linh tinh trong trường biết được đối phương bị bắt vì phạm tội hình sự, tội danh là —— Cưỡng gian.
Lương Thừa An nhớ tới hành động kỳ lạ và biến thái của người kia từ video giám sát, trong lòng kinh tởm một hồi, cũng thấy may mắn vì mình đến đây kịp thời.
Anh chạm vào mặt Giang Kiều, giọng điệu thận trọng nói: "Em yên tâm, anh sẽ không để hắn tới gần em."
Giang Kiều biết anh lo lắng, ra vẻ thoải mái cười nói: "Em tin tưởng anh, chỉ là hiện tại vẫn chưa thể xác định trăm phần trăm người này cuối cùng có phải là Trương Triết Bình hay không, không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh có sao chép đoạn video giám sát của trường mang tới đây, em xem thử."
Lương Thừa An lấy laptop ra khỏi valy và khởi động lên, sau đó mở đoạn video giám sát của trường đã được sao chép cho Giang Kiều xem.
Giang Kiều vốn không thân với Trương Triết Bình, lại nhiều năm không gặp, người trong video cũng không lộ mặt, cậu chỉ có thể từ thân hình phán đoán đúng là chiều cao có chút tương tự với Trương Triết Bình trong ấn tượng.
Lương Thừa An trầm tư một lát: "Trước hết báo công an đi."
Giang Kiều cũng nghĩ như vậy, dù sao có một số việc chỉ dựa vào bản thân bọn họ là không thể nào xử lý. Hơn nữa Trương Triết Bình có hồ sơ phạm tội, bất kể có phải hắn hay không, công an tiến hành điều tra chuyện này sẽ nhanh gọn hơn bọn họ.
"Em có phải có người quen hay không?" Lương Thừa An hỏi, đây là anh suy đoán từ tin nhắn vừa rồi Giang Kiều cho anh xem.
Giang Kiều gật đầu: "Có một chú cảnh sát, lúc trước vụ án của Trương Triết Bình là do chú xử lý, em lúc còn nhỏ bị Giang lão thái thái mang đi, cũng là chú ấy tìm được em."
"Vậy bây giờ chúng ta đi tìm chú ấy?" Lương Thừa An đóng laptop lại.
"Được."
Giang Kiều gọi điện thoại cho chú cảnh sát Tưởng kia, đối phương lúc này đúng lúc đang ở trong Phòng cảnh sát, kêu cậu trực tiếp qua đó là được.
Sau khi cúp điện thoại, hai người liền ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...