Tiêu Thập Nhất Lang

Bỗng nhiên y nghe có tiếng phần phật của gió thổi vào quần áo, y vừa nghe đã đoán ra khinh công của kẻ dạ hành này thuộc loại cao siêụ Tiếng phần phật bỗng dừng lại ở trong khu rừng âm u phía trước, tiếp theo đó từ khu rừng tăm tối truyền ra tiếng người đang thở hổn hển gấp rút, lại còn pha thêm tiếng rên đau đớn.

Kẻ dạ hành này hiển nhiên đã bị thương rất nặng.

Tiêu Thập Nhất Lang vẫn tiếp tục hướng về phía trước, nhắm khu rừng âm u đi vào, tiếng thở hổn hển bỗng nhiên im bặt.

Một hồi, bỗng nghe có tiếng người lớn giọng nói:

- Bằng hữu dừng chân!

Tiêu Thập Nhất lúc đó mới từ từ xoay người lại, y lập tức thấy một nửa thân hình của một người từ sau một cây cổ thụ ló ra, trên đỉnh đầu to như trái đấu có tóc tai mọc lởm chởm loạn xạ.

Người này chính là Độc Tý Ưng Vương!

Tiêu Thập Nhất Lang trên mặt không lộ một vẻ gì, từ từ hỏi:

- Các hạ có điều gì chỉ dạy?

Độc Tý Ưng Vương lấy con mắt độc nhất nhìn trừng trừng vào y như một con chim ưng đang đói mồi, một hồi lâu, mới thở ra một hơi:

- Ta bị thương nặng.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tôi biết.

Độc Tý Ưng Vương nói:

- Phía trước có phải là Thẩm gia trang?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Phải.

Độc Tý Ưng Vương nói:

- Ngươi cõng ta lại nơi đó gấp, mau lên! Chậm trễ một chút cũng không được.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Các hạ không biết tôi, tôi cũng không biết các hạ, tại sao tôi phải cõng các hạ đi?

Độc Tý Ưng Vương nổi giận nói:

- Ngươi... ngươi dám cãi cọ với ta?

Tiêu Thập Nhất Lang hững hờ nói:

- Có phải là các hạ vô lễ, hay là tôi vô lễ? Đừng quên là hiện tại các hạ đang cầu tôi chứ không phải tôi cầu các hạ.

Độc Tý Ưng Vương lom lom nhìn y, ánh mắt lộ đầy vẻ hung dữ, gương mặt lão từ từ nhăn nhó lại, hiển nhiên lão đang ráng chịu đựng nỗi đau đớn cực kỳ.

Một hồi lâu, lão mới thở ra được một hơi, khóe mép miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, cố gắng đưa tay móc trong người ra một thỏi vàng, hổn hển nói:

- Cho ngươi thỏi vàng này nếu ngươi chịu giúp ta. Ngày sau chắc chắn ta sẽ tạ ơn ngươi còn nhiều hơn thế nữa.

Tiêu Thập Nhất Lang cười lên một tiếng:

- Nói vậy còn nghe được, tại sao các hạ không nói như vậy ngay từ đầu.

Y từ từ bước lại, đưa tay tiếp lấy thỏi vàng, nhưng bàn tay của y vừa thò ra, cánh tay độc nhất của Độc Tý Ưng Vương đã chĩa năm ngón tay như lưỡi câu, nhanh như điện chụp lấy cổ tay của y.

Con trùng một trăm chân, lúc chết vẫn còn nhúc nhích. Độc Tý Ưng Vương tuy đã bị thương gần chết, nhưng cái chụp tối hậu đó, vẫn nhanh như điện, tinh nhuệ không thể chống đỡ.

Nhưng Tiêu Thập Nhất Lang còn nhanh hơn, búng ngược người lại, mũi chân thừa thế móc thỏi vàng rớt dưới đất lên xoay tay chụp lấy, thân hình y thì đã lùi ra sau tám thước, thân pháp thật gọn ghẻ, đẹp mắt, lanh lợi, chỉ có người nào nhìn tận mắt thì mới hiểu được, còn người khác thì dù cho có tưởng tượng cách mấy cũng chẳng tưởng tượng được ra.

Gương mặt của Độc Tý Ưng Vương trông lại càng thê thảm, lão rống lên hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Tiêu Thập Nhất Lang cười đáp:

- Tôi đã sớm nhận ra các hạ, các hạ còn chưa nhận ra tôi sao?

Độc Tý Ưng Vương thất thanh hỏi:

- Ngươi... không lẽ ngươi là Tiêu Thập Nhất Lang?

Tiêu Thập Nhất Lang cười đáp:

- Các hạ đoán cũng còn trúng lắm.

Độc Tý Ưng Vương trừng mắt nhìn y, làm như gặp phải quỷ, miệng thở phì phò, lão lẩm bẩm nói:

- Được, Tiêu Thập Nhất Lang, ngươi giỏi lắm!

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Cũng không quá tệ.

Độc Tý Ưng Vương trừng mắt nhìn y một hồi, đột nhiên bật tiếng cười lớn.

Lão không cười còn chưa sao, vừa mới cười lên, làm va chạm vào vết thương, đau đớn đến nỗi mặt mày mồ hôi ra dầm dề, nhưng lão vẫn cứ cười ha hả không ngừng, cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì buồn cười quá như vậy.

Tiêu Thập Nhất Lang tin chắc cả đời lão chưa bao giờ cười được thoải mái như vậy, y nhịn không nổi bèn hỏi:

- Các hạ khoái trá lắm sao?

Độc Tý Ưng Vương thở hổn hển cười đáp:

- Tự nhiên là khoái trá, chỉ vì Tiêu Thập Nhất Lang cũng như ta thôi, cũng bị người khác lừa gạt.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Thế sao?

Thân hình của Độc Tý Ưng Vương đã bắt đầu co rúm lại, lão cắn răng nhịn đau, rống lên nói:

- Ngươi có biết thanh đao ngươi đoạt được là giả hay không?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Đương nhiên là biết, nhưng mà, các hạ... các hạ làm sao mà biết?

Độc Tý Ưng Vương hằn học nói:

- Chỉ có ba tên tiểu súc sanh ấy, làm sao mà qua mắt được ta?

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Cũng bởi các hạ phát giác ra bí mật của bọn họ, cho nên bọn họ muốn giết các hạ?

Độc Tý Ưng Vương đáp:

- Không sai.

Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi:

- Lấy thân phận địa vị của Triệu Vô Cực, Hải Linh Tử, Đồ Khiếu Thiên ra mà nói, tại sao chỉ vì một thanh đao mà quá mạo hiểm không biết tiếc gì đến tính mạng và danh dự của mình và gia thuộc? Huống hồ đao thì chỉ có một cây, mà người thì lại tới ba, không biết làm sao mà phân chia ra cho được đây?

Độc Tý Ưng Vương không ngớt ho sù sụ, nói:

- Bọn... bọn họ không muốn giành thanh đao cho mình.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Vậy thì ai muốn? Không lẽ phía sau bọn họ còn có người giựt dây?

Độc Tý Ưng Vương càng lúc càng ho dữ dội, đã ho luôn ra máu.

Tiêu Thập Nhất Lang ánh mắt loang loáng, nói:

- Ai là người có bản lãnh làm cho cả bọn Triệu Vô Cực, Hải Linh Tử, Đồ Khiếu Thiên phải nghe lời làm chuyện này? Hắn là ai?

Độc Tý Ưng Vương lấy tay bụm miệng lại, ráng sức nuốc lại máu vào trong cổ họng, để nói tên người ấy ra, nhưng lão vừa mới nói được một chữ, máu tươi từ trong cổ đã vọt ra như mũi tên.

Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi, đang tính lại đỡ lão dậy rồi tính sau, bỗng ngay lúc đó, thân hình của y đột nhiên lại tung lên, chỉ thoáng một cái đã biến mất đằng sau bụi cây.

Cũng ngay lúc đó, ba bóng người lướt vào trong khu rừng tối.

Trên đời này có những người giống như là dã thú, có một thứ bản năng rất là kỳ dị, làm như có thể ngửi ra được mùi nguy hiểm, tuy những người ấy không thấy gì cả, cũng chẳng nghe gì cả, nhưng mà đến lúc nguy hiểm dồn lại, bọn họ đều có thể trước một thoáng tích tắc thoát nạn một cách lạ lùng.

Những người đó, nếu làm quan, chắc chắn sẽ trở thành danh thần, nếu làm tướng, chắc chắn sẽ trơ thành những vị tướng bách chiến bách thắng, nếu là kẻ trong giang hồ, chắc chắn sẽ là anh hùng vô địch.

Những người như Gia Cát Lượng, Quản Trọng chính là những người như vậy, do đó mà bọn họ có thể ngồi trong yên ổn mà vẫn nghĩ, biết trước những chuyện hung hiểm để trị thiên hạ thái bình là vậy.

Bọn Hàn Tín, Nhạc Phi, Lý Tĩnh cũng là những người như vậy, bởi vậy mà bọn họ mới có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm, đã đánh là thắng, đã công thành là lấy được.

Cỡ như Lý Tầm Hoan, Sở Lưu Hương, Thiết Trung Đường, Trầm Lãng, bọn họ cũng là những người như vậy, bởi vậy mà bọn họ mới kêu được mây hú được gió, lưu danh thiên hạ, trở thành những nhân vật truyền kỳ trong giang hồ, qua biết bao nhiêu năm tháng, vẫn mãi mãi là thần tượng của những tay hiệp sĩ trẻ tuổi.

Hiện tại, Tiêu Thập Nhất Lang cũng chính là loại người đó, thứ người như vậy chưa chắc đã sống lâu hơn người thường, nhưng nếu có chết thì cũng phải là những cái chết oanh oanh liệt liệt.

Ba người vừa nhảy vào trong rừng, trừ Hải Linh Tử và Đồ Khiếu Thiên ra, còn có một người mặc áo xanh, dáng điệu ra vẻ văn nhã, thân hình cũng không cao, gương mặt đầy tử khí âm trầm; nhưng ánh mắt của y thì lại lấp lánh thật linh hoạt, trên mặt hiển nhiên đeo một thứ mặt nạ da người chế tạo thật tinh xảo.

Thân pháp của y cũng không thấy nhanh hơn gì so với bọn Hải Linh Tử, Đồ Khiếu Thiên, có điều cử động nhàn nhã, cử chỉ khoan thai, làm như đang nhàn bộ trong đám hoa, điệu bộ an tường, như còn đầy dư lực.

Gương mặt của y tuy có vẻ ngụy bí gớm ghiếc, nhưng cặp mắt linh hoạt đó làm cho toàn thân của y đượm đầy mỵ lực thu hút, làm cho người ta tự nhiên không khỏi nhìn y thêm một lần thứ hai.

Nhưng làm cho Tiêu Thập Nhất Lang chú ý nhất, là thanh đao y đang đeo trên thắt lưng. Thanh đao ấy luôn cả vỏ còn chưa tới hai thước, vỏ đao, chuôi đao, giải đao và hình dáng xem ra đều rất đơn giản, cũng chẳng có đồ trang sức gì đẹp đẻ lóe mắt, đao chưa rút vỏ ra, còn chưa biết nó có sắc bén gì hay không.

Nhưng Tiêu Thập Nhất Lang chỉ nhìn thoáng qua một cái, đã cảm giác được cái sát khí làm cho người ta hồn phi phách tán.


Không lẽ đấy là thanh Cát Lộc đao?

Triệu Vô Cực, Hải Linh Tử và Đồ Khiếu Thiên không tiếc mạo hiểm thân danh tính mạng của mình đi tráo thanh đao, không lẽ để giao cho người này? Hắn là ai? Có cái ma lực gì làm cho bọn Triệu Vô Cực phải nghe lời?

Tiếng ho của Độc Tý Ưng Vương đã lịm dần đến nỗi hầu như muốn nghe cũng không còn nghe được.

Hải Linh Tử và Đồ Khiếu Thiên nhìn nhau, đều thở ra một hơi thật dài.

Đổ Khiếu Thiên cười nói:

- Lão quái vật này, cái mạng thiệt là dai, vậy mà còn chạy được lại đến đây.

Hải Linh Tử lạnh nhạt nói:

- Cái mạng nào có dai tới đâu cũng chịu không nổi một nhát kiếm và hai thế chưởng của chúng ta!

Đồ Khiếu Thiên cười nói:

- Thực ra, chỉ cần một chưởng của Tiểu Công Tử cũng đủ kết quả tính mạng của hắn, chẳng phải nhờ đến bọn ta đa sự nhúng tay vào.

Người áo xanh hình như cười lên một tiếng, ra chiều ôn tồn nói:

- Thật vậy sao?

Y đi từ từ lại trước mặt Độc Tý Ưng Vương, đột nhiên bàn tay vẫy lên một cái, thanh đao đã tuốt ra khỏi vỏ.

Chỉ thấy đao quang lóe lên, đầu lâu của Độc Tý Ưng Vương đã lăn ra mặt đất.

