Mà chuyện xảy ra với cung nữ kia thật sự không liên quan đến phủ Tĩnh Vương bọn họ, Vương Hữu Toàn cẩn thận đánh giá sắc mặt Bạch Quả, trong lòng thở dài.
Tuy nói lúc nãy trong phủ quả thật xác nhận được tin tức Hoàng Hậu nương nương trong cung ban cho chủ tử bọn họ thị thiếp, bọn họ là nô tài cũng đã chuẩn bị tốt cho cung nữ kia, còn chưa kịp phát huy tác dụng, đã bị tên ăn chơi trác táng phóng ngựa tông chết.
Số của cung nữ kia cũng thật không tốt, vốn dĩ thôi, bọn họ suy nghĩ nếu cung nữ này vào phủ, cảm tình giữa Vương gia cùng tân Vương phi thì không sao, chỉ là tìm cái cớ tống cổ trở lại cung thôi, nhưng ai mà ngờ lại thành ra chuyện như vậy, trực tiếp lấy mạng nàng chứ?
Mà tên ăn chơi trác táng đâm chết người kia cũng đường đường là con vợ cả của một quan lớn, tuy ngày xưa bông đùa ham chơi không làm việc đàng hoàng, nhưng ngày thường cũng rất có chừng mực, chưa từng gặp phải họa quá lớn, cố tình hôm nay bệnh tình của tổ mẫu trong nhà nguy kịch, tên ăn chơi kia vốn đang ở chơi với đám bạn của mình, chợt nghe thấy tin sét đánh giữa trời quang này, nói sao cũng phải vội vàng trở về nhìn mặt tổ mẫu lần cuối, nhưng xưa nay hắn không học vấn không nghề nghiệp, am hiểu về cưỡi ngựa cũng chỉ được một nửa, cũng trong thời điểm phóng ngựa lại vô tình va chạm phải kiệu nhỏ đang đi qua.
Kiệu phu cùng mấy thái giám đi theo chỉ bị rách da, chỉ có cung nữ ở trong kiệu kia bị đâm bay ra ngoài, lúc ngã xuống thì cái ót trực tiếp đập vào cục đá ven đường, cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, đi đời nhà ma.
Nhưng một đám người xung quanh đang hoảng sợ, tên ăn chơi kia lại bực mình, nghe thái giám đi cùng kia run run nói cung nữ chết này là người Hoàng Hậu nương nương cho Tĩnh Vương làm thị thiếp, tên ăn chơi sợ đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống!
Chuyện càng khiến người ta dở khóc dở cười hơn nữa là, tổ mẫu đang bệnh tình nguy kịch kia nghe thấy cháu đích tôn đâm chết thị thiếp của phủ Tĩnh Vương, lập tức kinh hoảng bất dậy trên giường, khóc la nói cháu trai số khổ của bà đụng phải thần linh, đâm chết ai không chết lại cố tình châm chết người của phủ Tĩnh Vương? Lời này nói không hề dễ nghe, nhưng lão thái quân kia khóc lóc kể lể xong, lúc nãy còn thở không ra hơi mà bây giờ đột nhiên nói một tràng, trong lúc nhất thời chẳng thấy tư thế ôm yếu đâu hết.
Đương nhiên, những việc này đều là Vương Hữu Toàn nghe được trước đó, bây giờ Bạch Quả cũng không biết được, chỉ là nghe nói, ánh mắt hơi lo lắng mà nhìn về phía Tạ Lâm.
Chẳng lẽ là lúc trước Tĩnh Vương phạm phải sát nghiệt quá nhiều, trong mệnh mang sát, cho nên khắc thê?
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, mình hiện tại đã thành Tĩnh Vương phi, còn không phải rất tốt sao?
Trong đầu cậu suy nghĩ miên man, Tạ Lâm dừng bước chân, xoay người: "Chậm."
Bạch Quả chớp chớp mắt, bên miệng theo bản năng mím môi cười, chạy tới đuổi kịp, tay đặt ở dạ dày xoa xoa.
Tạ Lâm liền bắt lấy tay cậu hỏi: "Đói bụng?"
