Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân


Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu lên màn trướng màu xanh hồ.

Lông mi nữ tử rung rung, mở mắt liền nhìn thấy nóc trướng màu xanh lam sẫm.

Hoa văn là tứ hợp bát bảo như ý, rất lạ mắt, không phải họa tiết mẫu đơn cát tường trong phòng nàng.

Nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bên ngoài màn che bày một bộ bàn ghế gỗ nam mộc chạm khắc hoa văn, trước vách ngăn gỗ là tấm bình phong bằng gỗ trầm hương vẽ em bé nạp phúc nghênh tường [1].[1] nạp phúc nghênh tường: nạp điều phước đón điều lànhVừa tỉnh dậy vào sáng sớm, đầu nặng trĩu.

Ý thức được nơi này khá xa lạ, nàng quay đầu nhìn bố trí trong màn che.

Chống khuỷu tay ngồi dậy cầm chăn kéo gần vào chóp mũi, hương hoa mai thoang thoảng mát lạnh, cuối cùng cũng giúp nàng nhớ lại một chút.Nàng bất giác siết chặt chăn, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng người nọ.

Đưa tay bóp trán, đầu óc căng trướng khó chịu."Xuân Anh?" "Lục Phù?" Nàng nhỏ giọng kêu, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng động.Mặc dù là ở trong phòng y, hôm qua lại đắc tội với người ta, nhưng nếu y muốn trừng trị nàng, lại thêm chuyện sáng sớm nàng thức dậy ồn ào, thì y chỉ cần nhớ thêm một khoản nữa là được."Cô nương?" Xuân Anh khập khiễng vén rèm lên, từ phía sau bình phong vòng ra, quầng thâm nơi đáy mắt không thể che giấu được.Khương Viện lập tức cảm thấy không ổn, vén màn lên hỏi: "Bị ăn gậy sao? Là thế tử phạt?”Mặt Xuân Anh cứng đờ, bi ai buồn bã nhìn chằm chằm nàng, trên mặt như muốn nói lại thôi, cúi đầu nghiêng người tránh ra.Người nọ hơi sầm mặt, khẽ liếc mắt, thấy nàng tỉnh lại sắc mặt trông còn khá tốt.

Chưa từng chợp mắt, nhưng ngược lại vẫn còn sức bịa đặt về y.

Đôi mắt nhắm nghiền ngày hôm qua, hôm nay lại có sức sống.

Thấy người cũng không có chuyện gì lớn, y cũng không để ý tới nữa, xoay người rời đi.Nàng cố gắng ngửa cổ nhìn y, nhưng không nói một lời.

Thẳng đến khi người đi rồi, mới buồn bã ỉu xìu nằm trở lại.Xuân Anh đứng ở một bên nhìn tình cảnh này, trong lòng thầm kêu khổ.


Cô nương mơ mơ hồ hồ oán nhầm người ta, đợi lát nữa hiểu rõ sự việc, thì không biết nên giải quyết thế nào đây? Mắt thấy hai người nảy sinh hiềm khích, vẫn nên sớm cởi bỏ mới tốt."Cô nương, hôm qua ngài nhất thời tức giận, bị ngất đi.

Là thế tử sắp xếp ngài ở trong phòng, lại mời Quản đại nhân thay ngài chẩn mạch, châm cứu cho ngài.

”Khương Viện không để ý, ánh mắt chỉ dừng trên đùi nàng, nhìn từ trên xuống dưới.Xuân Anh khập khiễng bước qua, cầm ấm trà trên bàn, rót cho nàng một chén nước ấm, cẩn thận nâng lên trước mặt nàng."Cái chân này của nô tỳ, là do bị phạt quỳ, là nô tỳ đáng đời, cam nguyện lĩnh tội.

Ngài đừng tức giận, nghe nô tỳ nói với ngài đôi câu." Tính tình Thất cô nương như thế nào, Xuân Anh sao lại không biết.

Cô nương không để bụng chuyện liên quan đến bản thân mình, nhưng nếu đổi lại là chuyện liên lụy đến quận thủ phủ, thì nàng sẽ liều mạng đắc tội với người khác.Chờ sau khi nàng vô hồn tiếp nhận chén trà, Xuân Anh buồn bã thở dài, khiêng ghế ngồi xuống trước mặt nàng.

Tay móc vào túi ở tay áo, mở ra tờ giấy gây họa kia, đưa sát vào mí mắt nàng."Nô tỳ cũng không nhiều lời, ngài tự mình nhìn đi ạ.

Lần này là Lục Phù gây họa, trong chuyện này cũng có một phần lỗi của nô tỳ.

Chờ ngài thấy rõ, ngài nói nên phạt như thế nào, nô tỳ dẫn Lục Phù tạ tội là được.

Chỉ là phía thế tử, cho dù có thế nào thì ngài cũng phải thành tâm thành ý đi nhận sai.

Không phải nô tỳ bênh vực người ngoài [2], thật sự là ngài náo loạn...!Thế tử vô cớ bị oan uổng, bị ngài tức giận khủng khiếp.


Ngài không biết rằng, đêm qua ngài hôn mê, Quản đại nhân sau khi xem qua nói, ước chừng phải đợi đến canh năm mới có thể tỉnh lại.

Thế tử liền ở gian ngoài trông ngài một đêm.

Nô tỳ quỳ trong sân, ban đêm ngài lẩm bẩm vài lần, bóng của thế tử trên cửa sổ cũng lắc lư qua lại mấy lần.

Vất vả đợi đến khi ngài tỉnh lại, không ngờ ngài mở miệng lại là oán trách, ngay trước mặt cau mày cau mặt, ngài nói xem ngài..."[2] gốc "khuỷu tay xoay ra bên ngoài": nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không tính toán cho người nhà.Vốn nàng cũng không định dùng nước trà này, chỉ liếc mắt nhìn qua từng hàng chữ trên giấy, càng đọc càng kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.Quận thủ quận Thái Long Khương Hòa nghe theo tuần sát sứ [3] Ký Châu hợp tác điều tra vụ án thuế muối? Công vụ giao cho giám sát sứ Trương Cao giám sát?[3]: chức quan thanh tra thời nhà ĐườngTim Khương Anh đập vừa nhanh vừa gấp, nàng ngây ra như phỗng.

Chờ nàng nín thở tập trung đọc hết, rồi lại đọc lại từ đầu, bên tai là Xuân Anh vẫn không ngừng lải nhải nói lý lẽ với nàng.

Nàng chưa từng biết, Xuân Anh là người thành thật như vậy, mà miệng lưỡi lại lợi hại như thế.Nàng cũng không rõ cảm xúc trong lòng là như thế nào.

Nhất thời mừng rỡ như điên, nhất thời lại ảo não không thôi.Nha đầu trước mắt nói một hồi với nàng, nhưng nàng chỉ cảm thấy những lời này vừa vào tai trái, quẩn quanh trong lòng một hồi, lại chạy ra ngoài từ bên tai phải.Không phải nàng không biết nghe lời khuyên can, mà là nàng cuối cùng cũng hiểu được bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn cỡ nào, không có dũng khí ghi tạc từng câu từng chữ vào trong lòng.Nàng cảm thấy bản thân mình giống như đang lạc vào trong một vòng tròn luẩn quẩn.

Mỗi lần nàng cảm thấy mình hiểu y, thì cuối cùng lại phát giác bản thân tự cho mình là thông minh, kết quả là phạm sai lầm rất lớn.Nhưng cách làm này của nàng đều có tác dụng đối với người khác.

Quan sát sắc mặt, phỏng đoán lòng người, từ trước đến nay nàng như cá gặp nước, chưa bao giờ thất bại.

Cho dù là thầy của nàng ở kiếp trước, cũng nói nàng sinh ra như để dành cho nghề này.Chỉ là nàng đã quên, cũng quá mức ỷ lại vào bản lĩnh và kinh nghiệm.


Mọi việc đều có ngoại lệ, trải qua lần này, nàng đột nhiên phát hiện, trong ngàn vạn người, hết lần này tới lần khác người mà nàng cần phải hiểu rõ nhất lại chính là ngoại lệ trong cuộc đời này của Khương Viện.

Không tồn một chút may mắn nào.Cả buổi sáng nàng không gặp ai khác nữa, nhưng ngược lại Khương Dục tiến vào lẳng lặng ngồi cùng nàng một lúc lâu.Hai huynh muội lần đầu tiên im lặng đối mặt, vì không tìm được lời nào để nói.

Hắn biết nàng lo lắng cho người nhà, mặc dù không trách nàng, nhưng cũng không thể đồng tình với việc nàng làm việc lỗ mãng như thế.

Sờ sờ đầu của nàng, so với nàng dự đoán thì ôn hòa hơn rất nhiều."Sai chính là sai.

Cô nương nhà họ Khương không sợ nhận sai.

A Viện nói có phải không? ”Nàng mím môi yên lặng gật đầu.

Nàng cảm kích hắn lúc nàng khó chịu nhất, xấu hổ nhất, vẫn ôn tồn, lời nói nhỏ nhẹ bao dung nàng.

Không trách nàng gây rối cho nhà họ Khương."Thế tử che chở nhà họ Khương.

Về phần nhà họ Trương..." Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, ý tứ trong lời nói quá thâm sâu, một lời khó nói hết.

Vừa có áy náy với nhà họ Trương, lại có một tia may mắn không thể nói nên lời.Sự ích kỷ là bản chất con người, nàng không thể phủ nhận."Việc này tự có cha và vi huynh ra mặt, Khương Nam cũng không gạt được, nó rốt cuộc cũng cần phải biết.

Chỉ có muội, nhất định phải tránh nhúng tay vào.”Nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Người nọ cũng đã nói qua, bảo nàng không được xen vào.


Sau khi tỉnh lại, tuy đầu của nàng còn hơi đau nhức, nhưng lại hiếm khi vô cùng tỉnh táo.

Lời y nói, ánh mắt y nhìn nàng qua cửa sổ, nàng đều có thể nhớ lại từng cái, thuộc như lòng bàn tay."Hôm nay không đi sao?" Mơ hồ đoán được lại là người nọ hạ lệnh, nàng càng cảm thấy xấu hổ không thôi."Hai ngày sau sẽ khởi hành.

Nơi này cách Lộc Sơn không xa, chỉ có năm sáu ngày đi xe.

Muội an tâm tĩnh dưỡng, vừa vặn tìm thời gian đi nhận sai với Thế tử.

”Thấy nàng uống thuốc an thần, Khương Dục cũng còn có việc cần phải liên lạc với quận thủ phủ, nên đỡ nàng nằm xuống ngủ, gọi Xuân Anh vào hầu hạ trước mặt.

Nha đầu Lục Phù kia, đã bị hắn nhốt vào trong phòng chứa củi, mấy ngày tới cũng đừng nghĩ đi ra.Khương Viện mơ mơ màng màng ngủ đến trưa.

Ăn no uống đủ, nàng nhìn chằm chằm vào đồng hồ nước, trong lòng hoảng sợ chờ y.Nơi này là phòng trên, nàng là tu hú chiếm tổ.

Cũng không biết người nọ bị nàng vu cáo thành như vậy, còn có chịu trở về thăm nàng hay không.

Thấp thỏm bẻ ngón tay, mười ngón tay bị nàng chơi đùa một lượt.

Muôn hình vạn trạng, giống như có sự nhẫn nại vô tận.Xuân Anh quen thuộc với nàng thì biết rõ, đây là cô nương không yên lòng, chính là thấp thỏm không yên.Đợi đến tận buổi chiều, dưới hành lang cuối cùng cũng có tiếng bước chân tới gần.

Xuân Anh vội vàng đứng lên, được nàng chỉ thị, gấp gáp đi ra ngoài nghênh đón.Khương Viện nhịn đầy một bụng muốn nói, chỉ chờ y vào phòng, sẽ thành khẩn nhận sai ngay trước mặt.

Ngay cả mở đầu như thế nào nàng cũng đã nghĩ kỹ, nàng phải xuống giường hành lễ thật sâu, nhất định phải có thái độ đúng mực.Đáng tiếc khi Xuân Anh ở gian ngoài lên tiếng, Thất cô nương ở bên trong bỗng nhiên cảm thấy thất vọng.Người nọ không đến, là Quản đại nhân qua thăm nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận