Bên này Tấn Nguyên Đế ngóng trông mấy nhi tử có thể huynh đệ hữu cung, bên kia Dự Vương đi ra ngoài, khuôn mặt vốn đong đầy ý cười lại lộ ra nét trầm tư.
Hắn thích Từ trắc phi không phải là giả, không chỉ có dung mạo đẹp, tính tình so với cái người con vợ cả mà Từ gia chọn cho hắn trước kia cũng thông minh linh hoạt hơn nhiều, tính tình mạnh vì gạo bạo vì tiền mang đến cho hắn nhiều trợ lực, ví dụ như hành trình đi Giang Châu lần này, dưới sự hợp lực của hai người, liên tục bắt lấy công tích hạng nhất, thậm chí càng được bá tánh bản địa ở Giang Châu ủng hộ, trong chốc lát thanh danh đã vượt qua thái tử đương triều.
Chính là bởi vì cái này, bây giờ Từ trắc phi chỉ xứng với vị trí Trắc phi thì lại thực sự ủy khuất đối phương, hôm nay tiến cung hắn dự định cầu cho đối phương một ân điển, tuy mở miệng là vị trí chính phu, nhưng hắn cũng thật sự không nghĩ tới Tấn Nguyên Đế có thể đáp ứng mình.
Quy củ triều Tấn, sủng thiếp diệt thê chính là tối kỵ, mà một ngày làm thiếp, thì cả đời làm thiếp, cho dù vị trí chính thê để không, thì thiếp cũng không thể đoạt, hiện giờ Tấn Nguyên Đế mềm lòng, có thể hứa hẹn cho Từ trắc phi một vị trí bình thê cũng là nằm trong dự kiến, chẳng qua......
Người được gọi là tân Dự Vương Phi này, hắn lại phải đắn đo một phen rồi.
Dự Vương cứ như thế đi về tới chỗ ở trong hành cung tránh nóng của mình, hai song nhi song sinh được hắn luân phiên sủng ái mấy ngày gần đây sớm đã chờ ở phòng trong, đã chuẩn bị xong trà xanh và quần áo để thay cho hắn.
Nhìn hai người có dung mạo tương tự nhau, biểu tình ôn thuần, tuy là Dự Vương cũng nhịn không được ở ban ngày hoang dâm, nhưng vẫn kéo hai người vào trong phòng thân mật.
"Rầm ——"
Thanh âm mảnh sử vỡ vụn vang lên, Từ trắc phi ở trong phòng ngủ chính chờ Dự Vương đã lâu nhưng vẫn không tới, vẻ mặt phẫn nộ: "Hai tên tiện nhân kia!"
Hạ nhân tiến đến báo tin, run bần bật mà cúi thấp đầu xuống, bả vai cũng co rút, hận không thể biến chính mình thành người trong suốt.
"Đi, đi kêu thái y, nói là thân thể bổn trắc phi bỗng nhiên cảm thấy không khoẻ, thuận tiện ngươi lại đi tới phòng điện hạ một chuyến." Từ trắc phi nhéo góc áo, cố nén tức giận, lạnh lùng nói, "Nếu điện hạ hỏi, ngươi liền nói bổn cung có chút buồn nôn."
Hạ nhân ngạc nhiên nghi ngờ, theo bản năng nhìn cái bụng bằng phẳng của đối phương: "Nương nương, ngài......?"
Từ trắc phi ném chum trà nhỏ tới bên chân hạ nhân, cả giận nói: "Bảo ngươi đi thì đi mau."
Hạ nhân vội vàng đi.
Đầu kia hứng thú của Dự Vương lên cao, hai song sinh cũng rất phối hợp, muốn chơi một trước một sau, thì liền bị tiếng khóc tang thương hình như rất khẩn cấp của hạ nhân ở ngoài cửa làm cho mất hứng.
Hai song sinh thấy thế, người ca ca liền cười hì hì che lỗ tai Dự Vương nói, nói: "Điện hạ không muốn nghe, thiếp giúp ngài che lại."