Bạch Quả mặt đỏ hồng, nói: "Điện hạ làm sao biết? Trước khi vào cung ta có ăn một chút, sau đó còn dùng điểm tâm trong cung của Thái Hậu nương nương, hình như ăn rất nhiều, cũng không biết sao lại thế này, bây giờ trở về phủ vẫn cảm thấy đói."
Tạ Lâm liền nói: "Ta cũng đói bụng."
Ánh mắt Bạch Quả sáng lên, thật ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói: "Vậy điện hạ cùng ta ăn một chút nha?"
Tạ Lâm cười rộ lên: "Được."
Hai người ở trong phòng không sớm không muộn ăn sáng, Tạ Lâm không để Bạch Quả ăn nhiều, cách vạt áo sờ sờ bụng cậu có hơi to lên, liền gọi người dọn đồ ăn.
Chỉ là một chút đồ ăn sáng thôi, cũng không biết có phải ảo giác của Bạch Quả hay không, cậu chỉ cảm thấy đầu bếp trong phủ Tĩnh Vương rất hợp khẩu vị của cậu, không có món nào cậu không thích.
Ăn xong vẫn chưa đã thèm, hai người liền cùng nhau đi dạo trong phủ, thẳng đến khi Bạch Quả có chút mệt mỏi mới dừng lại.
Kỳ diệu, Bạch Quả phát hiện phủ Tĩnh Vương rất lớn, lại nhưng lại không có nhiều người ở trong sân.
"Điện hạ, trong phủ không có đãi khách hoặc là an trí......!sân cho những người khác sao?" Bạch Quả kéo kéo tay áo Tạ Lâm hỏi.
Tạ Lâm liền nói cho cậu: "Hạ nhân ở tiền viện, phủ Tĩnh Vương không cần hậu viện."
Từ hậu viện vừa nói ra, Bạch Quả chớp chớp mắt: "Là điện hạ không cần hậu viện?"
Tạ Lâm lắc đầu, bất đắc dĩ mà rũ mắt nhìn cậu: "Là ta không cần, chỉ cần một mình Vương phi là đủ rồi."
Bạch Quả không biết Tạ Lâm có phải đang lừa cậu không, nhưng cũng cao hứng mà cong khoé môi.
Giống như trong một đêm, tất cả khổ sở đang có đều biến thành mật ngọt.
Trên người Tạ Lâm còn có rất nhiều công vụ, lúc trước vì đem quân đi phương nam một lần tiêu diệt bang phái xấu xa, hắn cố ý thiết kế mưu sách bị thương nặng rồi rơi xuống sông, nhân tiện nhìn xem nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, mọi người trong kinh phản ứng ra sao.
Quả nhiên, tàn dư của bang phía liền bị mắc câu, mà thế lực cất giữ mưu đồ không ai biết cũng thuận thế lộ ra đuôi cáo, có thể nói là thu hoạch tương đối lớn.
Chẳng qua kế hoạch thuận lợi, lại làm khó một mình Bạch Quả, khiến cậu khổ sở vài ngày.
Tạ Lâm duỗi tay xoa xoa đầu người trước mắt, ôn hoà nói: "Ta đi thư phòng xử lý chút công vụ, nếu mệt mỏi thì về phòng nghỉ ngơi."
Bạch Quả gật gật đầu lại lắc đầu, thật cẩn thận nói: "Ta muốn gặp hạ nhân quản sự trong phủ." Cuối cùng gả vào phủ Tĩnh Vương, cậu lại là làm chính phi, tất nhiên là phải nắm giữ nội vụ trong phủ Tĩnh Vương, nhưng lúc trước đều là Vương công công quản chuyện lớn nhỏ trong phủ, cậu vừa đến liền muốn nhúng tay, cũng không biết Vương công công có tức giận không.
Tạ Lâm lại hồn nhiên không thèm để ý mà cười cười: "Đi thôi."
Hai người cứ như vậy tách ra, Tạ Lâm đi thư phòng, mà Bạch Quả lại trở lại chủ viện, kêu Vương Hữu Toàn tới.
Vương Hữu Toàn lúc trước đã chuẩn bị tốt, trong phủ Tĩnh Vương có tân chủ tử, vậy tân chủ tử chính là đệ nhất, điện hạ đệ nhị, bây giờ Bạch Quả đưa ra chuyện muốn tiếp quản chuyện trong phủ, Vương Hữu Toàn một chút ý kiến đều không có.
Hắn là thái giám đi theo từ thời mẹ đẻ của Tĩnh Vương điện hạ Thục quý phi, ước gì có thể phủi tay bỏ chạy, bảo dưỡng tuổi thọ, đương nhiên nếu may mắn có thể hầu hạ tiểu chủ tử trong tương lai, vậy thật đúng là tuyệt vời.
Bạch Quả thấy trên mặt Vương Hữu Toàn không hề khúc mắc, nhẹ nhàng thở ra.
Nô tài trong phủ được giáo huấn cực nghiêm, mấy quản sự phụ trách từng người đi xuống, Bạch Quả phát hiện nô tài trong phủ Tĩnh Vương so với ở cữu cữu càng thông minh thông thấu, kể cả những khoản chi được liệt kê trong sổ sách đều rõ ràng.
Vương Hữu Toàn nói cho Bạch Quả, đây đều là sợ tính nết của Tĩnh Vương điện hạ, chán ghét nhất loại người không hề có bản lĩnh còn gian dối thủ đoạn, năm đó Tĩnh Vương mới vừa phong vương khai phủ không lâu, có nô tài cố ý cắt xén lương thực trong thôn trang, lén lút kêu tá điền phải nộp thuế cao gấp hai lần bình thường, sau khi Tĩnh Vương biết được việc này không nói hai lời liền áp giải nô tài kia tới quan phủ, không thèm để ý tôi tớ kia từng là nữ tì phục vụ bên người mẫu thân Thục quý phi, mặc cho đối phương quỳ trước phủ một ngày một đêm cũng chưa từng đổi ý.
Từ đó về sau, nô tài trong phủ Tĩnh Vương ỷ vào có thân phận có tư lịch đều thu liễm khí thế, chỉ cẩn trọng làm việc trong vương phủ, bọn họ làm tốt, trong phủ Tĩnh Vương liền không thể thiếu chỗ tốt cho bọn họ, nếu là nổi lên tâm tư không nên có, vậy sẽ không quan tâm người kia có lai lịch như thế nào vẫn sẽ bị trừng trị.
Bạch Quả nghe, không khỏi bội phục quả quyết của Tạ Lâm, nhẹ giọng nói: "Điện hạ làm đúng."
Nhìn trong chốc lát, đôi mắt có chút chua xót, Vương Hữu Toàn tinh mắt liền kêu người dọn dẹp đồ, chỉ kêu Bạch Quả ở trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trong phòng đốt huân hương dễ ngửi, đêm qua Bạch Quả mệt mỏi nửa đêm, lúc trước không khỏi có chút ngại ngùng, căng thẳng một hồi lâu, thấy mọi người lui ra, cậu rất nhanh đã ngủ đến sắc mặt đỏ bừng, cả người đều thả lỏng.
Tạ Lâm xử lý xong chuyện trong thư phòng vào nhà liền thấy một màn như vậy, trong mắt không khỏi mang theo ý cười.
Không đi quấy rầy tiểu thê tử của hắn, Tạ Lâm xoay người, nhìn Vương Hữu Toàn đang đứng ở trong sân thấp giọng gọi: "Điện hạ, người Trì gia tới bồi tội với ngài."
Trì gia chính là người đâm chết cung nữ đó, bởi vì sợ đắc tội Tĩnh Vương, Trì đại nhân sau khi hạ triều trấn an lão mẫu trong nhà, lúc này mới rảnh rỗi đè nghịch tử trong nhà tiến đến phủ Tĩnh Vương nhận lỗi.
Tạ Lâm kêu Vương Hữu Toàn đem người mang vào vương phủ, ở sảnh ngoài gặp được đại thiếu gia Trì gia vô cùng đáng thương đang quỳ trên đất.
"Tĩnh Vương điện hạ!" Trì đại nhân chắp tay bái kiến đối phương, trong ánh mắt toàn là kinh sợ.
