Hôm nay quả thực là một ngày không thể bình tĩnh nỗi, phủ Ninh Quốc Công cùng Bình gia vừa mới bị Tấn Nguyên Đế tự mình giáng tội, lát sau Huệ phi được mười mấy năm độc sủng liền bị biếm thành Huệ tần, nhưng mà lại liền có chuyện khiến quần chúng triều thần cùng hậu phi vây xem náo nhiệt, chỉ có cách sau hai ba canh giờ, Tần Vương Tạ Thành lại vội vàng bị tuyên vào cung, không biết nguyên nhân gì khiến Tấn Nguyên Đế răn dạy một trận, lại còn ở ngoài Ngự Thư Phòng lĩnh phạt hai mươi bản đến mức trọng thương, có thể nói là mất hết mặt mũi.
Trong hậu cung, Lệ tần nghe nói nhi tử bị đánh, suýt nữa bị dọa đến ngất.
Trước khi kịp chạy tới Ngự Thư Phòng, Tạ Thành sớm đã nhận xong bản tử, từ nhỏ đã là kim tôn ngọc quý lớn lên trong sự sủng ái, là một chủ nhân quý giá sao có thể chịu nổi loại hình phạt này, khi cung hầu vừa mới đánh phát thứ bảy, Tạ Thành sớm đã hôn mê bất tỉnh, thương tích đầy mình.
Tấn Nguyên Đế dù gì cũng không tính sẽ quá nhẫn tâm, nói là thưởng hai mươi đại bản, nhưng đếm tới mười một đã kêu thị vệ lui xuống.
"Hu hu hu, Thành Nhi số khổ của ta ơi!" Lệ tần khóc ngã vào bên người Tạ Thành, hai mắt đẫm lệ mê mang mà nhìn về phía Tấn Nguyên Đế, khóc lóc kể lể nói, "Thành Nhi từ nhỏ cung khiêm hiếu thuận, thiếp thân không biết nó rốt cuộc đã phạm vào sai lầm gì, mà khiến bệ hạ phải trách phạt như vậy?"
Lệ tần không hỏi còn ổn, vừa hỏi lên, Tấn Nguyên Đế liền ngăn không được bực bội, lạnh lùng nói: "Trẫm vì sao lại trách phạt, còn không phải do ngươi dạy bảo hài nhi quá tốt sao, hiện giờ còn chưa lập gia đình, này tâm lại không nhỏ chút nào, thế mà đã thông thạo đến nỗi qua lại với triều thần trong triều, cấu kết lẫn nhau!"
Sắc mặt Tấn Nguyên Đế xanh mét, híp mắt nhìn Tạ Thành đã ngất, nghi ngờ ở dươi đáy lòng không thể nói là không lớn, mặc kệ cho dù phủ Xương Bình Bá chảy ra 40 vạn lượng hoàng kim là bị Tạ Thành đơn thuần thu vào kho phủ làm đồ nó dùng, nhưng cùng phủ Xương Bình Bá cấu kết qua lại là thật, Ninh Quốc Công cùng Kinh Triệu Doãn mới vừa kết bè kết cánh bị vấn tội lúc lâm triều, lại không thể nghĩ được chỉ trong một ngày ngắn ngủi chưa đến mấy canh giờ, nhi tử tốt của ông cũng cho ông một"Kinh hỉ" lớn như này.
Hoàng đế không thể chịu đựng được nhất chính là mình vãn còn đang ở tuổi tráng niên khỏe mạnh, mà nhi tử tử đã có tâm tư muốn ngôi vị, mà Tạ Thành cùng phủ Xương Bình Bá qua lại đã vượt mức phạm vi qiao hảo, 40 vạn lượng hoàng kim ước chừng kia đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của Tấn Nguyên Đế.
Lệ tần không biết rõ nội tình, chỉ ở trong Ngự Thư Phòng kêu oan thay cho nhi tử của mình.
Tấn Nguyên Đế không có kiên nhẫn nghe nàng khóc sướt mướt, lửa giận trong lòng lại ném đi không được,cung nhân vừa đem trà tới liền lấy chén trà trong tầm tay kia ném ra ngoài, vừa lúc quăng ngã ở Lệ tần bên chân.
Lệ tần bị dọa sợ, tiếng khóc dừng lại, không dám phát ra tiếng gì nữa
"Trở về tẩm cung của ngươi." Tấn Nguyên Đế lạnh lùng nói, "Không ý chỉ của trẫm, tháng này cũng đừng có đi loạn, khiến trẫm phiền lòng!"
Sắc mặt Lệ tần đột nhiên trắng bệch.
Đây là bị cấm túc.
Không muốn nhìn mẹ con Lệ tần thêm một chút nào nữa, Tấn Nguyên Đế gọi người đưa Lệ tần trở về hậu cung, lại kêu mấy cái thị vệ đem Tần Vương về phủ Tần Vương, cũng hạ chỉ sai người vào trong phủ Tần Vương tra rõ.
Tần Vương đáng thương bị hôn mê nâng về cung,mặt mũi đều bị ném hết, trên dưới kinh thành từ bà già 70 tuổi đến trẻ em 3 tuổi chưa biết gì cũng biết rõ Tần Vương bệ hạ chọc giận phụ hoàng hoàng đế của mình, bị đánh hai cái mông đều nở hoa.
"Hoàng đế thật đúng là nhẫn tâm, làm nhi tử của mình mất hết mặt mũi như vậy, đều bị cả kinh thành chê cười đến đội quần." Triệu Cơ ăn vạ ở Định An Cư cầm quả nho lên cho vào trong ăn miệng, than thở nói, "Tháng này thế vẫn có nho ngọt để ăn, Tĩnh Vương điện hạ đối với đại công tử quả thật đúng là có tâm."
Bạch Quả chớp chớp mắt, không biết mình nên đáp lại Triệu Cơ như thế nào.
Cũng may Triệu Cơ biết cậu thẹn thùng, cũng không trêu đùa nhiều lắm, ăn xong mấy quả nho, liền xoa xoa khóe miệng, cười như không cười hỏi: "Nha đầu chủ viện kia có đến tìm cậu không?"
Bạch Quả gật gật đầu, nhấp nhấp miệng nói: "Ngọc Chi......!có tới tìm ta vài lần."
"Nàng ta quả là tuyệt vọng đến mức cái gì thử được cũng sẽ thử." Triệu Cơ khẽ cười một tiếng, "Nhưng mà nha đầu này đối với Hà thị thế mà lại thật sự trung thành."
Bạch Quả uống non nửa chén trà, thấp giọng nói: "Ta không biết phải làm như thế nào."
Trước mắt Xương Bình Bá bị thương trên mặt căn bản không gặp người ngoài được, mà Hà thị liên tiếp té xỉu vài lần, lúc này thái y tới chữa trị cho Hà thị cũng không thể làm bà tỉnh dậy trong vài ngày.
Bên trong Bá phủ không phải ngày nào cũng không có chuyện, lần trước Bạch Quả bị không trâu bắt chó đi cày* một trận, cho nên lúc này nô tỳ chủ viện tự nhiên là chạy tới chỗ Bạch Quả, muốn cậu trước khi Hà thị tỉnh, thay Hà thị tọa trấn mấy ngày.
*: nôm na là không còn người nào trong nhà có thể nhờ cậy nên mới tới nhà Bạch Quả-người mà họ chưa từng coi trọng
Ngụ ý cũng là đừng nên kêu Lý di nương hay là Triệu Cơ làm, tránh để thiếp thất nhân cơ hội đoạt quyền quản lý.
Triệu Cơ đối với tâm tư Ngọc Chi sờ đến môn Thanh Nhi, Bạch Quả làm sao có thể không rõ?Cậu cũng chỉ là một song nhi chờ đến năm sau xuất giá mà thôi, cho dù việc quản lý bị cậu nắm trong tay vài ngày, cũng sẽ không là người khiến chủ viện kiêng kị.
Nhưng chính là vì biết rõ, Bạch Quả mới càng không vui.
Triệu Cơ thấy cảm xúc cậu không tốt, vươn ngón tay ra chọt chọt cái trán cậu, khẽ cười nói: "Đại công tử nếu là cảm thấy đáy lòng không thoải mái, liền không cần phải làm theo lời mấy nha hoàn kia nói."
Bạch Quả chậm rãi nói: "Vậy......!không đáp ứng nàng sao?"
Triệu Cơ nhẹ nhàng gật đầu: "Không chỉ không đáp ứng, Triệu Cơ mong rằng đại công tử có thể đem cơ hội này để lại cho Triệu Cơ."
Bạch Quả cả kinh: "Ngươi......!Là muốn cùng......"
"Hừ." Triệu Cơ ngón tay dựng thẳng lên để ở bên môi, cười nói, "Rốt cuộc Hà tỷ tỷ hiện giờ đã là lòng có dư mà lực không đủ, Triệu Cơ thân là muội muội, lại có thể nào không thay tỷ tỷ chia sẻ một ít chuyện phiền lòng?"
Bạch Quả im lặng.
Hai người nói xong, Triệu Cơ nhanh nhẹn rời đi.
Sau khi Bạch Quả nhìn bóng dáng Triệu Cơ biến mất ở cửa viện Định An Cư, lại đem ánh mắt dừng ở chùm nhỏ hảo hạng căng mọng.
Cậu bứt một quả, bỏ vào trong miệng.
Cuối cùng, lén lén đỏ mặt.
•Vũ Lâm Cung
Huệ phi bị biếm thành Huệ tần, vậy nghĩa là sủng phi ngày xưa gần như đã mất hơn phân nửa thánh sủng, mà Lệ tần cũng bị cấm túc, Trương quý quân triền miên giường bệnh, Vinh phi tuổi lớn mà ít được thánh sủng......!Các phi tử địa vị cao đủ loại "Nhường đường" giống như đang cho một vị phi tần cấp thấp nào đó cơ hội, bắt đầu liên tục các thủ đoạn vui đùa biểu hiện ở trước mặt Tấn Nguyên Đế.
Tấn Nguyên Đế vốn còn phiền lòng, thấy những cung phi còn không biết điều mà giở thủ đoạn có thể nhìn thấu đó, vẻ mặt quở trách vài cái, hậu cung lúc này mới ngừng nghỉ.
"Hoàng đế hình như đã lâu chưa từng lâm hạnh hậu cung." Lúc Tấn Nguyên Đế tới thỉnh an Tiệu thái hậu, mặt bà có ưu sắc, ngón tay lướt trên Phật châu nói, "Có phải là do thân thể không khỏe không?"
"Chưa từng," Tấn Nguyên Đế rũ mắt uống ngụm trà, hoãn thanh nói, "Là nhi tử đã nhiều ngày bận việc triều chính, sơ sót hậu cung."
"Ai gia nghe nói ngươi đã nhiều ngày liên tiếp trách cứ mấy người không hiểu chuyện." Triệu thái hậu thở dài nói, "Ai gia biết mấy cái người kia vốn là không được ngài thích, mà người được ngài thích, thì lại làm chuyện khiến ngài phiền lòng......Ai gia không hiểu việc triều đình, nên cũng không dám nói nhiều, nhưng mà hoàng đế ngài nhìn xem, sau khi Hoàng Hậu qua đời, phi tử bên trong hậu cung rơi rớt tan tác, Trương quý quân lại không khỏe mạnh......"
"Mẫu hậu muốn nói cái gì thì nói thẳng." Tấn Nguyên Đế nhíu mày nói.
Triệu thái hậu dựa người trên ghế mềm, dừng một chút lại nói: "Ai gia là nghĩ hoàng đế, nếu đã không yêu sủng mấy phi tử kia, chi bằng bây giờ đem mấy tú nữ lúc trước nạp vào trong cung đều sắc phong danh hiệu đi, cũng không cần nhất định phải chờ đến năm sau, tuy nước không thể một ngày không có vua, nhưng hậu cung cũng không thể một ngày không có hoàng hậu đúng không?"
Tấn Nguyên Đế xoa xoa giữa mày, rũ mắt nói: " Lời mẫu hậu nói, nhi tử sẽ cẩn thận suy xét."
Trên đường từ Thọ Khang cung trở về Cần Chính Cung.
Tấn Nguyên Đế ngồi ở trên ngự liễn, mặt sắc nhìn không ra hỉ nộ.
Bên cạnh, lão thái giám Triệu Lâm đi theo bên ngự liễn, chuyên tâm nhìn đường, lại nghe âm thanh trầm thấp Tấn Nguyên Đế của đột nhiên vang lên: "Triệu Lâm, ngươi thay trẫm đi triệu cung nữ mấy ngày trước gặp ở trước cửa Vũ Lâm Cung, trẫm đêm nay nghỉ ở Cần Chính Điện."
Triệu Lâm cả kinh, vội vàng đồng ý.
Tấn Nguyên Đế tại vị năm 24 thứ, vào giữa tháng 11, triệu cung nữ Bảo Hạnh ở Vũ Lâm Cung thị tẩm.
Ngày sau, có lời đồn rằng, dung mạo của cung nữ này có hình bóng của tiên hoàng hậu, được phong thành tài tử, ban cho điện Cư Lâm Thủy, được phi thường sủng ái.
Cùng năm vào tháng 11, Huệ tần ở Vũ Lâm Cung vô cớ tát tai Bảo tài tử, đế vương giận dữ, biếm Huệ tần thành quý nhân, tước đoạt phong hào, lệnh đóng cửa ăn năn ba tháng.
Mà cùng lúc đó, ngày đầu tiên của tháng mười hai, bên ngoài phủ Xương Bình Bá lại nghênh đón một đống khách không mời mà đến.
Vệ Tây Châu cưỡi trên đại mã màu mận chín, trên cao nhìn xuống mà nhìn người gác cổng phủ Xương Bình Bá nói: "Đi kêu bá gia của các ngươi ra đây, nói bản vương tới lấy lại bảo bối của Vệ gia."
Hạ nhân nơm nớp lo sợ, vẻ mặt đưa đám hỏi: "Tiểu nhân xin hỏi tướng quân, là muốn lấy lại bảo bối gì?"
Vệ Tây Châu nghe vậy, híp mắt nói: "Tất nhiên nhiên là cháu ngoại vô giá quý báu của Vệ gia ta rôig."
Tác giả có lời muốn nói:
Chương ngắn ngủn: Nói thật, ta cũng không phải muốn như vậy
Tất cả đều là do tên tác giả rác rưởi!
...........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...