Dự Vương nói: "Tay ái thiếp thật lạnh."
"Ca ca từ nhỏ là bệnh tật ốm yếu, nếu điện hạ cảm thấy lạnh, vậy thiếp giúp ngài ủ ấm." Đệ đệ vội nói.
Dự Vương thấy bộ dáng tích cực của hai người, nhịn không được cười ha ha, mà hạ nhân ở bên ngoài kêu cửa kia cũng bị thị vệ giữ lại, che miệng, không phát ra âm thanh.
Hai song sinh thấy Dự Vương không còn hứng thú tiếp tục chơi, đệ đệ cũng thật sự nhịn không được nói: "Mới vừa rồi điện hạ có nói, hai ngày nữa sẽ thăng hai huynh đệ chúng ta làm quý thiếp."
Dự Vương lười biếng nói: "ừ."
"Điện hạ không phải nói chơi với hai huynh đệ thiếp thôi sao?" Ca ca chớp chớp mắt, đối diện với đệ đệ.
Dự Vương được Tấn Nguyên Đế cho một ân điển, tâm tình hôm nay không kém, huống hồ đôi song sinh ngoan ngoãn mỹ lệ lại lộ ra vẻ kinh ngạc như thế rất hiếm thấy, hắn đã ngồi tận hưởng lời chúc phúc của người khác, nên cũng không ủy khuất mỹ nhân.
Dù sao Dự Vương phi trước kia không cho hắn sủng hạnh những cái này, cũng không cho hắn ngủ chung, hiện giờ có hai mỹ nhân song sinh, hắn nhất định phải hảo hảo quý trọng yêu quý.
Song sinh thấy thần sắc hắn nghiêm túc, đáy mắt không khỏi nổi lên chút vui mừng thật lòng, ca ca đang định bảo đệ đệ nói lời ngon ngọt, thị vệ canh cửa lại "Cộp cộp cộp"gõ vang cửa phòng.
Dự Vương cùng mỹ nhân ôn tồn lại một lần nữa bị quấy rầy, cực kỳ phiền muộn nhưng vì hình tượng của mình, không thể không dùng thái độ ôn hoà chính nhân quân tử, một lần nữa đổi quần áo, tiếp đó nói: "Tiến vào."
"Chuyện gì?" Dự Vương lại hỏi.
Thị vệ đi vào trong phòng, thấy quần áo của đôi song sinh cùng Dự Vương đều chỉnh tề, không dám nhìn nhiều mà cúi đầu cung kính nói: "Là hạ nhân trong phòng Từ trắc phi lại đây, nói là thân thể Từ trắc phi lúc nãy đột nhiên không khoẻ, không chỉ nuốt không trôi, còn có chút nôn khan, cả người đều không có chút sức lực, hy vọng điện hạ có thể đến xem trắc phi nương nương."
Dự Vương nghe Từ trắc phi sinh bệnh, mà chứng bệnh này lại có biểu hiện cực kỳ giống như lúc trước hắn ta mang thai, hô hấp không chỉ dồn dập thêm hai phần, vội từ trên giường đứng lên nói: "Theo bổn vương đi xem, mau!"
"Điện hạ!" Đệ đệ trong đôi song sinh hô một tiếng, đáy mắt hiện lên ý căm giận, nhưng sắc mặt lại ra vẻ lo lắng nói, "Điện hạ cẩn thận dưới chân, đi chậm một chút, thân thể trắc phi nương nương không khoẻ chắc là đã gọi thái y, ngài vội vàng như thế, nếu làm bản thân mắc phải sai lầm, thì đó chính là tội lỗi của trắc phi nương nương."
Dự Vương dừng một chút, quả thật là chậm lại một chút.
Ánh mắt của đệ đệ trong đôi song sinh sáng lên, nghĩ lời mình nói có tác dụng, đang muốn cố gắng giữ lại Dự Vương.
Ai ngờ, Dự Vương tuy thả chậm tốc độ, lại không hề quay đầu cứ như vậy mà vứt bọn họ qua một bên đi ra khỏi phòng.
"Điện hạ thật vô tình." Đệ đệ đuổi tới cửa phòng, rốt cuộc cũng không bước ra, ý cười cung tiễn Dự Vương cũng rơi xuống, hắn lười nhác mà quay đầu lại nhìn huynh trưởng mình một cái, lời nói có vài phần ghen tuông cùng ủy khuất không rõ.
"Ngươi biết cái gì." Trên mặt ca ca lại tràn đầy trào phúng, ngồi ở trên giường nhéo mu bàn chân của mình, cười lạnh một tiếng, "Nuốt không trôi, sau đó buồn nôn, cả người vô lực......! Ngươi cũng biết đây là bệnh trạng gì đúng không?"
Đệ đệ lúc nãy còn không phát giác ra, bây giờ tưởng tượng như vậy, đáy lòng càng tức giận cùng kinh sợ: "Từ trắc phi mang thai?!"
Ca ca nhắm mắt nằm ở trên giường, sâu kín nói: "Không biết được."
Đệ đệ trở lại bên giường, đá rớt giày, cùng ca ca nằm ở một chỗ nhỏ giọng nói: "Ta lúc trước từng hỏi thăm qua, Dự Vương không có duyên với con nối dõi, những thê thiếp mang thai lúc trước, cũng không thể lưu lại cho hắn một nhi tử, gần đây nhất chính là Từ trắc phi có thai, lại bị vị chính phi lúc trước dùng dược làm hại đẻ non!"
Ca ca "Ừ" một tiếng, không mở mắt.
Đệ đệ không cam lòng, chống tay tiến sát lại gần mặt của ca ca, có chút gấp mà nói: "Ca, lúc trước chúng ta không phải là đã bàn tốt rồi sao, bắt lấy được sủng ái trong khoảng thời gian này, bụng ngươi hoặc ta nỗ lực chút, mang thai con Dự Vương, như vậy về sau quý tử của chúng ta, cho dù không phải là đích, thì cũng là thứ trưởng tử, sau này tất nhiên không lo vinh hoa phú quý!"
Ca ca mở mắt ra, cười cười: "Đúng vậy."
Đệ đệ nói: "Nhưng hiện tại nếu Từ trắc phi giành trước chúng ta một bước, sinh hạ trưởng tử, thì chúng ta phải làm sao bây giờ!"
Ca ca thấy đệ đệ gấp không chịu được, không hoảng hốt, không nhanh nói: "Hắn ta có thai thật hay giả vẫn chưa biết, ngươi gấp cái gì? Hơn nữa cho dù hắn ta thật sự mang thai con Dự Vương, vậy sinh được hay không còn chưa biết, vị Vương phi lúc trước có thể làm hắn ta rớt hài tử, bây giờ......"
Đệ đệ chớp chớp mắt, đáy mắt xẹt qua tia tàn nhẫn: "Không thể để hắn ta sinh!"
"Ừ." Ca ca gật đầu, trong mắt có một suy nghĩ sâu xa, lại dỗ đệ đệ nói, "Thứ trưởng tử phủ Dự Vương phải đi ra từ bụng hại chúng ta."
Hai song sinh tính kế bụng Từ trắc phi, Từ trắc phi bên kia làm sao chưa từng tính kế hai người, lần đầu tiên hắn ta có thể dùng bụng tính kế hất bay Dự Vương phi, lần này lại chưa chắc không thể dùng lại trò cũ, hất văng hai tên tiện nhân làm mình chướng mắt.
Trong lòng đã nghĩ tới bảy tám loại biện pháp như thế nào để dẫm hai kẻ kia dưới lòng bàn chân, Từ trắc phi nhắm hai mắt dựa vào trên giường, cổ tay đang được thái y vân vê, cẩn thận bắt mạch.
"Nương nương mạch tượng này......" Ngón tay thái y xẹt qua cổ tay Từ trắc phi, trong đôi mắt thật nhỏ xẹt qua ý vị thâm trường.
Từ trắc phi chậm rãi mở mắt ra, làm như cả người vô lực, lười nhác nói: "Thái y xem mạch tượng như thế nào? Bổn trắc phi đã nhiều ngày không muốn ăn, trên người cũng thật sự mệt mỏi, giống như lần mang thai Lân nhi......" Hắn ta nói tới đây như như nhớ lại chuyện cực kỳ khổ sở, toàn bộ biểu tình đều có chút buồn bực không vui, miễn cưỡng cười vui nói, "Có lẽ là bổn trắc phi nghĩ nhiều."
Thái y hiểu rõ mà thu hồi tay bắt mạch, thương tiếc mà nhìn về phía đối phương: "Mạch tượng hiện giờ của nương nương khéo đưa đẩy, như châu lăn mâm ngọc......"
Dự Vương mới vừa vừa bước vào trong phòng, liền nghe thấy lời thái y nói, trong mắt ức chế không được cao hứng cùng kích động: "Thái y bắt được hoạt mạch của ái phi?"
Từ trắc phi ngẩng đầu, nhìn Dự Vương sải bước đi vào trong phòng, làm như có chút kinh ngạc tựa như định đứng lên hành lễ, lại bị Dự Vương dùng tay ấn trở về nói: "Thân thể ái phi hiện giờ không khoẻ, miễn mấy cái lễ bái đi."
Từ trắc phi cười cười, nhu nhu nói: "Thần thiếp nghe điện hạ."
Thái y bên cạnh đúng lúc lên tiếng, quỳ trên mặt đất: "Chúc mừng Vương gia, mạch tượng của trắc phi nương nương đúng là hoạt mạch, chẳng qua mạch tượng còn yếu, có lẽ thời gian thai nhi ở trong bụng chưa lâu, thai chưa ổn định."
Dự Vương nghĩ nghĩ, lúc trước hai người ở Giang Châu bận rộn, chưa từng có quan hệ xác thịt, về phần trên đường vội vàng chạy tới hành cung tránh nóng, hắn lại cực kì hứng thú với hai song ninh song sinh, nếu ở cùng với Từ trắc phi, thì cũng chỉ có một lần.
Tính tính thời gian, cũng chỉ có nhiều hơn một tháng chút chút, thai hơn một tháng còn yếu là có thể.
Từ điểm này, Dự Vương lại càng quý báu cái bụng bằng phẳng của Từ trắc phi.
"Ái phi lần này nhất định phải thật tốt." Dự Vương thương tiếc mà sờ sờ Từ trắc phi, nghĩ đến hài nhi chưa kịp xuất hiện trên đời, đã bị Dự Vương phi hãm hại đến chết, không khỏi càng cẩn thận nhìn về phía Từ trắc phi.
Từ trắc phi rũ mi rũ mắt, trong mắt oánh nhuận điểm điểm ánh nước: "Điện hạ, thiếp thân có chút sợ......!Sợ chính mình vẫn không có biện pháp bảo vệ tốt thai nhi trong bụng."
Dự Vương lại kiên định nói: "Bổn vương sẽ bảo vệ tốt các ngươi."
Đợi tiễn thái y đi, Dự Vương lưu tại trong phòng Từ trắc phi ôn tồn hồi lâu, hắn lệnh những tâm phúc của mình tới bên cạnh Từ trắc phi, cũng hạ lệnh chết cho đến khi thai của Từ trắc phi ổn định thì không được để tin tức lộ ra, ngay từ bây giờ, chỉ cần là chi phí ăn mặc của Từ trắc phi, đều cần phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Từ trắc phi hạnh phúc mà nằm ở trong lòng ngực Dự Vương, nhỏ giọng nói: "Nhiều người hầu hạ bên cạnh thần thiếp như vậy, có phải nhiều quá rồi không? Thiếp chỉ là một kẻ hèn trắc phi, nếu bị người khác biết được, đi quá giới hạn quy cách, sợ lại gây ra nhiều tiếng vào tiếng ra."
Dự Vương cười ha ha, lúc này mới đem chuyện hôm nay mình tới chỗ Tấn Nguyên Đế cầu ân điển cho Từ trắc phi: "Phụ hoàng đã hứa hẹn với bổn vương, chỉ cần ái phi bình an sinh hạ Lân nhi, thì có thể châm chước phong ái phi làm bình thê, tuy không được bị trí chính phu, nhưng cũng là chính phu thật."
Từ trắc phi nghe vậy cả kinh: "Bệ hạ, đáp ứng rồi?"
Dự Vương nói: "Không sai."
Tâm tư Từ trắc phi quay lại, đột nhiên bắt lấy vạt áo Dự Vương, biểu tình kiên định nói: "Vậy, thần thiếp chắc chắn nỗ lực, nỗ lực bảo vệ tốt đứa nhỏ này."
Hai người cẩn thận ôn tồn, mỗi người đều chờ mong hài tử mười tháng sau giáng sinh.
Về phần đôi song sinh tử đầu kia, sau khi biết được Từ trắc phi quả thực mang thai, lại tính kế, làm điều gì đó không thể nói ra.
Việc hậu viện Dự Vương thay đổi thất thường, nhưng cũng không ngăn được trên dưới trong phủ Tĩnh Vương đều tràn đầy không khí hạnh phúc.
Trong viện, Bạch Quả bóc một quả vải, cẩn thận lột vỏ bên ngoài, lộ ra thịt quả nhẵn nhụi trong suốt bên trong.
"Điện hạ, a......" Ngón tay trắng nõn cẩn thận cầm thịt quả màu trắng, đưa đến trước mắt Tạ Lâm.
Tạ Lâm ngước mắt, cười nhạt cắn một ngụm, nói: "Ừm, rất ngọt."
Bạch Quả nhìn thịt quả, lại nói: "Điện hạ ăn hết đi."
Tạ Lâm nhìn bộ dáng cậu không chịu buông tha thịt quả, nhịn cười nói: "Ngoan chút, tự mình ăn hết đi."
Bạch Quả nghe vậy, yết hầu khẽ nhúc nhích, nhưng sau một lúc lâu lại chỉ lộ ra biểu tình tiếc nuối, ủy khuất nói: "Thái y nói một ngày em chỉ có thể ăn nhiều nhất tám viên......!Mới nãy, mới nãy em tính sai rồi, nhiều hơn một viên nên điện hạ giúp em ăn đi."
Tạ Lâm hiểu rõ, cười rộ lên, chọt chọt cái trán cậu nói: "Tham ăn."
Lúc trước Bạch Quả có thể tưởng tượng ra muốn hài tử, nhưng thẳng đến khi thật sự có hài tử ở trong bụng mình, cậu lúc này mới biết mang thai có biết bao nhiêu là khó khăn.
Lúc trước kiêng ăn này ăn nọ thì không nói, nhưng đúng lúc bây giờ là mùa quả vải, một ngày cũng chỉ có thể ăn sáu bảy viên cho đỡ thèm thôi, nếu ăn nhiều hơn một viên, sẽ không tránh được lại phải bị mọi người chung quanh nhắc mãi hồi lâu.
Nhưng mà vì thai nhi trong bụng, tuy là Bạch Quả cảm thấy ủy khuất một chút, nhưng vẫn rất nghiêm túc ghi nhớ lời kiêng kỵ của thái y, hơn nữa rất phối hợp ngày ngày kham khổ uống thuốc giữ thai.
Nhưng Tạ Lâm thấy cậu tuy mùa hè nóng bức nhưng lại sợ hài tử lạnh, mặc đồ so với lúc hắn thượng triều còn nhiều quần áo hơn, không khỏi có chút đau lòng mà dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cậu.
Cũng may Bạch Quả chịu được nhiệt, cũng không cảm thấy quá mức khó chịu, chỉ cùng Tạ Lâm ngồi ở đình hóng gió một lát, đã ngáp vì buồn ngủ.
Lại chốc lát trôi qua, bên ngoài Tĩnh Vương phi xưa nay trầm mặc ôn hoà, lại bọc bản thân thành một viên đạn pháo, cả người đều chui vào trong lòng ngực Tĩnh Vương gia lãnh khốc thô bạo, giống như động vật nhỏ tìm được chỗ thoải mái nhất, thơm ngọt ngủ.
Tạ Lâm cứ như thế ôm bé ngoan trong lòng ngực, tận dụng luồng gió ấm áp thổi quá đình hóng gió, đọc một cuốn sách về phong cảnh.
"Điện hạ, phủ Dự Vương ở bên kia truyền đến tin tức......"
Trong đình hóng gió, hình như có một thân ảnh hiện ra, đến bên lỗ tai Tạ Lâm nói cái gì đó.
Thu lại sách, Tạ Lâm nâng nâng cánh tay bị người trong lòng ngực làm thành cái gối, vẻ mặt cười như không cười, như suy tư gì đó: "Hai song nhi kia nếu đã ước cầu đơn giản, thì các ngươi nhân cơ hội này thanh toàn cho bọn họ......!Về phần Từ trắc phi ở bên kia, không cần vạch trần, đợi xem xem hắn ta định dùng đối sách gì."
Ám vệ gật đầu, như một trận gió, lại lặng yên không một tiếng động mà biến mất ẩn nấp.
Ngày càng ngày nóng, cho dù là hành cung tránh nóng nhưng mấy ngày nay vẫn không có chút mát mẻ nào, Bảo phi trải qua chuyện sốt ruột lần trước, dứt khoát đóng cửa tự mình chơi một mình, lười làm yến hội chơi đùa với cung phi cùng với mấy tiểu thư thế gia.
Vạn Ấu Lam ở trong phòng an tĩnh ngây người mấy ngày, lại phát hiện lúc trước Từ trắc phi luôn thích tới thăm mình lại đột nhiên không có xuất hiện, không khỏi có chút ngồi không yên.
Nhưng thân phận nàng không cao, dù sao cũng là quý nhân, nếu tùy tiện tới chỗ ở Dự Vương, sợ là sẽ bị người khác nói vào nói ra.
Nghĩ như vậy, nhưng nàng chung quy không kìm nén được, kêu hạ nhân đi tới chỗ ở Dự Vương hỏi mấy ngày gần đây Từ trắc phi ở trong phủ làm gì.
Cung hầu quay lại rất nhanh, Từ trắc phi cũng đưa thư cho Vạn Ấu Lam, nhưng trong thư chỉ viết thân thể không khoẻ, mấy tháng kế tiếp sợ phải đóng cửa dưỡng thân, lại không thể giống như lúc trước lui tới với nàng.
Vạn Ấu Lam mới vừa cùng Từ trắc phi quan hệ tốt, đã bị Từ trắc phi gửi phong thư như thế này, suy nghĩ trong lòng chính là không có khả năng.
Nàng có cảm giác là Từ trắc phi có đối tượng kết thân mới, cho nên cố ý trốn tránh mình, ai ngờ mấy ngày kế tiếp, hành cung tránh nóng gió êm sóng lặng, ngày ngày nhà nào cũng đóng cửa, giống như là âm thầm cùng nhau hạ lệnh cấm.
Mà thấy thế, Vạn Ấu Lam cũng không dám làm ra chuyện gì xấu, chỉ mắng trong miệng vài câu, bản thân cũng đóng cửa làm chim cút.
Lại hơn một tháng trôi qua, những ngày nóng nực nhất trôi qua một cách bình yên, khi trong làn gió ấm xẹt quá chút mát mẻ, Tấn Nguyên Đế cũng quyết định khởi hành trở về hoành thành..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...