Ông xem như là xuất thân từ nhà nông, sau đó đỗ Trạng Nguyên, được một công tử trong kinh coi trọng, không chê xuất thân của ông, nương nhờ gả thấp.
Trì đại nhân được danh môn nâng đỡ, người lại có vài phần cơ duyên, sau lại liền như gió lốc trên quan trường, hai ba mươi năm trôi qua cũng lên được vị trí quan lớn trong kinh.
Mà công tử gả cho ông kia tính tình ôn hoà, nhưng cũng không coi như là không tranh đua, sau khi thành hôn một năm sau sinh được một trai, đó là trên ăn chơi trác táng.
Trì đại nhân cùng công tử kia là phu phu hoà thuận, nhiều năm qua con nối dõi của hai người ít ỏi, cũng chưa từng có ý định nạp thiếp, cũng bởi vì như thế, làm con vợ cả duy nhất của Trì gia, đại thiếu Trì gia từ nhỏ liền chìm trong sủng ái, tính tình kiêu ngạo, thực sự không coi là người tài giỏi.
Nhưng đại thiếu Trì gia ăn chơi trác táng nhiều năm như vậy, nhưng vẫn có chừng mực, người có điểm dừng, không làm cường hào hay ức hiếp phụ nữ.
Nhưng ai ngờ đâu?
"Nghịch tử phạm phải lỗi ngập trời, là vi thần quản giáo không nghiêm, xin lỗi Tĩnh Vương điện hạ!"
Trì đại nhân sợ điều mà mỗi người trong kinh đều sợ Tĩnh Vương không nói một lời giết chết đứa con của mình, bất cứ giá nào cũng phải dùng mặt già này cầu tình thay con trai, nhưng đầu gối ông còn chưa kịp mềm, đã được lão thái giám bên người Tĩnh Vương đỡ lấy.
"Trì đại nhân trăm triệu không được." Vương Hữu Toàn cười tủm tỉm nói, "Lần này Trì thiếu gia lỗ mãng chút, phạm phải sai lầm, nhưng chủ tử nhà ta là người thiện lương, cũng trách tội hắn nhiều, còn thỉnh đại thiếu gia mau đứng lên, trên đất lạnh lắm, đầu gối bị lạnh sợ là không tốt."
Nói lời này, Trì đại nhân còn không quá dám tin tưởng, ông ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm đã ngồi xuống, đối phương nhàn nhạt gật đầu: "Không cần như thế, Trì đại nhân cùng Trì thiếu gia đều ngồi xuống đi."
Trì thiếu gia vừa nghe, có chút không dám, thật cẩn thận bồi tội nói: "Vương gia, là ta không nên, ngài vẫn phạt ta đi? Chỉ là cầu ngài đừng liên luỵ đến phụ thân ta......!Đàn ông con trai tự làm tự chịu, ta, ta mặc cho Vương gia xử trí!"
Tạ Lâm thoáng ngước mắt, lại thấy cách gian mành bị xốc lên, người vốn còn đang ngủ trong phòng không biết sao lại tới đây, một đôi mắt hạnh tròn xoe mở to, biểu tình không biết sao nói: "......! Em có quấy rầy điện hạ không vậy?"
"Lại đây." Sắc mặt Tạ Lâm nhu hòa chớp mắt một cái, đứng dậy đi qua nắm tay Bạch Quả đến chỗ ngồi, kêu hạ nhân bưng trà nóng lên, cẩn thận hỏi, "Sao ngủ ít thế?"
Bạch Quả ôm chén trà hâm nóng lòng bàn tay, nhìn thoáng qua người quỳ trên đất, lại dời tầm mắt, chậm rì rì nói: "Ngủ nhiều buổi tối sẽ ngủ không được."
Tạ Lâm giúp cậu chỉnh lại tóc tai mới ngủ dậy, cười khẽ nói: "Vậy sao tìm tới đây?"
"Em nghe hạ nhân nói anh bận xong rồi......!Liền, muốn gặp anh.." Có lẽ là hôm qua thân mật làm Bạch Quả nổi lên cảm xúc chim con ỷ lại với Tạ Lâm, tỉnh lại không nhìn thấy người bên cạnh, liền ngay lập tức muốn gặp đối phương.
"Em làm phiền anh xử lý công chuyện hả?" Bạch Quả không xác định hỏi.
Đáy mắt Tạ Lâm lại nhiều ý cười chút: "Không có."
Hai người ngồi ở trên, thanh âm nói chuyện cũng chưa từng cố ý đè thấp, Trì đại nhân thật cẩn thận mà đánh giá Tĩnh Vương phi mới vừa vào phủ, phát hiện đối phương ở trước mặt Tĩnh Vương lại không hề sợ hãi, thậm chí trong lời nói lại lộ ra thân mật cùng tự nhiên, mà từ trước đến nay Tĩnh Vương được nói là người tính tình thô bạo lại thuận theo Vương phi, hình như cực kỳ yêu thương.
Trì đại nhân hoảng hốt nhớ lại, hình như vị Tĩnh Vương phi này là Tĩnh Vương tự mình cầu lấy.
Trong lòng ông nghĩ như vậy, lại không ngại Tạ Lâm nói lại chuyện người Trì gia tới phủ bồi tội cho Bạch Quả nghe, Bạch Quả nghe vậy, hỏi ngược lại: "Vậy điện hạ muốn làm thế nào?"
Tạ Lâm lại chỉ cười: "Không bàn tới việc cung nữ kia chưa vào phủ, cho dù vào trong phủ cũng là chuyện Vương phi quản thúc, hiện tại nàng ta xảy ra chuyện, không bằng Vương phi quyết định đi, muốn trách phạt hắn như thế nào?"
Bạch Quả trợn to mắt, có chút đứng ngồi không yên: "Điện hạ, em hả?"
Tạ Lâm nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: "Vương phi muốn làm như thế nào?"
Bạch Quả chưa bao giờ xử trí quá loại sự tình này, nhưng ánh mắt Tạ Lâm nhìn về phía cậu lộ ra sự nghiêm túc, hiển nhiên không phải nói giỡn, vì thế cậu luống cuống trong chớp mắt, sau đó rất nhanh trấn định, cẩn thận suy tư một phen, thử nói: "Trì thiếu gia tuy là vô tình phóng ngựa đả thương người, nhưng dù sao cũng thuộc loại giết người, mặc kệ cung nữ hôm nay có chết hay không, đều phải đưa lên quan phủ để xử trí......"
Tạ Lâm cười khẽ, quay đầu nhìn về phía cha con Trì gia: "Vương phi nói rất đúng, Trì thiếu gia nên đi quan phủ tự thú mới đúng."
Quan phủ? Cha con Trì gia sửng sốt, thấy Tĩnh Vương giống như không đùa bọn họ, biểu tình kia giống như là tìm được đường sống trong chỗ chết.
Dù sao, nếu là dừng ở trong tay Tĩnh Vương, khẳng định sẽ chỉ có một kết cục là bị đánh chết, mà hình phạt của quan phủ khắc nghiệt như thế nào, Trì đại nhân đều có thể nắm chắc cứu lấy mạng của nhi tử.
So sánh hai bên, lúc này, cha con Trì gia nhìn về phía Bạch Quả trong ánh mắt đều tràn ngập cảm kích.
Bạch Quả hết sức khó hiểu: "......" Đều phải ngồi tù, mà sao bộ dáng của người Trì gia lại cao hứng vậy ta?
Đợi cha con Trì gia rời đi, Tạ Lâm nắm tay Bạch Quả trở lại phòng.
Hắn rũ mắt nhìn đôi môi hồng nhuận của Bạch Quả, cúi người hôn hôn, rước lấy một tiếng "Ai nha" nho nhỏ của Bạch Quả.
Tạ Lâm ôm Bạch Quả vào trong ngực, hai người cùng nhau dựa trên giường, thân thể dán vào nhau.
"Điện hạ, ngứa."
Mặt Bạch Quả đỏ bừng, tay bắt lấy vạt áo trước của Tạ Lâm, cũng không đẩy ra, biểu tình có chút thẹn thùng, nhưng ỷ lại thì nhiều hơn.
"Đừng động."
