Tống tri huyện nói việc gia cố đê điều không phải chuyện đùa, gần đây rất bận rộn, sáng sớm đã không thấy bóng dáng, qua giờ Dậu mới trở về.
Tiền Tiểu Thất còn có một ao cá vàng để câu, còn Ôn Nhược Thủy gần đó thì trông có vẻ nhàm chán hơn nhiều.
Ôn Nhược Thủy rất hâm mộ Tiền Tiểu Thất, Tiền Tiểu Thất biết điều đó, nàng có thể cảm nhận được từ ánh mắt của Ôn Nhược Thủy.
Tiền Tiểu Thất không để ý tới ánh nhìn của Ôn Nhược Thủy, vẫn một tay ôm Ha Da như trước, một tay quẳng cần câu bằng nhánh tre xuống ao, nằm xuống ghế tiêu dao, Lục Liễu ở phía sau bất cứ lúc nào cũng có thể gắn mồi câu cá cho Tiểu Thất.
“Tiền Tiểu Thất, ngươi quá tiêu dao rồi. Trác ca ca sớm đi tối về, đáng ra ngươi nên chuẩn bị thức ăn chờ hắn trở về.” Ôn Nhược Thủy không nhịn được nói.
Tiền Tiểu Thất ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
“Tiền Tiểu Thất, ngươi như vậy không xứng làm thê tử của Trác ca ca, ngươi hưởng thụ rất, rất, rất là thái quá rồi.”
Tiền Tiểu Thất cười ha hả, Lục Liễu ở phía sau cũng cười theo. Ôn Nhược Thủy đỏ mặt, vốn muốn lên mặt dạy dỗ một phen, thấy Tiền Tiểu Thất phản ứng như vậy liền vội vàng kiềm chế lại.
“A, có phải là cá cắn câu hay chưa?” Ôn Nhược Thủy hỏi.
“Mấy con cá đã ăn hết mồi câu rồi, làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn câu tiếp.”
Ôn Nhược Thủy chớp mắt, “Nếu vậy, ngươi chơi với ta một lát đi.”
Tiền Tiểu Thất suy nghĩ lại, cũng chớp chớp mắt nói: “Nếu Thủy tỷ tỷ đã nói, chúng ta ra ngoài nghe kể chuyện đi, rất vui đấy.”
“Kể chuyện? Hát hí khúc sao?”
“Cũng không khác lắm.”
Tiền Tiểu Thất thực tự hào vì đề nghị của chính mình, đã lâu nàng không đi ra ngoài, còn ngỡ rằng phải suy tính nhiều.
“Dễ nghe sao?”
“Dễ nghe, chính là kể chuyện xưa, chuyện xưa nào cũng có.”
Tiền Tiểu Thất thấy Ôn Nhược Thủy đã bị lay chuyển, cười nói: “Tống tri huyện không cho ta chạy loạn, nhưng nhất định sẽ không mắng Thủy tỷ tỷ, tỷ tỷ cùng ta ra ngoài chơi, đi sớm về sớm, Tống tri huyện khẳng định không biết, cho dù biết cũng sẽ không mắng Thủy tỷ tỷ, ra ngoài chẳng phải vui hơn ngồi ngây ngốc ở đây sao?”
Ôn Nhược Thủy chu chu miệng, “Ta không có bạc, ngươi phải mời khách.”
Tiền Tiểu Thất vội vàng gật đầu rồi đem cần câu dựng thẳng một bên, nâng tay đưa Ha Da cho Lục Liễu, suy nghĩ một lát lại nói: “Hay là để Ha Da ở nhà đi.”
Tiền Tiểu Thất lấy bạc từ hộp trang sức của mình, Lục Liễu lấy hai bộ nam trang từ hành lý ra cho mình và Tiểu Thất, ngẫm lại rồi lấy thêm một bộ cho Ôn Nhược Thủy.
Ôn Nhược Thủy nhìn bộ nam trang trong tay có chút kích động: “Tiểu Thất, sao ngươi lại có được nam trang này?”
Tiền Tiểu Thất cười thầm, “Không biết, cứ xem như là chuẩn bị sẵn đi.”
Ôn Nhược Thủy mặc nam trang vào, đợi Lục Liễu bó ngực giúp rồi mới nói lên nghi hoặc: “Tại sao phải mặc nam trang? Nơi này không cho nữ tử ra đường sao?”
Tiền Tiểu Thất nháy mắt mấy cái nói: “Thủy tỷ tỷ rất xinh đẹp, nếu nữ trang sẽ bị người xấu trêu chọc thì làm thế nào?”
Ôn Nhược Thủy mân miệng cười, quay đầu lại cười phiến diện: “Tiểu Thất nói chuyện thật dễ nghe.”
Lục Liễu cùng Tiểu Thất liếc mắt nhìn nhau, cùng lè lưỡi rồi cũng đi theo cười lớn.
Dù sao thì nơi đây cũng ở trong thành, người đi trên đường không ít. Tiền Tiểu Thất thấy cái gì phải đến hỏi vài câu rồi mới chịu đi, còn Ôn Nhược Thủy thì cứ hướng thẳng phía trước, theo trực giác bước vào một quán trà.
Trong quán trà có rất nhiều người, Tiểu Thất kéo Ôn Nhược Thủy đến một chỗ khó bị chú ý. Ôn Nhược Thủy thấy trong quán trà nhiều người như vậy, lại dùng loại ghế dài này, tò mò thấp giọng nói: “Mọi người chen chúc nhau nơi này sao?”
“Nghe nói là như vậy.”
“Ừ. Thế nào mà không biết? Không cải nam trang sao?”
Tiểu Thất xoay người, mắt trợn trắng, “Ta chưa từng ra ngoài.”
Ôn Nhược Thủy xoay đầu nhìn những cây kẹo hồ lô được cắm trên cửa, rồi lại nhìn sang cơm rang màu đen nóng bỏng bên quán trà đối diện, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với hai món này.
Cơm rang đổ vào một cái nồi được bà lão cầm xẻng chậm rãi gom lại trong nồi, từ một ít hạt gạo màu đen đã chậm rãi phình to ra, trong chốc lát, từ một ít dưới đáy nồi đã biến thành nửa nồi rồi.
Ôn Nhược Thủy ôm lấy cánh tay của Tiểu Thất lay mạnh, hét lên: “Mau nhìn, mau nhìn, giỏi quá, thật là trắng.”
Tiền Tiểu Thất quay đầu lại, nhìn đạo thước hoa một cái, thở dài thấp giọng nói: “Đó là nhu thước hoa(*), Thủy tỷ tỷ có muốn ăn hay không?”
(*) nhu thước hoa : tên một đồ ăn vặt
Ôn Nhược Thủy liên tục gật đầu, Tiểu Thất dặn: “Ta sẽ giữ chỗ cho ngươi và Lục Liễu, hai người các ngươi đi mua đi, nhớ mang về cho ta một phần nhỏ.”
“Được!” Ôn Nhược Thủy đối với món ăn đó rất có hứng thú, liền kéo Lục Liễu đi ra ngoài.
“Tiểu thư đừng đi đâu cả, em sẽ quay về ngay.” Lục Liễu lo lắng dặn dò.
“Ừ ừ, đi thôi đi thôi, nhớ mua hạt dưa ngũ vị nga!”
“Oành!” Phía sau bàn gỗ ở phía trên xuất hiện một nam tử trung niên mặc trường bào, nắm tay để phía trên bàn ăn, phía dưới nhất thời im lặng như tờ.
Tiểu Thất ngừng thở, thấy vậy tiên sinh kể chuyện chậm rãi sửa lại cổ tay áo, thanh âm chậm rãi mang theo từ tính.
“Lần trước nói đến, "Hồ tiểu tiên đến tam đảo xin nguyên đan, dùng nguyên đan để cứu Mạnh Lang", lại nói kia Hồ tiểu tiên cùng Mạnh Lang từ trấn Nguyên Tử ra đi, sớm gặp một tòa núi cao, kia ngọn núi Nham Trọng Điệp, sông ngòi xung quanh. Hổ lang thành trận đi, kỷ lộc làm đàn đi. Vô số chương chui đám đám, mãn sơn hồ thỏ tụ tùng tùng. Ngàn thước đại mãng, vạn trượng dài xà. Đại mãng phun sầu vụ, dài xà phun quái phong.
Lại nhìn kia đạo bàng, đạo bàng bụi gai khiên mạn, lĩnh thượng tùng nam tú lệ. Bệ la trước mắt, phương thảo mấy ngày liền. Ảnh lạc thương minh bắc, vân khai cán chùm sao Bắc Đẩu nam. Vạn cổ thường hàm nguyên khí lão, ngàn phong nguy liệt ánh nắng hàn." ( mượn 《 tây du ký 》 trung
Tiên sinh kể chuyện hoa lệ mở đầu, dẫn đến một trận ủng hộ đầy trời. Tiền Tiểu Thất vỗ tay cuồng nhiệt, thấy một bên có người cầm thước hoa ngồi xuống, không xoay người mà quay sang cầm lấy một nắm.
“Mạnh lang kia trốn trong bụi đói khát, khiến cho Hồ tiểu tiên phải đi tìm cơm bố thí lại. Hồ tiểu tiên cười nói ‘ân công rất thông minh, ngay lưng chừng núi này, trước không có thôn xóm, sau không có điếm khách, có tiền cũng không nơi mua, nói ta làm sao mua thức ăn?’ ”
Tiền Tiểu Thất liếm liếm nhu thước hoa, cau mày gật đầu liên tục.
“Mạnh lang có chút không hài lòng, miệng quát lên, ‘Ngươi con hồ ly này! Nhớ lại lúc ở Ma Nhai tự, bị cao tăng hạ chú, miệng có thể nói nhưng chân không thể cử động, cũng nhờ ta giảm bớt tuổi thọ cứu ngươi, mang ngươi thoát ly khỏi thống khổ. Như thế nào không chịu cố gắng, chỉ biết lười biếng!’”
Xí! Tiền Tiểu Thất cười giễu cợt, thầm nghĩ, xú nam nhân không có bản lĩnh, có năng lực thì chính mình đi tìm cơm đi, còn mắng Hồ tiểu tiên khả ái nhỏ nhắn kia!
Tiền Tiểu Thất tức giận nuốt thêm một cái thước hoa, lại bốc thêm một nắm.
“Hồ tiểu tiên có chút buồn bực, hóa thành một con bướm bay lên trên cao, nhìn khắp mọi nơi, thấy xa xa một trái đào hồng, cho rằng đó là trái cây có thể ăn được, tức thì đi qua Mạnh lang, hướng đến nơi đó hái. Mạnh Lang nghỉ tạm tại núi đá, chợt thấy hình ảnh váy hoa cài ngọc trâm đang tiến đến. Cánh tay trắng như ngọc phỉ thúy thoáng ẩn thoáng hiện trong cánh tay áo, tà váy khẽ lộ ra gót ngọc.”
Yêu quái!
Tiền Tiểu Thất vẻ mặt đau khổ lại đem thước hoa ăn, tay vừa nâng lên thì lại mất, hươu hươu vài cái không thấy, nghĩ vốn là Ôn Nhược Thủy hẹp hòi không muốn nàng ăn, Tiểu Thất cau mày chùi miệng rồi lại tiếp tục nghe.
“Nàng kia trời sinh thanh cao thoát, cộng thêm lớp áo lót để lộ ra bộ ngực sữa, mày liễu đen nhánh, mắt hạnh như tỏa ngân tinh. Khuôn mặt xinh xắn, thiên chất rõ ràng. Cơ thể liễu yếu đào tơ(*), thanh như chim hoàng oanh. Bán phóng hải đường lung hiểu ngày, mới khai thược dược làm xuân tình. Ôi chao, chỉ liếc mắt một cái, kia Mạnh Lang liền xem thẳng mắt, hồ ngôn loạn ngữ nói, nữ Bồ Tát, đây là chạy tới chạy đi đâu?"
(*) liễu yếu đào tơ : chỉ người con gái trẻ, mảnh dẻ, yếu ớt.
Háo sắc! Tiểu Thất nghiến răng.
“...Lại nói đến Hồ tiểu tiên kia, sau khi hái được vài trái đào liền hóa thành hắc ưng bay trở về, nhìn thấy Mạnh lang thân thiết cùng một nữ nhân xinh đẹp một cách lạ thường. Hồ tiểu tiên đè nén tức giận, cẩn thận quan sát, mới phát hiện nàng kia là một thi thể vừa chết, nếu Mạnh lang không cưỡng lại hấp dẫn mà cùng nàng giao hợp, chắc chắn sẽ mất mạng.”
Một tay Tiền Tiểu Thất nắm chặt lấy bao bỏng ngô, như đồng cảm với nàng mà khẽ quơ quơ tay, đồng thời còn có người nghe những lời này mà có chút đỏ mặt.
“Hồ tiểu tiên nhẫn nại bàng quan, nhưng lại thấy Mạnh lang kia đã cởi áo, tháo thắt lưng, cả thân thể nàng kia hiện lên trắng nõn như ngọc...”
Tiền Tiểu Thất nắm lấy tay áo của người bên cạnh, che miệng thấp giọng nói: “Sao lại kể chuyện ân ái? Không phải đang kể chuyện về võ nghệ đặc sắc Hồ tiểu tiên sao?”
Từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống tiếng cười nhẹ, âm thanh này sao có thể là Ôn Nhược Thủy, rõ ràng là một nam nhân.
Tiền Tiểu Thất ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt hoa đào đang nhìn mình cười. Tiền Tiểu Thất vội buông tay, quay đầu tìm kiếm chung quanh nhưng lại không thấy thân ảnh của Ôn Nhược Thủy cùng Lục Liễu.
“Lại nói Mạnh lang cùng nữ tử kia lửa cháy rừng rực, nữ tử cũng là muôn vàn nhu tình, vạn loại phong tình, khiến cho Mạnh lang quên mất mình đang ở nơi nào...”
Tiền Tiểu Thất ảo não che lỗ tai, liếc mắt thấy nam nhân phía dưới đều đang ủng hộ nồng nhiệt nên có chút tức giận.
“Tiên sinh thế nào lại nói đến chuyện này? Không phải đang kể chuyện xưa của Hồ tiểu tiên và Mạnh lang sao?” Nam tử trẻ tuổi bên cạnh Tiểu Thất mở miệng.
Tiên sinh kể chuyện thấy có người kháng nghị, liền đổi câu chuyện, “Lại nhìn Hồ tiểu tiên kia, hét lớn một tiếng liền hiện ra hình người...”
Nam tử quay đầu nhìn Tiền Tiểu Thất cười nhẹ, thấp giọng nói: “Buông tay ra đi, đã sửa lại rồi.”
Tiền Tiểu Thất liếc mắt nhìn nam tử một cái, chậm rãi buông tay xuống, Lục Liễu các nàng còn chưa trở về, Tiền Tiểu Thất muốn rời đi nhưng lại sợ chính mình sẽ lạc mất bọn họ, có chút đứng ngồi không yên trên ghế dài.
Tầm mắt nam tử đảo qua đôi môi đỏ của Tiểu Thất, lại thêm lỗ nhỏ trên tai, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Tiểu công tử đợi người?” Nam tử mở miệng.
“Ừ.” Tiền Tiểu Thất thấy nhu thước hoa trong tay hắn, đỏ mặt nói: “Xin lỗi, đã ăn của ngươi rồi.”
“Ha ha, không sao, tiểu công tử thích là tốt rồi.”
Tiền Tiểu Thất quay đầu tiếp tục nghe chuyện, hoa y công tử cười nói: “Công tử đến một mình?”
“Hả? Không phải, ba người.”
Hoa y công tử gật đầu, “Tại hạ Trần Tử Cung, gặp công tử cũng là duyên phận, không biết công tử xưng hô thế nào?”
“Ách, ta gọi là, Tiền Thất.”
Hoa y công tử nhướng nhướng mi, Tiền Tiểu Thất không đợi hắn mở miệng liền nói: “Đúng là rất tục, ngươi đừng cười.”
“Ha hả, Tiền Thất, rất tốt.”
Tiền Tiểu Thất liếc mắt nhìn hoa y công tử bên cạnh, thấy gương mặt hắn rất là, rất là... nhất thời Tiền Tiểu Thất không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả. Nếu nói tướng mạo Tống Lương Trác làm cho nàng cảm giác thoải mái, thì nam nhân này lại cho nàng cảm giác giống như uống rượu đào, lay động mà xinh đẹp.
Tiền Tiểu Thất cau mày, sao lại dùng từ xinh đẹp này chứ? Cảm giác rất là ẻo lả nha!
Tiền Tiểu Thất lại ngắm thêm một cái, xem xem, nụ cười tươi tắn phiêu tới đôi mắt đào, đôi môi mỏng, cằm mượt mà như nữ nhân, không phải xinh đẹp thì là cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...