Đây là một hồi chém giết trầm mặc, hai bên đều đánh cận chiến, không hề giống như trên tivi chúng ta thường xem cả hai bên thường hô ‘giết’.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài mới hoàn toàn yên tĩnh.
Trong xe ngựa tối tăm, đột nhiên rèm cửa được người ta xốc lên.
Người nọ ngược sáng nhìn vào, khuôn mặt mơ hồ không rõ, phía sau lưng là màn mưa rào.
Đôi mắt hắn thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, dần dần thế mà thấy khóe miệng hắn cong lên nụ cười nhạt.
Trời đêm không trăng không sao, tối đen như mực, lần đầu nàng biết, thì ra nam tử có cười tự phụ như vậy cũng có thể hút hồn người ta.
Xuyên qua khe hở, màn mưa trút xuống đất, cọ rửa tầng tảng tầng tảng màu đỏ tươi.
Cảnh tượng kinh tâm như thế, rõ ràng mới nãy nơi này đã xảy ra việc gì.
“Thổ phỉ đã chịu tội.
Ngươi cũng an tâm nghỉ ngơi đi.” Người nọ nhìn nàng một cái thật sâu, chậm rãi thu tay lại.
Trong xe không còn chút ánh sáng chiếu vào, trở lại tối tăm, so với vừa nãy, lại càng an tĩnh.
Sau khi hắn rời đi, Khương Viện vẫn luôn hoảng hốt lo nghĩ, cho tới khi Khương Dục mang một thân sạch sẽ tiếng vào.
“A Viện?” Vừa nói, vừa nhẹ nhàng ôm vai nàng, lại cẩn thận để nàng dựa vào vai mình, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai, như thể chỉ lớn tiếng chút sẽ làm nàng giật mình.
“Còn tốt chứ? Nếu sợ thì muội cứ khóc ra tiếng đi.”
Tiểu cô nương mới mười tuổi, nhỏ hơn hắn, lại không biết vì sao còn trấn định hơn hắn rất nhiều.
Tuy rằng thân mình cuộn tròn trong góc, tay nhỏ cũng lạnh lẽo.
Lại không khóc không nháo, sắc mặt có chút trắng, dù thấy hắn tiến vào cũng không kêu khóc.
So với Ngũ cô nương trong xe ngựa phía trước giờ đang nằm trong lồng ngực Khương Nam khóc tới mức nức nở, thực sự quá khác biệt rồi.
Khương Viện ngẩng đầu lên nhìn, vừa rồi được hắn ôm lại gần, nhịp tim gần như muốn ngừng đập cũng đã lấy lại bình tĩnh mà bắt đầu đập từng nhịp.
Giờ phút này, thấy hắn quan tâm mình như vậy, nàng mới rõ ràng, suy nghĩ chợt lóe trong đầu lúc trước, đến tột cùng là cái gì.
Khương Dục dặn dò nàng mấy lần, “thành thật ở trong xe”, cả đường đi đền giục ngựa bên cửa sổ, rồi thời điểm nguy hiểm nhất cũng không nói gì, càng không có chuyện nhảy vào trong xe ngựa an ủi nàng.
hiện giờ mới thấy rõ lo lắng trong đáy mắt hắn, so với yêu thường ngày thường, lần này cũng không chút giả tạo, đều là tận tâm của hắn.
Mọi sự đã xong, trên người hắn là mùi máu tươi, tiến vào chỉ hỏi nàng có sợ không, mà không phải ‘có bị thương không’...
Thông tuệ như Khương Viện, nơi nào không rõ ràng?!
Đây rõ ràng là một đợt ám sát, lại sớm bị phát giác, người nọ còn đùa bỡn lũ xà trong tay, dùng chuột dẫn xà…
Người nọ kéo Khương gia vào đây, lại cố ý thả tin tức của Lộc Sơn thư viện vào.
Mưa máu qua đi, hắn lại nói, “Ngươi an tâm đi.”
Lúc này, Khương Dục ôm nàng gắt gao, huynh trưởng luôn yêu thương nàng, trước đó lo lắng cho nàng, lại chỉ có thể đợi mọi sự qua đi mới trấn an nàng, bày tỏ sự thương tiếc của bản thân.
Khương Viện duỗi tay ôm cổ hắn, cằm gác lên cổ hắn, rầu rĩ gật đầu một cái, “Đều tốt, A Viện không sao.”
Người trong nhà hẳn đã được biết, Nhị ca ca và cả cha nữa, có lẽ đều biết.
Trước mặt Quốc công phủ, Khương gia vô lực, không thể không tuân theo.
Khương Dục sớm biết dự mưu của người kia, dĩ nhiên không lo lắng an nguy cho nàng.
Người nọ nắm chắc thắng lợi, liệu sự như thần, nàng còn có thể không tốt sao?
Huống chi, người tôn quý như thế, xong việc còn đích thân đến thăm nàng, người lạnh lùng như vậy, còn để lại một câu an ủi cho nàng, hẳn là nàng nên thấy đủ mới phải.
“Nhị ca yên tâm, vừa rồi ta rất sợ hãi, nhưng giờ đã không sao.
Nhưng thật ra, ca đi theo bên người thế tử, cần phải cẩn thận, ngàn vạn đừng liều lĩnh.”
Hôm nay, là kinh nghiệm cho bản thân nàng, nguy cơ sau này, sợ là có không biết bao nhiêu nữa.
“Liền biết không thể gạt được ngươi.” Khương Dục đau lòng muội muội, sờ sờ đầu nàng, âm thanh dị thường nhu hòa, “không trách người trong nhà?”
“không trách.” Thất cô nương cọ cọ đầu vào vai hắn, lắc đầu thật nhẹ.
“Cũng không trách các ca ca giấu diếm ngươi?”
“không trách.” Nếu là có báo trước, Khương Viện không biết bản thân nàng sẽ thế nào, nhưng lại chắc chắn các nha hoàn sẽ không tự nhiên như ngày thường.
Người nọ lấy thân làm mồi, sẽ không chấp nhận bất cứ ké nào tạo ra sai lầm.
So với lo sợ nơm nớp, chi bằng dùng kế như vậy, kết quả còn khá khả quan, chỉ là ‘một hồi sợ bóng sợ gió’ mà thôi.
“Cha cùng ca ca nhất định biết được sự chuẩn bị chu đáo của bên kia, A Viện sao lại oán trách được.
Còn nữa, Nhị ca chớ quên, A Viện cũng là người Khương gia.”
Khương Dục ôm cánh tay nàng, giữ thật lâu, lại vỗ vỗ vai nàng, “A Viện không cần hiểu chuyện như vậy.
Thà rằng ngươi giống Ngũ muội, để chúng ta bớt đau lòng.”
Nghe nàng nói chuyện, mặc dù lần này gặp nguy hiểm, cũng sẽ không oán trời trách đất.
Sinh ra ở Khương gia, lại gặp thời thế hỗn loạn, là người trong nhà liên lụy nàng.
Vốn là Khương Dục mang theo áy náy tới đây trấn an nàng, lại không nghĩ tới nàng hiểu chuyện như vậy, còn an ủi ngược lại nữa chứ.
Loại cảm giác này thực phức tạp, tựa như chuyện năm đó, hắn biết được nàng trộm dùng bạc đưa những lão lang trung về quê.
Bả vai non nớt như vậy, lại từ sớm đã gánh nặng lên.
Khương Dục vừa vui mừng cũng vừa đau lòng, cũng nhận ra rằng, chỉ có hắn càng trở lên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được trân bảo trong lòng.
Bên ngoài xe ngựa, các quân sĩ đang chỉnh đốn lại hành trang, thực mau lại chuẩn bị lên đường.
Mưa cũng đã dần dần nhỏ xuống, bỏ lại đường núi hẹp dài phía sau, Khương Viện kêu Xuân anh còn đang sợ hải vém cửa sổ lên, coi như thêm chút không khí để hít thở.
Mưa nhỏ cũng ngừng, trời chưa trong hẳn, thế nhưng cũng sáng hơn rất nhiều.
một người pha trà, một người đọc sách, cứ như thế cũng phân tán được sự chú ý của hai người, trong xe ngựa của Thất cô nương, nhân tâm cũng dần yên ổn.
Ngũ cô nương phía trước, chủ tớ mấy người đều ôm nhau một đoàn, nước mắt đầy mặt.
Khương Nhu kéo bàn tay Khương Nam thật chặt, một chút cũng không muốn tách ra.
Làm Khương đại gia khó xử vô cùng.
Trương Sâm thu hết mọi thứ vào trong mắt, thấp thoáng bên cửa sổ là làn da trắng nõn của Thất cô nương càng khiến người thương tiếc.
Chu Chuẩn cho ngựa quay đầu tuần tra một lượt, ngoài ý muốn thấy nét mặt nhu hòa của Trương Sâm.
Theo ánh mắt đi thẳng, liền thấy Thất cô nương đang cầm ly trà, nhỏ giọng chỉ lỗi sai của nha hoàn đọc sách.
Nàng, thực ung dung.
không hiểu sao, đáy lòng Chu đại nhân sinh ra niềm vui mừng thực lớn.
Thất cô nương mới bao tuổi chớ, thế nhưng hiểu được mọi sự thấu đáo như thế.
So với nha đầu bên người thế tử, thật sự mất mặt mà! Chút nữa phải bảo Quản Húc hảo hảo dạy dỗ lại quy củ Quốc công phủ cho các nàng mới được.
Bị người ta dùng ánh mắt bất thiện chiếu tướng, Khương Viện ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt Chu Chuẩn, trong ánh mắt tràn đầy không đồng ý.
Nàng đã làm chuyện gì, khiến hắn lại phiền chán rồi?
Xe ngựa dừng trước một hộ nông trang, thôn trang này rất lớn.
Cửa được làm từ những tấm gỗ rất to, bên ngoài cửa có bốn năm người đang quỳ, thân mặc vải thô màu trắng, đều là hành đại lễ cả.
Dẫn đầu là một hán tử trung niên tướng mạo thật thà chất phác, lưng hùm vai gấu, bên hông còn treo túi nước da thú.
Phía sau là một bà lão tóc bạc, một phụ nhân đầu đội khăn quàng, cuối cùng là một hài đồng tầm bảy tám tuổi, tóc búi chỏm, trên mặt có sự nhút nhát rụt rè.
Thời điểm Khương Viện xuống xe, lại thấy người nọ vô cùng kiên nhẫn đứng yên đợi mọi người, thấp giọng phân phó Quản Húc vài câu, mới bước vào cửa, mấy người quỳ lạy lại làm như không thấy.
Cũng đúng, với thân phận của hắn, những người này không chịu được một câu ‘đứng dậy đi’ của thế tử hắn.
không chỉ hắn, điệu bộ Khương Nam, Khương Dục cũng như vậy, Thất cô nương trên thân một kiện váy áo tinh xảo, không chút do dự nâng chân bước theo.
Tình trạng như vậy, Khương gia không dễ dàng, quý nữ sinh ra trong Khương gia, cũng mới trải qua một hồi nguy hiểm.
Chưa bao giờ Khương Viện thanh tỉnh như lúc này, nàng nhận rõ, bản thân nên trôi qua cuộc sống này như thế nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...