Tạ Lâm ôm lấy cậu hôn hôn liền dùng lại, ngón tay cuốn lấy sợi tóc rơi ra của Bạch Quả, chậm rãi thưởng thức.
Bạch Quả đồng ý hành động của hắn, chống thân thể có chút khó chịu, vì thế dứt khoát trực tiếp ghé vào lồng ngực mềm mại của Tạ Lâm, hỏi ra lo lắng từ khi trở về phủ đến giờ, "Điện hạ, cung nữ ngoài ý muốn kia......! Hoàng Hậu nương nương có thể lại tiếp tục ban người vào phủ nữa hay không?"
"Sẽ không." Tạ Lâm vỗ về sống lưng Bạch Quả, đem cậu đến chỗ đang căng chặt mà bản thân cậu còn chưa nhận ra chậm rãi xoa dịu, nhàn nhạt nói, "Hôm nay hành động Hoàng Hậu ban người vào phủ là hành vi cực kỳ lỗ mãng, phụ hoàng sẽ không tùy ý nàng lại làm như vậy."
Hắn nói mang theo ý chắc chắn.
Mà lúc này trong hoàng cung, buổi sáng vừa mới tiễn người đi, lại không ngờ hai canh giờ sau lại nghênh đón xác của đối phương, Hoàng Hậu Ninh An Dung ở tẩm điện quăng nát một thanh ngọc như ý.
Sắc mặt nàng âm trầm đáng sợ, quỳ trước mặt chính là cung nữ kia cùng hai thái giám đi theo.
Hai thái giám kia quỳ trên mặt đất, thân thể không ngừng run.
Ninh An Dung ngồi ở trên ghế phượng, chỗ ngực nghẹn một ngụm hờn dỗi, lúc nãy nàng đắc ý chuyện Tĩnh Vương phi đến nhường nào, thì bây giờ mắc nghẹn bấy nhiêu! Ngoài ý muốn?! Thiên hạ nhiều chuyện ngoài ý muốn đến như vậy sao cứ phải đụng vào nàng?! Nếu là ngoài ý muốn nhiều như vậy, vậy sao đêm qua Tĩnh Vương đưa tiện nhân kia vào cung không chết ngoài đường luôn đi?!
Ngực nàng phập phồng không nhẹ, tay nắm chặt tay vịn trên ghế, nheo lại mắt nói: "Cung nữ kia xem ra không có phúc khí, bổn cung đối với chuyện này tiếc hận sâu sắc, nhưng mà cũng thế, thân phận của nàng thô bỉ, rốt cuộc cũng không xứng với Tĩnh Vương......" Nàng kêu tới một nữ quan, ra vẻ từ ái, "Ngươi đi nhìn xem hiện nay trong kinh có cô nương vừa độ tuổi hay không, gia cảnh cũng thích hợp, bổn cung làm chủ cho Tĩnh Vương."
"Hoàng Hậu, trẫm vẫn là kêu ngươi tiết kiệm bớt tâm tư đó đi!"
Thanh âm lãnh đạm của Tấn Nguyên Đế bỗng dưng vang lên trong tẩm điện, thái giám cung nữ bên cạnh ngầm quỳ lạy, Ninh An Dung hoảng loạn đứng lên từ ghế phượng: "Hoàng Thượng sao lại tới đây?"
"Nếu không tới đây, trẫm còn không biết, ngươi thế mà lại hứng thú với hậu viện của tam tử của trẫm?" Tấn Nguyên Đế cũng không thèm liếc nàng một cái, lập tức đi đến chỗ ngồi bên dưới, hỏi thái giám đang cúi đầu, "Người có làm sao không?"
Tiểu thái giám kia nơm nớp lo sợ mà run rẩy nói: "Vâng.....!Trì gia thiếu gia bởi vì sốt ruột về nhà nhìn tổ mẫu đang bệnh tình nguy kịch, lúc phóng ngựa vô tình đụng phải cỗ kiệu, cô nương Uyển Hòa cô nương không may rơi ra ngoài cỗ kiệu đầu đụng vào vật sắt nhọn, chết ngay tại chỗ."
Tấn Nguyên Đế gật gật đầu, lúc này mới nhàn nhạt mà nhìn về phía Ninh An Dung: "Nếu ý trời là như thế, trẫm thấy Hoàng Hậu cũng không cần phải miễn cưỡng."
Ninh An Dung áp xuống ghen ghét dưới đáy lòng, miễn cưỡng duy trì nụ cười nói: "Thần thiếp chỉ nghĩ, Tĩnh Vương cưới vị song nhi này làm Vương phi dù sao cũng sẽ có chướng ngại trong việc có con nối dõi, đó là tấm lòng của mẫu thân, lo lắng nhi tử vô hậu......!Nên mới nóng nảy chút."
Tấn Nguyên Đế nghe xong, không có cảm xúc dư thừa gì liếc nhìn Ninh An Dung: "Tính tình của tam tử này của trẫm lạnh lùng lại độc ác, ngươi là hoàng hậu, về sau vẫn nên ít nhúng tay vào hậu viện của các hoàng nhi, cũng đỡ nhận phải miệng lưỡi của người ngoài."
Ninh An Dung chưa từng nghĩ Tấn Nguyên Đế lại nói thẳng như vậy, trong chốc lát mắt đỏ hoe, nàng giống như khó thở, nhìn thẳng Tấn Nguyên Đế nói: "Bệ hạ, thần thiếp hiện giờ là Hoàng Hậu triều Đại Tấn, các hoàng tử kia là nhi tử của ta, chẳng lẽ nói, tấm lòng quan tâm bọn họ của thần thiếp, cũng là sai sao?"
Tấn Nguyên Đế nhắm mắt lại, gõ lưng ghế nói: "Hoàng hậu thì phải làm hoàng hậu đúng mực, ngươi nếu là không đúng mực, trẫm không ngại phế ngươi lập người khác."
Ninh An Dung biết Tấn Nguyên Đế không có cảm tình với nàng, lại không ngờ rằng Tấn Nguyên Đế lại máu lạnh đến nước này.
Giờ này khắc này, Ninh An Dung mới nhớ tới Ninh gia đã nghèo túng, Hoàng Hậu như nàng chỉ là con rối làm bia ngắm dựng ở hậu cung của Tân Nguyên Đế mà thôi.
Làm sao giữ được sự đoan trang, Ninh An Dung cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, từ mười mấy năm trước được Ninh gia yêu kiều nuôi nấng, nàng nghiễm nhiên cũng là người nóng nảy, lời của Tấn Nguyên Đế trực tiếp đâm đến nàng, vì thế nàng cũng không cần phải miễn cưỡng mình giả bộ bộ dáng đoan trang rộng lượng, chỉ là gắt gao nhìn Tấn Nguyên Đế nói: "Bệ hạ nói ra loại lời này, có phải ở đáy lòng đã có tính toán khác?"
Ninh An Dung thê thảm mà cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Để thần thiếp đoán xem, ngài muốn phế thần thiếp lập tân hậu khác, là Hà Huệ tần bây giờ đang mang hoàng tự trong bụng, hay là Bảo tiệp dư mà ngài sủng ái nhất......!Hay là người ngài mới sủng hạnh hôm qua, tiện nhân được ban thưởng phong hào?!"
"Chát" một tiếng, Tấn Nguyên Đế hung hăng tát Ninh An Dung một cái.
"Ngươi là Hoàng Hậu!" Tấn Nguyên Đế lạnh lùng nói, "Nghe thử xem lời ngươi nói xằng bậy cỡ nào!"
Trong tẩm điện rơi vào yên tĩnh vô hạn.
Bọn cung nữ cùng thái giám đều đồng thời quỳ trên mặt đất, không một người dám ngẩng đầu nhìn, chỉ hận bản thân bây giờ không phải tai điếc mắt mù, thì cũng là không nghe thấy bất cứ điều gì.
Mà đúng lúc này, một tiểu thái giám đột nhiên vội vàng chạy vào, trên mặt mang theo vui mừng khó ức chế, không có thể phát giác trạng thái khác lạ trong tẩm điện, quỳ trước mặt Tấn Nguyên Đế nói: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Trương quý quân nương nương có hỉ!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...