Người áo xanh chẳng thèm để mắt nhìn đến, y chỉ chăm chú nhìn vào lưỡi đao trong tay.

Đao như ánh cầu vòng xanh biếc, không thấy một vết máu nào.

Người áo xanh thở nhẹ ra một hơi, nói:

- Đao bén, quả nhiên là một thanh đao bén.

Người đã chết rồi, y còn muốn cho thêm một đao, thủ đoạn độc ác như vậy, tâm can tàn bạo như vậy, thật đúng là hiếm có, ngay cả Hải Linh Tử cũng không khỏi biến sắc mặt.

Người áo xanh từ từ tra đao vào vỏ, thung dung nói:

- Gia sư đã từng giáo huấn bọn ta, mi muốn chứng minh một người đã chết thật rồi, chỉ có một phương pháp duy nhất, là cứ cắt cái đầu ra nhìn thử thì biết.

Y đưa ánh mắt nhìn đến Đồ Khiếu Thiên và Hải Linh Tử ra chiều ôn hòa, nói:

- Các ngươi nghĩ xem, câu nói ấy có đúng đạo lý hay không?

Đồ Khiếu Thiên ho khan lên hai tiếng, cười gượng gạo:

- Có đạo lý, có đạo lý...

Người áo xanh nói:

- Sư phụ của ta nói ra lời nào, dù không có đạo lý, cũng thành có đạo lý, đúng không?

Đồ Khiếu Thiên đáp:

- Đúng đúng đúng, đúng quá thôi.

Người áo xanh cười sặc sụa lên, nói:

- Có người nói tốt sư phụ, ta thật lấy làm khoan khoái, nếu các ngươi muốn cho ta khoan khoái, cứ việc nói tốt sư phụ trước mặt ta.

Tiểu Công Tử, cái tên nghe thật là kỳ quái.

Người áo xanh có thật tên là Tiểu Công Tử chăng?

Nhìn ánh mắt của y, nghe tiếng y nói chuyện, là biết ngay tuổi tác của y còn nhỏ, nhưng những người đã năm sáu chục tuổi đời như Đồ Khiếu Thiên và Hải Linh Tử, đối với y lại vô cùng khách khí, vô cùng cung kính.

Xem cái kiểu của y, làm ra vẻ ôn hoà, mà ngay đến người chết, y còn muốn cắt đầu ra xem có chết thật chưa.

Tiêu Thập Nhất Lang ngấm ngầm thở ra một hơi, thật tình y nghĩ không ra lai lịch của tên này.

- Đồ đệ đã như vậy, sư phụ còn lợi hại đến cỡ nào?

Điều ấy thật làm cho người ta muốn nghĩ còn không dám nghĩ đến.

Lại nghe Tiểu Công Tử nói:

- Hiện giờ Tư Không Thự đã chết rồi, nhưng chúng ta còn cần phải làm một chuyện, có phải không?

Đồ Khiếu Thiên đáp:

- Vâng.

Tiểu Công Tử hỏi:

- Chuyện gì vậy nhỉ?

Đổ Khiếu Thiên liếc qua Hải Linh Tử một cái đáp:

- Điều này...

Tiểu Công Tử hỏi:

- Ngươi nghĩ không ra?

Đổ Khiếu Thiên cười khổ đáp:

- Không.

Tiểu Công Tử thở ra một hơi:

- Các ngươi sống đến bao nhiêu đây tuổi mà ngay cả cái điểm nhỏ như vậy cũng nghĩ không ra.

Đổ Khiếu Thiên nhăn nhó cười:

- Tại hạ đã già muốn lú lẩn, xin công tử chỉ giáo rõ ràng cho.

Tiểu Công Tử than lên một tiếng:

- Thật tình mà nói, các ngươi phải nên đi theo ta học hỏi vài điều mới đúng.

Đổ Khiếu Thiên và Hải Linh Tử tuổi tác so với y ít nhất cũng gấp đôi, mà y coi hai người ấy như con nít, bọn Đổ Khiếu Thiên còn làm như mình quả thật con nít cần nghe lời y chỉ dạy.

Tiểu Công Tử lại than lên một tiếng nữa rồi mới nói tiếp:

- Ta hỏi ngươi, Tư Không Thự tung hoành giang hồ không biết bao nhiêu năm nay, bây giờ bỗng nhiên chết đi, có phải là khiến người ta nghi ngờ hay không?

Đổ Khiếu Thiên nói:

- Vâng.

Tiểu Công Tử nói:

- Nếu đã có người nghi ngờ, ắt sẽ có người đi điều tra, Tư Không Thự tại sao bị chết, ai giết lão ta?

Đổ Khiếu Thiên nói:

- Không sai.

Tiểu Công Tử chớp mắt một cái, nói:

- Vậy thì, ta hỏi lại ngươi, Tư Không Thự rốt cuộc bị ai giết chết? Ai giết lão ta?

Tư Không Thự đáp:

- Ngoại trừ Tiểu Công Tử ra, còn ai có thủ đoạn lợi hại hơn thế nữa?

Tròng mắt của Tiểu Công Tử bỗng nhiên mở lớn ra, y hỏi:

- Ngươi nói Tư Không Thự bị ta giết? Ngươi xem ta có giống một kẻ hung thủ không chứ?

Đổ Khiếu Thiên ngớ mặt ra, nói:

- Không... không giống...

Tiểu Công Tử nói:

- Không phải bị ta giết đâu, có phải bị ngươi giết không?

Đổ Khiếu Thiên lau mồ hôi, đáp:

- Tư Không Thự và tôi không có oán thù gì, tôi giết lão ta làm gì?

Tiểu Công Tử nở mặt ra cười:

- Đúng vậy, nếu nói ngươi giết chết Tư Không Thự, người trong giang hồ không khỏi có người còn hoài nghi, như vậy còn chưa tránh khỏi chuyện còn có người đi điều tra.

Hải Linh Tử nhịn không nổi cũng nói:

- Tôi cũng không phải là người giết lão ta.

Tiểu Công Tử nói:

- Tự nhiên cũng không phải là ngươi, nhưng nếu mình không giết lão ta, thế thì ai giết chết Tư Không Thự?

Đổ Khiếu Thiên và Hải Linh Tử nhìn nhau, không nói được ra lời.

Tiểu Công Tử thở dài nói:

- Thật là uổng cho các ngươi, bộ các ngươi không thấy Tiêu Thập Nhất Lang sao?


Câu nói ấy vừa thốt ra, Tiêu Thập Nhất Lang cũng giật mình lên một cái:

- Không lẽ người này đã phát hiện ra mình?

May mà Tiểu Công Tử đã nói tiếp theo đó:

- Lúc nãy không phải rõ ràng là Tiêu Thập Nhất Lang đã lấy đao chặt đầu Tư Không Thự rớt xuống hay sao, hắn dùng thanh đao ấy không phải là thanh Cát Lộc đao sao?

Ánh mắt của Đổ Khiếu Thiên bỗng sáng lên, lão mừng rỡ nói:

- Đúng vậy đúng vậy, tại hạ lúc nãy cũng thấy rõ ràng Tiêu Thập Nhất Lang một nhát đao chém chết Tư Không Thự, mà còn là thanh Cát Lộc đao nữa, chỉ vì tuổi già mắt yếu, suýt nữa là quên mất đi.

Tiểu Công Tử cười:

- May mà ngươi cũng còn chưa quên mất, chẳng qua... Tư Không Thự tuy bị Tiêu Thập Nhất Lang giết chết, người trong giang hồ vẫn còn chưa hay biết, mình làm sao bây giờ nhỉ?

Đổ Khiếu Thiên nói:

- Điều này... chúng ta chắc chắn phải tìm cách cho người trong giang hồ biết.

Tiểu Công Tử cười nói:

- Không sai một điểm nào, ngươi đã nghĩ ra phương pháp gì chưa?

Đổ Khiếu Thiên chau mày:

- Hiện giờ còn chưa nghĩ ra.

Tiểu Công Tử lắc lắc đầu:

- Thật ra, phương pháp cũng chỉ đơn giản thôi, các ngươi nhìn xem.

Thanh đao trong tay y bỗng nhiên lại ra khỏi vỏ, ánh đao lóe lên, tước đi một miếng vỏ trên cây cổ thụ:

- Máu của Tư Không Thự còn chưa đông lại, ngươi mau mau lấy y phục của lão, thấm máu viết trên thân cây này vài chữ, ta đọc một câu, ngươi viết một câu, có hiểu không?

Đổ Khiếu Thiên đáp:

- Tuân mệnh.

Tiểu Công Tử ánh mắt loang loáng:

- Trước hết ngươi viết: Cát Lộc không bằng cắt đầu, được lấy thanh đao này cắt đầu hết cả thiên hạ, không phải là chuyện khoái trá lắm sao, không phải là chuyện khoái trá lắm sao... sau đó viết thêm ở dưới tên của Tiêu Thập Nhất Lang, khắp vòm trời này, ai cũng đều biết người nào làm chuyện này, ngươi xem như vậy có đơn giản không?

Đổ Khiếu Thiên cười:

- Tuyệt diệu tuyệt diệu, công tử thật là một kỳ tài trong thiên hạ, không những kế sách kỳ diệu vô song, mấy câu nói ấy viết xuống nghe rõ rõ ràng ràng là cái giọng của Tiêu Thập Nhất Lang.

Tiểu Công Tử cười nói:

- Ta cũng chẳng phải cần khiêm tốn, mấy câu nói ấy ngoài ta ra, thật tình cũng chẳng có bao nhiêu người nghĩ được ra.

Tiêu Thập Nhất Lang tức muốn vỡ cả bụng.

Tên Tiểu Công Tử này tuổi tác không lớn, mà tâm thuật mưu kế thật là nham hiểm, ngay đến những lão tặc sống lâu năm cũng chưa chắc đã bằng kịp, nếu mà để cho y sống thêm vài năm nữa, người trong giang hồ chỉ sợ bị y giết hại đi mất một nửa.

Lại nghe Tiểu Công Tử nói:

- Hiện giờ chuyện của chúng ta đến đây là xong chưa?

Đổ Khiếu Thiên cười:

- Xem ra đã xong xuôi quá rồi.

Tiểu Công Tử thở ra một hơi:

- Xem các ngươi làm ăn sơ sót như vậy, ta thật không hiểu các ngươi sống làm sao được tới bây giờ.

Đổ Khiếu Thiên ho lên hai tiếng, quay đầu lại nhổ đàm.

Hải Linh Tử biến sắc mặt, nhịn không nổi hỏi:

- Không lẽ còn đem đầu Tư Không Thự ra cắt làm hai mãnh?

Tiểu Công Tử cười nhạt:

- Cũng không cần như vậy, chẳng qua, nếu Tiêu Thập Nhất Lang đi qua nơi đây, thấy thi thể của Tư Không Thự, lại thấy hàng chữ trên thân cây, ngươi thử xem y sẽ làm sao?

Hải Linh Tử đờ mặt ra.

Tiểu Công Tử thung dung nói:

- Hắn không phải ngốc như các ngươi, chắc chắn hắn sẽ tước đi hết hàng chữ trên cây, rồi đem thi thể Tư Không Thự giấu đi mất, vậy thì công lao nảy giờ của chúng ta chẳng phải là uổng lắm sao?

Đổ Khiếu Thiên đã dừng ho, thất thanh nói:

- Không sai, chúng ta không nghĩ đến chuyện này.

Tiểu Công Tử hững hờ nói:

- Chính vì vậy mà các ngươi phải nghe lời ta, bởi vì các ngươi không bằng ta.

Đổ Khiếu Thiên hỏi:

- Theo ý kiến của công tử, mình nên làm sao?

Tiểu Công Tử nói:

- Phương pháp này cũng đơn giản lắm, các ngươi thật tình nghĩ không ra?

Đổ Khiếu Thiên chỉ còn cách cười khổ.

Tiểu Công Tử lắc đầu, than một tiếng nói:

- Ngươi sợ y tước đi hết hàng chữ trên thân cây, không lẽ tự mình không tước đi trước được hay sao?

Đổ Khiếu Thiên nói:

- Nhưng mà...

Tiểu Công Tử nói:

- Ngươi tước cái vỏ cây có hàng chữ này, đem lại Thẩm gia trang, nơi đó hiện giờ còn đang có nhiều người, ngươi cứ việc gọi bọn họ lại đây một lượt xem thử Tư Không Thự chết ra sao.

Y cười một tiếng, rồi nói tiếp:

- Có bao nhiêu cặp mắt nhìn thấy, Tiêu Thập Nhất Lang dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết được oan uổng... Các ngươi xem, phương pháp này được hay không?

Đổ Khiếu Thiên thở ra một hơi thật dài:

- Mưu kế của công tử quá chặt chẻ, thật không ai sánh bằng.

Tiểu Công Tử nói:

- Ngươi không cần phải nịnh bợ ta, chỉ cần từ đây về sau nghe lời một chút là được rồi.

Nghe tới đây, không những là Đổ Khiếu Thiên và Hải Linh Tử đều chịu phục, ngay cả Tiêu Thập Nhất Lang cũng đành phải bội phục cái vị Tiểu Công Tử này. Y chưa từng đụng phải một nhân vật nào lợi hại như vậy.

Tiêu Thập Nhất Lang có một cái tật lớn, chuyện nào càng khó khăn nguy hiểm đến đâu, y càng muốn tìm tới; nhân vật càng lợi hại đến đâu, y càng muốn tìm tới thách đấu.

Lại nghe Tiểu Công Tử nói:

- Các ngươi đến Thẩm gia trang rồi, ta còn có một chuyện muốn nhờ các ngươi làm.

Đổ Khiếu Thiên nói:

- Xin cứ việc phân phó.

Tiểu Công Tử nói:

- Ta muốn nhờ các ngươi dò hỏi xem vợ của Liên Thành Bích là Thẩm Bích Quân, chừng nào thì về lại nhà chồng? Liên Thành Bịch có cùng đi hay không? Sẽ đi theo đường nào?

Đổ Khiếu Thiên nói:

- Chuyện này không khó gì, chẳng qua...

Tiểu Công Tử nói:

- Ngươi muốn hỏi tại sao ta muốn dò hỏi, mà lại không dám hỏi ra mặt, phải không?

Đổ Khiếu Thiên cười giả lả nói:

- Tại hạ không dám, chẳng qua...

Tiểu Công Tử nói:

- Lại chẳng qua, thật ra các ngươi có hỏi một tý cũng không sao, ta có thể nói cho ngươi biết, lần này ta đến đây, là muốn đem về hai thứ.

Đổ Khiểu Thiên hỏi dò ý:

- Một trong hai thứ là Cát Lộc đao?


Tiểu Công Tử nói:

- Còn thứ kia là cái vị đệ nhất mỹ nhân tên Thẩm Bích Quân.

Gương mặt của Đổ Khiếu Thiên chợt tái đi, làm như bỗng nhiên lão thở không ra hơi.

Tiểu Công Tử cười nói:

- Đây là chuyện của ta, ngươi sợ hãi làm gì?

Đổ Khiếu Thiên lẩm bẩm:

- Võ công và kiếm pháp của Liên Thành Bích, công tử có khi còn chưa thấy qua, theo tại hạ biết, người này không những thâm tàng không biểu lộ, mà còn...

Tiểu Công Tử nói:

- Ngươi khỏi cần nói, ta cũng biết Liên Thành Bích không phải dễ đụng vào, vì vậy ta còn muốn nhờ các ngươi giúp thêm một chuyện nữa.

Đổ Khiếu Thiên lau mồ hôi:

- Chỉ... chỉ cần tại hạ làm được, xin công tử cứ việc phân phó.

Tiểu Công Tử cười:

- Ngươi không cần phải lau mồ hôi như vậy, chuyện này cũng không khó... Liên Thành Bích chắc sẽ hộ tống vợ con về nhà, do đó các ngươi nghĩ cách nào dụ y đi một chỗ khác.

Đổ Khiếu Thiên nhịn không nổi lau mồ hôi, cười khổ:

- Liên Thành Bích vợ chồng tình thâm, chỉ sợ...

Tiểu Công Tử hỏi:

- Ngươi sợ y không chịu cắn mồi?

Đổ Khiếu Thiên nói:

- Chỉ sợ không dễ dàng gì.

Tiểu Công Tử nói:

- Nếu mà là ta, tự nhiên cũng sẽ không chịu rời khỏi cô vợ như hoa tựa ngọc kia, nhưng bất kể là con cá lớn đến đâu, chúng ta cũng có cách cho y cắn mồi.

Đổ Khiếu Thiên hỏi:

- Cách gì?

Tiểu Công Tử nói:

- Muốn câu cá lớn, phải dùng mồi ngon.

Đổ Khiếu Thiên hỏi:

- Mồi ngon ở đâu?

Tiểu Công Tử nói:

- Liên Thành Bích gia tài cự vạn, văn võ song toàn, còn trẻ tuổi mà đã lừng danh thiên hạ, lại lấy được một cô vợ hiền thục mỹ lệ như vậy, các ngươi thử xem, hiện giờ y còn muốn được điều gì?

Đổ Khiếu Thiên thở ra một hơi:

- Làm người mà được tới như y, cũng nên biết tri túc.

Tiểu Công Tử cười nói:

- Lòng người tuyệt không bao giờ biết mãn túc, ít ra y còn muốn được một thứ.

Đổ Khiếu Thiên hỏi:

- Không lẽ là thanh Cát Lộc đao?

Tiểu Công Tử nói:

- Không đúng.

Đổ Khiếu Thiên chau mày:

- Trừ thanh Cát Lộc đao ra, tại hạ thật tình nghĩ không ra còn có thứ gì làm cho lòng y dao động.

Tiểu Công Tử thung dung nói:

- Chỉ có một thứ... chính là cái đầu của Tiêu Thập Nhất Lang.

Đổ Khiếu Thiên sáng mắt lên, vỗ tay nói:

- Không sai, bọn họ đều nghĩ thanh Cát Lộc đao đã nằm trong tay Tiêu Thập Nhất Lang, nếu y giết được Tiêu Thập Nhất Lang, không những y được lừng danh thiên hạ, mà còn lấy được thanh đao nữa.

Tiểu Công Tử nói:

- Do đó, muốn câu con cá Liên Thành Bích, phải dùng Tiêu Thập Nhất Lang làm mồi.

Đổ Khiếu Thiên trầm ngâm một hồi:

- Nhưng cách câu cá ra làm sao, còn xin công tử chỉ giáo cho.

Tiểu Công Tử lắc đầu than một tiếng:

- Cách này các ngươi còn nghĩ không ra? Các ngươi chỉ cần nói cho Liên Thành Bích biết, là các ngươi đã biết hành tung của Tiêu Thập Nhất Lang ở đâu, Liên Thành Bích sẽ theo các ngươi đi thôi.

Ánh mắt của y lộ vẻ diễu cợt, nói tiếp:

- Cỡ thứ người như Liên Thành Bích, nếu vì thanh danh và địa vị, thì ngay cả tính mệnh của mình còn không muốn, vợ con chắc đành phải bỏ qua một bên thôi.

Đổ Khiếu Thiên bật cười:

- Nói vậy thì lấy một người chồng như Liên Thành Bích, thật cũng chẳng phải là điều gì có phúc cho lắm.

Tiểu Công Tử cười:

- Không sai tý nào, ta mà là con gái, ta tình nguyện lấy Tiêu Thập Nhất Lang, không thèm đi lấy Liên Thành Bích.

Đổ Khiếu Thiên nói:

- Cỡ thứ người như Tiêu Thập Nhất Lang, nếu yêu phải một cô nào, thường thường không cố kỵ một điều gì, còn Liên Thành Bích, cố kỵ vô số, làm vợ một người như vậy, thật không dễ dàng gì.

Ánh mặt trời mùa thu, có lúc cũng nóng chịu không nổi.

Dưới bóng cây có một quầy hàng bán rượu, rượu rất mát, vừa đả khát lại vừa đả ngứa, lại còn có đậu phọng, trái chám muối và trứng gà để nhắm, tuy khẩu vị không được ngon, nhưng làm cũng sạch sẽ.

Người bán rượu là một lão già mũi đỏ tóc bạc phau phau, cứ nhìn cái mũi hít ra hít vô như vậy là biết chính lão ta cũng khoái nhâm nhi vài ly.

Quần aó của lão tuy rất lam lũ, nhưng gương mặt thì lúc nào cũng có cái vẻ vui sống với phận mình, người khác tuy thấy cuộc sống của lão ta chẳng có gì cho lắm, nhưng riêng lão thì cảm thấy rất mãn ý.

Tiêu Thập Nhất Lang trước giờ vốn thích những loại người như vậy.

Một người sống trên đời, chỉ cần cho thoải mái là được rồi, làm gì phải đi so sánh với cách sống người khác? Tiêu Thập Nhất Lang muốn cùng với lão già ngồi lai rai, nhưng hình như lão ta đang lơ đãng nghĩ đến chuyện gì khác. Do đó Tiêu Thập Nhất Lang đành phải ngồi uống lầm lì một mình.

Uống rượu cũng như hạ cờ, tự mình chơi cờ với mình chắc chắn là chán nản hết sức, uống rượu một mình cũng rất vô vị, Tiêu Thập Nhất Lang trước giờ vốn không bao giờ uống rượu một mình.

Nhưng nơi đây tình cờ là chỗ ngã ba, y tính toán kỹ càng đây là chỗ Thẩm Bích Quân sẽ đi ngang qua, y ngồi đây không phải để uống rượu.

Bị người ta dùng làm mồi ngon, không phải là điều dễ chịu, Tiêu Thập Nhất Lang hôm đó hầu như đã muốn nhảy ra cùng với gã công tử ấy đấu một trận.

Nhưng y lăn lộn giang hồ không biết đã bao nhiêu năm, y sớm học được cái chữ “chờ”, y muốn làm điều gì, đều chờ đến lúc có thời cơ.

Tiêu Thập Nhất Lang đã uống hết ly rượu thứ bảy, đang muốn kêu ly thứ tám.

Lão già mũi đỏ liếc sang nhìn y, nhếch mép hỏi:

- Còn muốn uống nữa sao? Hát thêm nữa e đường xá còn không muốn đi được nữa đó.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Đi không được thì nằm ngủ ở đây cũng có sao? Được màn trời chiếu đất, thì dù có say khước không tỉnh lại cũng có sao?

Lão già mũi đỏ hỏi:

- Ngươi không muốn về nhà sao?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Về đâu? Chính ta còn không biết mình từ đâu tới, kêu ta làm sao biết được đâu mà về?

Lão già mũi đỏ thở ra một hơi, lẩm bẩm:

- Người này e đã say rồi, nói sàm không thôi.

Tiêu Thập Nhất Lang cười:

- Bán rượu không phải là mong người ta uống rượu sao? Mau mau đổ rượu vào.

Lão già mũi đỏ hừ lên một tiếng, đang tính múc rượu, bỗng nhiên trên đường đi bụi cát bay lên mù mịt, một đám người ngựa từ xa chạy lại.

Cặp mắt của Tiêu Thập Nhất Lang lập tức sáng lên, ngay cả một chút vẻ say rượu cũng không còn.

Đoàn người này, có người thì chim ưng đậu trên tay, có người thì dắt theo chó săn, người nào cũng mặc áo chẻn, đeo cung tên, bên yên ngựa lủng lẳng những đồ săn bắn được, rõ ràng là vừa mới đi săn về.

Mùa thu chính là mùa săn bắn.

Trên con ngựa đi đầu, có một người ngồi, xem giống như một đứa bé, nhìn xa lại, chỉ thấy trang sức hoa lệ, áo quần lộng lẫy, con ngựa đang cưỡi cũng là một thứ thiên lý câu tuyển chọn trong cả vạn con ngựa, chính là “Người có tinh thần ngựa cũng vui”, xem ra có vẻ là một vị thiếu gia hoa lệ.

Lão già mũi đỏ cũng nhìn thấy đại tài chủ lại cửa nhà, tinh thần phấn chấn thập bội. Tiêu Thập Nhất Lang thì có phần thất vọng, bởi vì đó không phải là những người y đang chờ.

Chỉ nghe lão già mũi đỏ gân cổ lên rao:

- Trúc Diệp Thanh tinh túy ngọt ngào đây, uống một ly sẽ lên tinh thần, uống hai ly sẽ đầy đủ tinh thần, uống ba ly thần tiên cũng không bằng.

Tiêu Thập Nhất Lang cười:

- Ta đã làm bảy ly xuống bụng, tại sao một tý tinh thần cũng không lên nổi vậy? Ngược lại còn muốn ngủ nữa?

Lão già mũi đó trừng mắt nhìn y một cái, may mà đám người ngựa ấy đã từ từ dừng lại, vị thiếu gia ngồi trên con ngựa đi đầu cười nói:

- Đường về xem ra cũng còn cả một khoảng dài, tại chỗ này uống hai ly trước đi! Xem ra rượu cũng không sai lắm.

Chỉ thấy vị thiếu gia ấy gương mặt tròn tròn, cặp mắt thật lớn, miệng thì nhỏ, nước da vừa trắng vừa nõn, lúc cười trên má hiện ra đồng tiền một bên, trông thật vô cùng khả ái.

Ngay cả Tiêu Thập Nhất Lang cũng không khỏi nhìn y thêm một lần. Trên đời này những thứ thiếu gia hoa lệ cố nhiên là rất nhiều, nhưng khả ái thì không nhiều, thiếu gia hoa lệ khả ái mà không hợm hỉnh lại càng hiếm chi là hiếm.

Cái vị thiếu gia hoa lệ này cũng rất chú ý đến Tiêu Thập Nhất Lang, vừa mới ngồi xuống tấm thảm do người hầu dọn ra, đột nhiên y nhìn Tiêu Thập Nhất Lang cười lên một tiếng:

- Một mình vui cái vui không bằng cùng nhau vui cái vui, vị bằng hữu này xin mời qua bên này uống một ly?

Tiêu Thập Nhất Lang cười:

- Quá tốt, trên mình tại hạ chỉ có tiền trả cho tám ly rượu, đang không biết ly thứ chín sẽ ở đâu ra, nếu có người mời khách, chính là may mắn quá thay.

Vị thiếu gia hoa lệ cười càng khoan khoái:


- Thật nghĩ không ra bằng hữu hào sảng như vậy, mau, mau mau lấy rượu.

Lão già mũi đỏ đành phải đổ rượu đem lại, trừng mắt nhìn Tiêu Thập Nhất Lang một cái, lẩm bẩm:

- Có rượu không tốn tiền để uống, lần này chỉ sợ lại càng say thêm nhanh nữa.

Tiêu Thập Nhất Lang cười:

- Kiếp người có được bao lần say, nếu mà say nhanh được lại càng thêm tuyệt diệu, mời.

Tiếng “mời” vừa mới thốt ra, ly rượu đã cạn mất tiêu.

Người khác uống rượu là uống rượu xuống, Tiêu Thập Nhất Lang uống rượu là ực uống, chỉ cần cái cần cổ ngẩng lên một cái, ly rượu lập tức một giọt cũng không còn.

Vị thiếu gia hoa lệ vỗ tay cười lớn:

- Các ngươi có thấy không? Vị bằng hữu này uống rượu nhanh làm sao.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nếu mà bọn họ còn chưa thấy, tại hạ còn có thể biểu diễn thêm vài lần nữa.

Vị thiếu gia hoa lệ cười:

- Vị bằng hữu này không những hào sảng, mà thú vị nữa, không biết tôn tính đại danh là gì?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bạn và tôi bèo nước gặp nhau, bạn mời tôi uống rượu, uống xong tôi đi, tôi mà biết tên họ của bạn, trong bụng không khỏi cảm khích, ngày sau không chừng muốn mời bạn uống một trận, vậy thì hiện giờ ngồi uống rượu ở đây sẽ vô vị lắm. Do đó chuyện tính danh hở... Tôi cần gì phải cho bạn biết, bạn cũng đừng nói thì tốt hơn.

Vị thiếu gia hoa lệ cười:

- Đúng đúng đúng! Bạn và tôi hôm nay tại đây tận tình hoan lạc được hết nửa ngày, đã là có duyên, lại đây... Cái trứng muối này xem ra cũng không tệ, lấy trứng nhắm rượu, sẽ chậm say lại một chút, rượu sẽ uống thêm nhiều được một chút.

Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:

- Đúng đúng đúng! Nếu mà say nhanh quá thì cũng vô vị lắm.

Y cầm lấy quả trứng muối, đột nhiên giơ tay ném lên trên cao, rồi lại ngẩn cần cổ lên, mở miệng lớn ra, nuốt trứng vào trong miệng, nhai hai ba lần là đã vào trong bụng.

Vị thiếu gia hoa lệ cười:

- Bằng hữu không những uống rượu nhanh mà ăn trứng cũng nhanh nữa.

Tiêu Thập Nhất Lang cười:

- Chỉ vì ta tự biết chết nhanh hơn người khác, cho nên làm chuyện gì cũng không dám lãng phí thời gian.

Cái vị thiếu gia hoa lệ này tuy trông bề ngoài chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi, nhưng tửu lượng thì thật lớn kinh hồn: Tiêu Thập Nhất Lang uống một ly, y cũng bồi theo một ly, mà uống cũng không chậm tý nào.

Những người tùy tòng của y đều là những đại hán cử động nhanh nhẹn, tinh thần sung túc, nhưng tửu lượng thì không một ai bì được với y.

Cặp mắt của Tiêu Thập Nhất Lang đã mê tít lại, đầu lưỡi cũng đã muốn ríu lại, xem ra đã có bảy tám phần say sưa rồi. Những người say đến bảy tám phần, uống rượu càng nhiều, càng nhanh.

Những người say đến bảy tám phần, muốn không uống say xem ra cũng thật khó khăn lắm.

Tiêu Thập Nhất Lang rốt cuộc cũng đã say khước.

Vị công tử hoa lệ thở ra một hơi, lắc đầu:

- Thì ra tửu lượng của hắn cũng không tới đâu, thật làm cho ta thất vọng quá.

Lão già mũi đỏ vừa cười vừa nói:

- Chính hắn đã có nói, say là nằm lăn ra chỗ này, say chết cũng không sao.

Vị công tử hoa lệ trừng mắt nói:

- Dù gì y cũng là khách của ta, sao để cho y ngủ ở đây được?

Y đưa tay ra dấu bọn thuộc hạ:

- Trông chừng vị bằng hữu này, đợi khi nào mình đi, đem y đi theo.

Bấy giờ mặt trời vẫn còn chưa xuống núi, trên đường đi thì đã hết người qua lại.

Vị công tử hoa lệ tựa hồ cảm thấy cụt hứng, hai tay chắp ra đằng sau, nhìn xa xa về hướng đại lộ, bỗng nhiên nói:

- Lão đầu tử, chuẩn bị đồ hàng đi! Xem ra ngươi lại có thêm khách hàng lại cửa tiệm.

Quả nhiên từ xa có một hàng người ngựa đi lại.

Màu đen của xe ngựa tuy đã cũ kỹ, xem ra vẫn còn đầy vẻ khí phái. Cửa xe tự nhiên là đóng kín mít, cửa sổ cũng treo mành, người ngồi trong xe hiển nhiên không muốn bị ai nhìn thấy.

Người đánh xe là một người trung niên rất trầm mặc, nhãn thần sung túc, trước và sau xe ngựa đều có ba người kỵ sĩ đi hộ tống, cũng đều là những người tinh minh dũng hãn.

Đoàn người ngựa vốn đang đi rất nhanh, nhưng đám xe ngựa của vị công tử hoa lệ đã chắn quá một nửa con đường, xe ngựa chạy đến chỗ này cũng đành phải chậm lại.

Lão già mũi đỏ thừa cơ lập tức cao giọng rao:

- Trúc Diệp Thanh xanh biếc ngọt ngào đây, khách quan xuống ngựa uống vài ly thưởng thức! Bỏ qua chỗ này, chung quanh một trăm dặm tìm không ra thứ rượu nào ngon như thế.

Những người kỵ sĩ đưa lưỡi liếm quanh bờ môi, hiển nhiên đã muốn uống vài ly, nhưng không một người nào xuống ngựa, chỉ chờ bọn thủ hạ của vị công tử hoa lệ dọn đường qua một bên.

Bỗng nghe trong xe có tiếng người nói:

- Các ngươi đi đường đã nửa ngày, chắc cũng mệt lắm rồi, nghỉ ngơi một chút uống ly rượu thôi.

Giọng nói thánh thót mà ôn nhu, lại còn ra chiều an ủi đồng tình, quan hoài, làm cho người ta trong lòng muốn tình nguyện nghe theo lời của nàng.

Những kỵ sĩ lập lức xuống ngựa, khom người nói:

- Xin cám ơn phu nhân.

Người trong xe lại nói:

- Lão Triệu, ngươi cũng xuống xe uống một ly đi, chúng ta cũng không cần phải ráng đi cho nhanh.

Lão Triệu đánh xe ngần ngừ một hồi lâu, rốt cuộc cũng đánh xe lại một bên đường, bấy giờ lão già mũi đỏ đã rót ra ba ly rượu cho những người kỵ sĩ, đang tính rót thêm ly thứ tư.

Lão Triệu bỗng nhiên nói:

- Chờ chút, thử xem trước hết trong rượu có độc hay không.

Gương mặt của lão già mũi đỏ lập tức đỏ bừng lên giận dữ:

- Có độc? Rượu của ta có độc? Được, độc chết ta trước thử xem.

Lão quả nhiên đưa ly rượu trên tay lên uống cạn.

Lão Triệu chẳng thèm ngó ngàng đến lão, lấy trong người ra một cốc rượu, múc một cốc rượu từ trong bình ra, nhìn thấy rượu trong cốc không biến màu, lúc đó mới từ từ hớp một tý, rồi mới gật gật đầu nói:

- Uống được rồi.

Mấy người kỵ sĩ đang cầm ly rượu đứng ngẩn người ra đó bấy giờ mới thở ra một hơi, ngẩng đầu uống cạn, cười nói:

- Rượu này xem ra cũng ngon đấy, không biết trứng ướp muối có ăn được không?

Y chọn một trái lớn nhất, đang tính bỏ vào trong miệng.

Lão Triệu bỗng nhiên la lên:

- Chờ một chút!

Vị công tử hoa lệ vốn vẫn không để ý đến bọn họ, bấy giờ chịu không nổi nữa bật cười lên, lẩm bẩm:

- Trong trứng muối không lẽ có độc sao? Vị bằng hữu này không khỏi quá cẩn thận.

Lão Triệu liếc qua y một cái, nghiêm mặt nói:

- Đi ra khỏi cửa, để ý một chút cũng là tốt.

Y lại lấy trong người ra một cây dao bạc nhỏ, đang tính bổ cái trứng ra.

Vị công tử hoa lệ đã bước lại, cười nói:

- Thật nghĩ không ra vị bằng hữu này đem trong người không biết bao nhiêu là đồ chơi, chúng ta cũng nên bắt chước mô phỏng một bộ, không biết bằng hữu có vui lòng cho mượn xem một chút không?

Lão Triệu nhìn y nhắm chừng một hồi, rốt cuộc cũng đưa cây dao nhỏ qua cho y. Cỡ kiểu người như vị công tử hoa lệ này, y đã mở miệng yêu cầu điều gì, thật khó mà có người từ chối.

Cây dao nhỏ làm thật là cổ nhã, tinh vi.

Vị công tử hoa lệ lấy ngón tay búng vào lưỡi dao, trên mặt lại càng lộ vẻ thật ôn hòa, y cười nhẹ:

- Con dao nhỏ này làm thật tinh vi, không biết có giết người được không?

Lão Triệu đáp:

- Con dao này không dùng để giết người.

Vị công tử hoa lệ cười:

- Ngươi sai rồi, chỉ cần là dao, là có thể giết người...

Nói đến chữ “giết”, con dao trong tay của y đã bay ra, biến thành một đường sáng bạc, nói đến chữ “người”, con dao ấy đã cắm vào yết hầu của lão Triệu.

Lão Triệu giận dữ hét lên một tiếng, xoay tay lại rút đao, chạy lại vị công tử hoa lệ. Nhưng máu tươi đã phọt ra như mũi tên, sức lực của lão cũng theo đó mà chạy hết ra ngoài.

Lão còn chưa chạy quá ba bước, đã quỵ xuống dưới đất, quỵ trước mặt vị công tử hoa lệ, hai con mắt lồi hẳn ra ngoài, lão chết mà vẫn không tin là chuyện xảy ra như vậy.

Vị công tử hoa lệ cúi đầu xuống nhìn lão, ánh mắt thật là ôn hoà mà khả ái, y nhỏ nhẹ nói:

- Ta nói dao nào cũng có thể giết người, bây giờ chắc ngươi đã tin rồi?

Ba người kỵ sĩ đều đang sợ ngẩn người ra, bọn họ nằm mộng cũng không nghĩ ra được cái vị phú gia công tử vừa thanh tú vừa khả ái như vậy, lại là một tên ác ma giết người không chớp mắt.

Đến khi lão Triệu gục xuống rồi, bọn họ mới rút cây đao trên lưng ra khỏi vỏ, la hét om sòm chạy lại.

Vị công tử hoa lệ thở ra một hơi, nhỏ nhẹ nói:

- Các ngươi không phải là đối thủ của ta, xông tới tìm đường chết làm gì?

Gã đại hán uống ly rượu thứ nhất hồi nãy cặp mắt đỏ ngầu, không chờ y nói xong đã vung thanh quỷ đầu đao thành thế Đao Cách Hoa Sơn nhắm đầu vị công tử hoa lệ chém lại.

Vị công tử hoa lệ lắc đầu cười nói:

- Thật quá dở...

Thân hình của y không động đậy, bàn tay nhè nhẹ đưa lên, chỉ dùng hai ngón tay, đưa tới kẹp vào lưỡi đao, nhát đao ấy hình như chém vào trong phiến đá. Gã đại hán trở tay lại, muốn cắt ngón tay của y.

Bỗng nghe phập một tiếng, một mũi tên đã bay lại cắm vào lưng của gã đại hán, xuyên ra trước ngực, máu tươi từng giọt thấm ra dọc mũi tên chảy xuống đất.

Những chuyện này nói ra thì dài, nhưng trước sau cũng chỉ trong thời gian trong hai câu nói; hai gã đại hán còn lại bấy giờ còn đang chạy lại trước mặt vị công tử hoa lệ, đao còn chưa kịp chém lại.

Trong khoảnh khắc ấy, trong xe bỗng có một người cất tiếng nói chầm chậm:

- Các ngươi quả thật không phải là địch thủ của hắn, lùi lại đi thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui