Tiêu Thập Nhất Lang

Tiêu Thập Nhất Lang và Thẩm Bích Quân được dẫn vào chung một gian phòng.

Đến chốn này, bọn họ không thể nào có thể phân khai ra.

Bọn họ chỉ còn nước mặc nhận mình là vợ chồng.

Trong phòng dĩ nhiên rất thoải mái, rất tinh trí, mỗi thứ mỗi dạng đều ở đúng vị trị của chúng, chỗ nào nên có thứ gì, là không thiếu được thứ đó.

Ai đến nơi này ở phải nên tọai nguyện mới phải.

Nhưng Thẩm Bích Quân chỉ đứng ở một chỗ, không nhúc nhích một bước, những thứ nơi đây bất kỳ có tinh trí đến đâu, nàng không dám đụng đến cả đầu ngón tay, nàng cảm thấy những thứ trong phòng này giống như đã bị nhiễm phải bùa, nàng mà đụng phải, lập tức sẽ biến thành điên loạn.

Qua một hồi thật lâu, Tiêu Thập Nhất Lang mới chầm chậm xoay người lại, đối diện với nàng, y nói:

- Cô ngủ đi, tôi ở đây canh chừng.

Thẩm Bích Quân cắn môi, lắc lắc đầu.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Xem cô có vẻ rất suy nhược, chúng ta không thể ngã gục bây giờ được.

Thẩm Bích Quân nói:

- Tôi... tôi ngủ không được.

Tiêu Thập Nhất Lang cười một tiếng, nói:

- Cô chưa ngủ, làm sao biết không ngủ được?

Thẩm Bích Quân chầm chậm đưa mắt nhìn qua chiếc giường. Chiếc giường thật lớn, thật hoa lệ, thật êm ái.

Thân hình của Thẩm Bích Quân đột nhiên rút lại về phía sau một cái, đôi môi mấp máy, muốn nói, mà ráng mấy lần, vẫn không nói ra được lời nào.

Tiêu Thập Nhất Lang yên lặng nhìn nàng, y hỏi:

- Cô sợ?

Thẩm Bích Quân gật gật đầu, tiếp theo đó lại lắc lắc đầu.

Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi, nói:

- Cô sợ tôi... sợ tôi cũng biến thành như bọn họ?

Thẩm Bích Quân đột nhiên ưa nước mắt, gầm đầu nói:

- Quả thật là tôi sợ, sợ lắm, nơi đây ai tôi cũng sợ, thứ gì tôi cũng sợ, thật tình sợ muốn chết đi được, có điều...

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tôi không hề sợ anh, tôi biết anh không bao giờ sẽ biến đổi.

Tiêu Thập Nhất Lang nhỏ nhẹ nói:

- Nếu cô tin được tôi, thì cô nghe lời tôi.

Thẩm Bích Quân đột nhiên chạy lại, xà vào lòng Tiêu Thập Nhất Lang, ôm chặt cứng lấy y, khóc ròng nói:

- Nhưng mà mình phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không lẽ mình phải ở đây suốt đời thật sao, ở chung với mấy... mấy người đó?

Gương mặt của Tiêu Thập Nhất Lang cũng trắng bệch, y chầm chậm nói:

- Chắc chắn là có cách, cô yên tâm, chắc chắn sẽ có cách.

Thẩm Bích Quân nói:

- Nhưng anh không chắc được.

Ánh mắt của Tiêu Thập Nhất Lang tựa hồ như nhìn ra nơi xa xăm, lâu lắm, y mới thở ra một hơi, nói:

- Quả thật tôi không chắc.

Y vội vã nói tiếp:

- Nhưng mình còn có hy vọng.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Hy vọng? Hy vọng chuyện gì?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Không chừng tôi nghĩ ra được cách phá ma thuật của Thiên công tử.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Cần mất bao nhiêu thời gian? Mười năm? Hai chục năm?

Nàng ngẩng đầu, chảy nước mắt nói:

- Cầu anh, cầu anh cho tôi làm một chuyện.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Cô nói đi.

Thẩm Bích Quân nói:

- Cầu anh cho tôi đi làm tế vật cho gã ác ma, tôi tình nguyện đi, đừng nói đến chuyện chờ ở đây mười năm hai chục năm, ngay cả một ngày tôi chắc phát điên lên mất.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Cô...

Thẩm Bích Quân không đợi y nói, tiếp tục:

- Tuy tôi không phải là vợ của anh, nhưng... vì anh, tôi tình nguyện chết, chỉ cần anh sống được, muốn tôi làm điều gì cũng không sao cả.

Câu nói ấy, nàng vốn đã quyết định chôn kín vào tận đáy lòng, cho đến lúc chết...

Nhưng bây giờ, sinh mệnh bỗng biến thành sao quá nhỏ bé, sao quá tuyệt vọng, mọi thứ trên thế gian, đều biến thành sao quá xa cách, nàng còn ái ngại gì? Tại sao nàng còn không tỏ thật cỏi lòng mình?

Tiêu Thập Nhất Lang bỗng thấy máu trong người như sôi sục lên, y nhịn không nổi cũng ôm chặt lấy nàng.

Đây là lần đầu tiên y ôm nàng vào lòng.

Trong một khoảnh khắc, vinh và nhục, sống và chết, đều bỗng biến thành chẳng có gì để nói.

Sinh mệnh, hình như chỉ nhờ vào giây phút ấy mà tồn tại.

Một hồi thật lâu, Thẩm Bích Quân mới chầm chậm thở ra một hơi yếu ớt, hỏi:

- Anh... anh chịu chứ?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Muốn đi, phải là tôi mới đúng.

Thẩm Bích Quân ngẩng phắt đầu lên, hầu như muốn thét lớn:

- Anh...

Tiêu Thập Nhất Lang nhẹ nhàng che miệng nàng nói:

- Cô có nhà, có thân nhân, có tiền đồ, có hy vọng, phải nên sống, còn tôi?

Chẳng qua là một kẻ lưu lạc giang hồ không đáng gì, cái gì cũng không có, tôi chết, cũng chẳng ai quan tâm.

Nước mắt của Thẩm Bích Quân lại trào ra, ướt đẫm mu bàn tay của Tiêu Thập Nhất Lang.

Bàn tay của Tiêu Thập Nhất Lang rời khỏi môi của nàng, đưa qua nhè nhẹ lau nước mắt cho nàng.

Thẩm Bích Quân thảm đạm nói:

- Thì ra anh vẫn không hiểu lòng em, không hiểu tý gì cả, nếu không anh chết đi tại sao không một ai quan tâm? Anh mà chết đi, em... em...

Tiêu Thập Nhất Lang nhỏ nhẹ nói:

- Điều gì anh cũng hiểu.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Vậy thì tại sao anh còn nói...

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tuy anh nói vậy, nhưng anh không hề đi làm tế vật cho tên ác ma!

Y nhìn chăm chú vào Thẩm Bích Quân, nói tiếp từng tiếng một:

- Anh cũng không cho em đi!

Thẩm Bích Quân nói:

- Thế thì... thế thì anh tính ở lại đây suốt đời?

Nàng cúi đầu, nho nhỏ nói tiếp:

- Ở chung một chỗ với anh, dù có ở địa ngục, em cũng không oán hận, có điều nơi đây... nơi đây còn tà ác kinh sợ hơn cả địa ngục.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tự nhiên là mình phải tìm cách ra khỏi nơi đây, nhưng chắc chắn không phải bằng cách này.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Tại sao?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:


- Bởi vì nếu mình làm vậy, kết quả sẽ rất bi thảm!

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Anh nghĩ Thiên công tử sẽ không giữ lời hứa?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Anh nghĩ đó chẳng qua là cái bẫy của hắn, không những hắn muốn mình chết, mà trước khi mình chết, hắn còn muốn trêu ghẹo mình, dày vò cho mình đau khổ!

Ánh mắt y lộ vẻ giận dữ, nói tiếp:

- Anh nghĩ không những hắn là một tên ác ma, hắn còn là một tên điên!

Thẩm Bích Quân không nói gì.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nếu mình chỉ vì muốn sống, mà hy sinh người mình thương, cầu khẩn lạy lục hắn, không những hắn không chịu thả mình ra, hắn còn trêu tức mình thêm.

Thẩm Bích Quân nói:

- Nhưng anh cũng không chắc vậy, phải không?

Hiển nhiên nàng còn ôm hy vọng.

Đa số đàn bà, ai cũng lạc quan hơn đàn ông, bởi vì họ nhìn không đủ sâu, không đủ xa.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nhưng anh biết chắc chắn hắn là một tên điên, huống gì, cách hắn nói đầy mâu thuẫn, thử nghĩ một người nếu vì mình muốn sống, mà không tiếc hy sinh vợ mình, thì có phải rõ ràng y xem mạng mình nặng hơn vợ mình không, nếu y đã coi trọng mạng sống mình như vậy, thì nên đem tính mạng của mình làm tế vật mới phải, y đã đem tính mạng của mình làm tế vật, hà tất phải đi cầu người ta cứu mình?

Y vốn rất ít nói, nói đến đó, y dừng lại một hồi, rồi mới nói tiếp:

- Người đã chết rồi còn có ma thuật gì tù cấm y được nữa?

Thẩm Bích Quân trầm ngâm một hồi, đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay y, nói:

- Mình đã hết còn hy vọng gì, chi bằng chết quách cho xong!

Chết, bất kỳ là ai, cũng đều cho là một chuyện cực kỳ đau khổ.

Nhưng Thẩm Bích Quân nói đến chết, ánh mắt lại sáng rực lên, gương mặt cũng hiện lên vẻ hồng hào kỳ dị, chết đối với nàng lại là chuyện đáng cho mình hứng thú để tâm đến.

Đầu của nàng tựa vào vai của Tiêu Thập Nhất Lang, khe khẽ nói:

- Em không biết anh nghĩ sao, nhưng em thì đã có cảm giác, sống ngược lại thấy đau khổ, chỉ có chết mới là cách giải thoát tốt nhất.

Tiêu Thập Nhất Lang nhỏ nhẹ nói:

- Có lúc, chết quả thật là một cách giải thoát, nhưng đấy chỉ là cách của kẻ nhu nhược! Huống gì...

Giọng nói của y bỗng nhiên trở nên cương quyết, nói:

- Hiện giờ còn chưa phải đến lúc chết, ít nhất mình cũng nên thử xem, có thoát được nơi này hay không?

Thẩm Bích Quân nói:

- Nhưng vị Trang chủ ấy nói cũng có lý, ở trong mắt người ta, mình không khác gì một con kiến, chỉ cần một viên đá nhỏ, cũng làm mình bẹp dí.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Muốn trốn, cũng không dễ gì, bởi vậy anh phải làm ba chuyện cho được trước.

Thẩm Bích QUân hỏi:

- Ba chuyện gì?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Chuyện thứ nhất, anh phải cần lành lặn lại.

Y cười lên một tiếng, nói tiếp:

- Cái gã Thiên công tử này xem ra không muốn anh chết nhanh chóng, trị liệu thương thế cho anh rất hay, không biết y dùng thứ ma pháp gì? Mà cũng linh nghiệm lắm, anh nghĩ là vài ngày nữa, sẽ khỏe hẳn hoàn toàn.

Thẩm Bích Quân hít vào một hơi, nói:

- Cũng mong như vậy.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Chuyện thứ hai, anh phải tìm chỗ bí mật phá giải ma thuật của y.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Anh cho là bí mật quả thật ở trong trang viện sao? Anh cho là y không nói dối?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Ai ai cũng có máu cờ bạc, nhất là mấy tên điên, do đó chắc chắn hắn sẽ cố ý để lộ chỗ hở, đánh cá là chúng ta sẽ tìm không ra.

Thẩm Bích Quân thở dài nói:

- Em mà biết được y đã dùng ma thuật gì, dù có chết cũng cam tâm.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Đúng là chuyện chẳng ai suy nghĩ cho ra, nhưng bất kỳ chuyện bí mật gì, sớm muộn cũng sẽ có lúc bị khám phá ra.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Còn chuyện thứ ba là chuyện gì?

Ánh mắt của Tiêu Thập Nhất Lang dời ra xa, nói:

- Em có thấy hai lão già ngồi trong đình không?

Hai lão già hồi nãy đã đánh xong bàn cờ, đang ngồi uống rượu tán gẫu, lão già mặc áo đỏ đang kéo tay lão già mặc áo xanh, chỉ vào bàn cờ, hiển nhiên đang đòi thêm một ván nữa.

Người thua cờ, dĩ nhiên lúc nào cũng hy vọng chơi bàn kế tiếp, cho đến khi y thắng mới thôi.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Anh cứ thấy hai lão già này có điểm thật đặc biệt.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Đặc biệt?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nếu anh nghĩ không lầm, hai lão này nhất định là những cao nhân trong võ lâm đã bị tuyệt tích giang hồ bấy lâu nay, với nữa là bọn họ còn đáng sợ hơn bọn Lôi Vũ Long Phi Tốn xa.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Do đó mà anh muốn điều tra cho rõ lai lịch bọn họ là ai?

Tiêu Thập Nhất Lang thở dài nói:

- Anh chỉ hy vọng họ không phải là hai người mà anh tưởng tượng, nếu không, chỉ cần một trong hai người, không chừng mình không có cách nào vượt qua.

Nhẫn nại.

Thẩm Bích Quân hồi nhỏ đã học được nhẫn nại.

Bởi vì ở trong thế giới ấy của nàng, mọi người đều cho rằng đó là điều người đàn bà nào cũng phải biết, người đàn bà nào không biết nhẫn nại, tức là có tội.

Do đó mà Thẩm Bích Quân cũng cảm thấy nhẫn nại vốn là bản phận của người đàn bà.

Có điều sau này nàng bỗng nhiên phát giác ra, có rất nhiều điều mà mình không thể nào nhẫn nại được.

Ở chốn này, ngay cả một ngày nàng cũng không nhẫn nại được nổi.

Hiện tại, bốn ngày đã trôi qua.

Nàng vẫn còn chưa chết, nàng vẫn còn chưa bị điên.

Nàng mới nhận ra rằng, thì ra nhẫn nại vốn có mục đích, có điều kiện, vì người mình thương yêu, người ta hầu như nhẫn nại được bất kỳ thứ gì.

Nhất là đàn bà.

Bởi vì đa số đàn bà không sống vì mình, và vì người mình thương yêu... vì người chồng của mình, vì đứa con của mình.

Trong bốn năm ngày ấy, Thẩm Bích Quân bỗng nhiên có cảm giác mình lớn hẳn ra rất nhiều...

Căn nhà này hình vuông, có vẻ cùng một kiểu với Tứ Hợp Viện ở Bắc Kinh.

Bước vào cổng chính, đi qua một cái sân là vào đại sảnh.

Phía sau đại sảnh còn có một cái sân, những loại sân như vậy thường được gọi là Thiên Tỉnh.

Hai bên Thiên Tỉnh là hai dãy phòng ngủ.

Phía sau một hàng dãy phòng, chủ nhân dùng để làm chỗ ngủ phòng khuê cho mình và những người cơ thiếp.

Bên cạnh còn có một tòa nhà nhỏ, là nơi bộc dịch ở và phòng bếp.

Lôi Vũ ở dãy nhà phía đông, y và hai người vợ, bốn đứa hầu chiếm đi bốn gian phòng và một tiểu sảnh, còn lại hai gian phòng, là của Long Phi Tốn.

Long Phi Tốn là một người rất kỳ quái, chẳng thích thú gì đàn bà, mà cũng chẳng thích thú gì với rượu, chỉ có mỗi thích ăn uống, không những vậy mà còn ăn thật là nhiều.

Y ăn uống cũng chẳng cần biết mình ăn thịt gà hay là thịt vịt, cũng chẳng cần dễ nuốt hay khó nuốt, chỉ liên tục không ngừng tống đồ ăn vào trong miệng.

Kỳ quái là, y càng ăn nhiều, thân hình ngược lại càng gầy đi.

Dãy nhà phía tây, có năm gian vĩnh viễn đóng cửa kín mít, nghe nói hai lão già thần bí ở trong đó.

Nhưng Tiêu Thập Nhất Lang chưa bao giờ thấy họ đi vào đó bao giờ, cũng chưa bao giờ thấy họ từ trong đó đi ra.


Tiêu Thập Nhất Lang và Thẩm Bích Quân ở trong hai gian nhà còn lại bên mé tây, một gian dùng làm phòng ngủ, một gian coi như là phòng ăn.

Cơm rất thịnh soạn, không những vậy, còn có rượu.

Rượu rất ngon, và rất nhiều, nhiều đến nỗi có thể say mèm bảy tám người.

Say, có thể làm người ta quên đi rất nhiều chuyện.

Ở chốn này, Tiêu Thập Nhất Lang hầu như không thấy một người nào còn tỉnh táo hoàn toàn.

Mấy hôm nay, y đã rành rõi tình huống ở chung quanh.

Chủ nhân nói không sai, chỉ cần không đi ra khỏi phạm vi của tòa trang viện, muốn làm gì thì làm, bất cứ đi đâu, làm gì, chẳng ai can thiệp đến mình.

Nhưng từ hôm uống rượu tiếp phong đến bây giờ, Tiêu Thập Nhất Lang chưa gặp lại mặt chủ nhân, nghe nói bình thời y cũng rất ít thò mặt ra ngoài.

Một người muốn phục vụ cho đủ mười mấy nàng hầu, thời gian trong một ngày vốn đã quá ít, còn ở không đâu đi làm chuyện khác.

Mỗi ngày ăn cơm sáng xong, Tiêu Thập Nhất Lang đi lòng vòng phía trước phía sau, làm như đối mỗi thứ đồ ở đó rất lấy làm thích thú, gặp ai cũng đều mỉm cười chào hỏi.

Trừ Lôi Vũ và Long Phi Tốn ra, y rất hiếm thấy người đàn ông nào khác.

Những người đàn bà đi ra đi vào chốn ấy, đối với cặp mắt sáng rực của y cũng rất lấy làm hứng thú, mỗi khi y mỉm cười nhìn họ, họ cười lại càng ngọt ngào thêm.

Tiêu Thập Nhất Lang vừa ra khỏi phòng, Thẩm Bích Quân lập tức khóa cửa phòng kín mít.

Nàng không hề sợ tịch mịch.

Nàng sống trước giờ vốn đã sống như vậy quá nửa.

Bây giờ, đã qua năm ngày rồi.

Cơm chiều có măng xào thịt, trứng chiên, gỏi gà, một dĩa ruột non chưng tương, một tô canh rau cải trắng thịt viên.

Hôm nay đầu bếp là người bắc phương.

Thẩm Bích Quân tâm tình cũng có vẻ đỡ ra, vì nàng biết Tiêu Thập Nhất Lang rất khích khẩu vị người Bắc, cơm hôm nay rấp hợp với khẩu vị của y.

Nàng chuẩn bị bồi tiếp với y một ly rượu.

Bình thời, cơm vừa dọn vào là Tiêu Thập Nhất Lang đã đi theo vào, lúc ăn uống, y nói chuyện cũng có nhiều hơn.

Y nói bất kỳ điều gì, Thẩm Bích Quân đều thích nghe.

Chỉ có những lúc ấy, nàng mới tạm thời quên đi sợ hãi và ưu uất, quên đi chốn này có bao nhiêu là chuyện kinh sợ, quên đi chuyện bi thảm họ đã trải qua.

Nhưng hôm nay, cơm canh muốn lạnh, mà Tiêu Thập Nhất Lang còn chưa trở về.

Kỳ thực, nàng đã từng có những kinh nghiệm như vậy.

Từ độ thành hôn xong được một tháng, nàng đã thường thường chờ cơm canh nguội lạnh, hâm lại mất mấy lần, Liên Thành Bích còn chưa về.

Một tháng, cơ hồ nàng ăn một mình mất hai mươi tám ngày rồi.

Nàng vốn đã quen chuyện đó.

Nhưng hôm nay, lòng nàng bấn loạn lạ kỳ, mấy lần cầm đũa lên, lại đặt xuống, cặp mắt trông chờ muốn nhìn thủng bức tường, hình bóng Tiêu Thập Nhất Lang vẫn chẳng thấy đâu.

Tiêu Thập Nhất Lang trước giờ chưa bao giờ bắt nàng đợi, hôm nay chuyện gì đã xảy ra?

Không lẽ có chuyện gì bất trắc đổ lên đầu y?

Ở chốn này, chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Thẩm Bích Quân đột nhiên phát giác ra, nàng nương tựa quá nhiều vào Tiêu Thập Nhất Lang, nghĩ về y quá sâu như vậy, hầu như một giờ một khắc không thể xa rời y.

Gỏi gà đã đông cứng, canh cũng nguội lạnh cả.

Thẩm Bích Quân cắn chặt răng, rón rén mở cửa, rón rén bước ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên nàng bước ra khỏi phòng, hành lang cứ cách chừng tám bước có treo đèn lồng. Nàng bỗng phát giác có người đang đứng tựa vào lan can, nhìn nàng cười cười.

Chính là Lôi Vũ.

Thẩm Bích Quân tính quay đầu lại, nhưng không kịp.

Lôi Vũ đang nhìn nàng vừa cười vừa cất tiếng chào, nàng mà quay đầu đi, không phải là vô lễ lắm sao?

Dưới ánh đèn, những hột mụn trên mặt Lôi Vũ xem ra càng nhiều, càng đậm. Mỗi hột mụn hình như đang nhìn nàng cười, cười cái vẻ ám muội, sỗ sàng.

Nàng nhất định phải đi tìm Tiêu Thập Nhất Lang.

Lôi Vũ đột nhiên chận nàng lại, cười hỏi:

- Ăn cơm chiều chưa?

Thẩm Bích Quân nói:

-

Lôi Vũ nói:

- Hôm nay lão Cao nấu bếp, nghe nói y là đầu bếp của tiệm Lộc Minh Xuân trong kinh thành, tài nghệ rất là xuất sắc.

Thẩm Bích Quân nói:

- Thế à.

Lôi Vũ nói:

- Tòa nhà này tuy không lớn lắm, nhưng không có người dẫn lối, cũng có thể bị lạc đường; cô nương không cẩn thận, đi lạc vào chỗ của Trang chủ, không phải là chuyện chơi đấy.

Thẩm Bích Quân nghinh mặt lên nói:

- Ai là cô nương?

Lôi Vũ nói:

- Không phải cô nương, phu nhân.

Thẩm Bích Quân nói:

- Hừ.

Lôi Vũ cười hi hi nói:

- Phu nhân có biết chồng mình bây giờ đang ở đâu không?

Thẩm Bích Quân thót mình một cái, hỏi:

- Ông biết?

Lôi Vũ nói:

- Đương nhiên là tôi biết.

Thẩm Bích Quân ráng giữ cho gương mặt mình tươi tắn lại, nói:

- Không biết ảnh đang ở đâu? Tôi đang đi kiếm ảnh.

Lôi Vũ nhẫn nha nói:

- Tôi xem, tốt hơn là khỏi tìm y, tìm ra lại thêm phiền não.

Thẩm Bích Quân lại giật thót mình, hỏi:

- Tại sao?

Lôi Vũ cười càng khả ố, nói:

- Bà muốn tôi nói thật?

Thẩm Bích Quân nói:

- Đương nhiên.

Lôi Vũ nói:

- Bà có biết, nơi đây có rất nhiều cô nhỏ nhỏ xinh đẹp, vừa trẻ tuổi, vừa tịch mịch, chồng bà lại là người không xấu trai tý nào.

Y mê tít mắt lại, nói:

- Phu nhân tuy là một kẻ thiên hương quốc sắc, nhưng ăn sơn trân hải vị lâu ngày rồi, cũng muốn đổi món...

Thẩm Bích Quân đã tức giận run người, không nhịn nổi, lớn tiếng:

- Không được nói bậy!

Lôi Vũ cười nói:

- Bà không tin, bà có muốn tôi dẫn bà đi xem không? Cô nhỏ này không xinh đẹp bằng bà, nhưng trẻ hơn, đàn bà chỉ cần trẻ hơn, đàn ông sẽ khoái.

Thẩm Bích Quân tức quá run rẩy cả môi.

Lôi Vũ nói:

- Tôi khuyên bà, chuyện gì cũng nên châm chước một tý, những người ở đây vốn đã xem chuyện này như cơm bữa, y đi tìm đàn bà khác, tại sao bà không đi tìm người đàn ông khác? Thế là hòa nhau thôi, hai bên ngang hàng, bụng ai nấy đều thoải mái.

Cặp mắt của y đã híp lại thành hai sợi chỉ, thò tay ra muốn kéo Thẩm Bích Quân, nói:

- Lại đây, đừng thẹn thò gì, thế nào cũng có ngày bà không khỏi theo người khác lên...


Thẩm Bích Quân không để cho y nói tiếp, đột nhiên vung tay tát cho y một cái bộp tai.

Lôi Vũ không nghĩ nàng ra tay nhanh như vậy, bị tát một cái sững người ra.

Thẩm Bích Quân giấu bàn tay vào trong ống tay áo, mắt trừng trừng nhìn y, đi thụt lùi lại từng bước.

Lôi Vũ sờ sờ mặt, đột nhiên cười hung dữ nói:

- Đây là bà không muốn uống rượu mời, muốn uống rượu phạt đấy nhé, đến nơi đây, bà có là thứ trinh liệt tới đâu, cũng không do bà chọn, bà chạy đi được đâu.

Y bước từng bước một lại.

Thẩm Bích Quân thét lớn:

- Đứng yên, ngươi còn bước tới, ta sẽ cho ngươi chết vì nắm kim châm.

Lôi Vũ ngẩn người ra, hỏi:

- Kim châm?

Thẩm Bích Quân nói:

- Ngươi từng qua lại giang hồ, cũng có nghe qua kim châm nhà họ Thẩm, đụng máu là đông, trăm phát trăm trúng, ngươi có dám chắc tránh khỏi được không?

Lôi Vũ quả nhiên dừng bước lại, hỏi:

- Bà là gì của Thẩm thái quân?

Thẩm Bích Quân nói:

- Ta là cháu gái của bà ta...

Nói xong, nàng đã lùi lại tới phòng, bình một tiếng đóng chặt cửa lại.

Ngoài cửa lâu lắm không nghe có tiếng động gì, Lôi Vũ tựa hồ đã bị kim châm nhà họ Thẩm dọa cho sợ mà rút lui.

Thẩm Bích Quân dựa người vào cửa, thở hổn hển một hồi.

Lòng nàng đang đau đớn, đau đớn hầu như quên mất sợ hãi và phẫn nộ.

-... cô ta trẻ hơn bà... đàn bà chỉ cần trẻ hơn, đàn ông sẽ khoái... chồng bà đi tìm đàn bà khác... bà có muốn tôi dẫn bà đi xem không...

Những lời ấy, tựa như những mũi kim chích vào trái tim nàng.

Tiêu Thập Nhất Lang tuy không phải là chồng của nàng, nhưng không biết sao, dù nàng biết Liên Thành Bích có người đàn bà nào khác, nàng cũng không đau khổ như bây giờ.

- Mình không tin, không tin, tuyệt đối không thể tin... y không phải là loại người như vậy!

Có điều, tại sao tới bây giờ y còn chưa về nhỉ?

Nơi đây cộng tất cả có ba mươi mấy cô gái, ai cũng mỹ lệ, ai cũng biết ăn nói.

Trong bọn chỉ có một người không cười với Tiêu Thập Nhất Lang, thậm chí còn không nhìn y tới nửa con mắt.

Tên cô gái ấy là Tô Yến.

Tiêu Thập Nhất Lang hiện giờ đang nằm trên giường của Tô Yến.

Đầu của Tô Yến, đang gối trên lồng ngực rộng của y.

Nàng ta nhắm mắt, lông mày rất dài, đuôi mắt xếch lên, có điều lúc nàng ta mở mắt ra, nhất định sẽ làm cho người ta mê tít... đàn bà chỉ cần có một cặp mắt mê hồn như vậy, đã quá đủ để chinh phục đàn ông.

Huống gì, chỗ khác trên người nàng cũng rất đẹp.

Tuy mền chiếu đã khỏa lấp đi, còn có thể thấy được đùi nàng ta rất dài, lồng ngực rắn chắc mà mềm mại, đường nét rất nhu hòa, không đầy đặn, mà cũng không gầy yếu.

Trong phòng vốn đang rất yên tĩnh, bây giờ bỗng nhiên vang lên tiếng cười yêu kiều như chuông bạc.

Cái cười của đàn bà, cũng có nhiều loại, đa số đàn bà, chỉ biết cười bằng miệng, tiếng cười của họ, chỉ là một thứ thanh âm, có người còn thậm chí làm cho người ta nổi da gà. Rất ít người có thể dùng biểu tình làm tiếng cười.

Họ mà có thể cười bằng lông mi lông mày, cười bằng mũi bằng mắt, đàn ông gặp những thứ đàn bà như vậy, thường thường đều nhìn muốn lòi cả tròng mắt ra ngoài.

Có những loại đàn bà, toàn thân đều biết cười.

Lúc họ cười, không những có đủ các thứ biểu tình rồi, mà còn biết dùng ngực, dùng eo, dùng đùi nhìn người ta cười.

Đàn ông gặp phải loại đàn bà này, ngoại trừ rúc vào đáy quần họ, ngoan ngoãn đầu hàng, cơ hồ không còn đường thứ hai nào để chọn.

Tô Yến chính là loại đàn bà đó.

Ngực nàng đang phập phồng, eo lưng nàng đang uốn éo, đùi nàng đang cọ xát.

Tiêu Thập Nhất Lang không phải là thứ người gỗ đá, y đã chịu không muốn nổi, y hỏi:

- Cô cười gì?

Tô Yến nói:

- Em đang cười anh.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Cô cười tôi?

Tô Yến nói:

- Anh hở! Anh có bà vợ xinh như vậy, mà không chăm chỉ làm ăn.

Tiêu Thập Nhất Lang cũng cười, y nói:

- Có người đàn ông nào là chất phác?

Tô Yến cười sặc sụa nói:

- Có người nói, đàn ông ví như bình trà, đàn bà ví như chén trà, một bình trà, nhất định là có rất nhiều ly trà.

Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:

- Ví dụ thật là tuyệt diệu, cô nghe ai nói vậy?

Tô Yến nói:

- Tự nhiên là đàn ông nói, có điều...

Nàng ta nhấc một nửa người lên, nhìn đăm đăm vào Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Mấy cô ở đây ai cũng xinh đẹp, tại sao anh chọn em?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nếu mình đã muốn ăn vụng thì phải chọn món nào ngon nhất.

Tô Yến cắn môi hỏi:

- Nhưng em không nhìn anh nửa con mắt, tại sao anh biết em chịu?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Những người đàng hoàng, mới dễ cắn câu, cái đạo lý đó, đàn ông ai ai cũng biết rõ.

Y chưa nói hết lời, Tô Yến đã nhào xuống người y, cào cấu không chịu, nói:

- Sao? Anh nói em giả bộ? Anh nghĩ em là thứ dễ dàng theo người ta leo lên giường đấy chăng? Nói thật cho anh biết, Lôi Vũ muốn em phát điên lên, mà em thấy cái bản mắt đầy mụn của y là phát sùng rồi.

Tiêu Thập Nhất Lang không nhịn nổi cười nói:

- Mặt mụn có gì là không tốt? Mười người mụn, đã có chín người chịu chơi, có đàn bà chỉ thích đàn ông mặt mụn đấy! Huống gì, tắt đèn, ai cũng như ai.

Tô Yến đánh nhẹ cho y một cái bạt tai, cười mắng:

- Em cứ tưởng chỉ một mình gã Lôi mặt mụn là hư hỏng, ai biết được anh còn không ra gì hơn ai.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Ở đây ngoài Long Phi Tốn ra, đại khái cũng chẳng có ai ra gì.

Tô Yến nói:

- Không sai tý nào.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Còn hai lão già thì sao? Ngoài chuyện đánh cờ, chắc chẳng còn chuyện gì hứng thú để làm?

Tô Yến trề môi, cười nhạt nói:

- Thế là anh sai rồi, hai cái lão trời đánh ấy, người lão mà tim chưa lão, trừ những người của Trang chủ, ngoài ra ai ai cũng đều bị hai lão ấy mó qua.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Mấy bà vợ của Lôi Vũ thì sao?

Tô Yến nói:

- Hai cái con hồ ly ấy, đã sớm lò dò tự mình tìm lại.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Không lẽ Lôi Vũ cam tâm bị mọc sừng?

Tô Yến nói:

- Lôi mặt mụn tuy ngoài mặt hung hăng diệu vũ dương oai, gặp phải hai lão ấy, ngay cả đánh rắm một cái còn không dám.

Tiêu Thập Nhất Lang nháy mắt hỏi:

- Lôi Vũ còn trẻ hung hăng như vậy, lại biết võ công, tại sao lại đi sợ hai lão già?

Tô Yến đột nhiên không nói gì nữa.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Hai lão già ấy không lẽ võ công còn cao hơn Lôi Vũ?

Tô Yến vẫn không nói gì.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Cô có biết hai lão ta họ gì không? Tên là gì không?

Tô Yến nói:

- Không biết.

Tiêu Thập Nhất Lang cười một tiếng nói:

- Bọn họ đến đây lúc nào, chắc cô biết.

Tô Yến nói:

- Cũng không biết, lúc em đến, họ đã ở đây.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Cô đến đây lúc nào?

Tô Yến nói:


- Cũng được mấy năm nay.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Tại sao cô lọt vào đây?

Tô Yến gượng cười, nói:

- Cũng có khác gì anh đâu, hồ đồ lọt vào thôi.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Cô còn trẻ tuổi, không lẽ thật tình muốn ở suốt đời nơi đây?

Tô Yến thở ra một hơi nói:

- Đã lọt vào đây, còn không chịu nhận số mạng thì làm gì nữa.

Nàng ta lại chồm lên người Tiêu Thập Nhất Lang, cất giọng quyến rũ nói:

- Mình vui một hồi đi, hơi đâu mà nói đến chuyện đó? Lại đây...

Tiêu Thập Nhất Lang thò tay ra ôm lấy nàng ta, bỗng nhiên rên lên một tiếng lớn.

Tô Yến hỏi:

- Anh làm sao vậy? Bộ trật gân hay sao?

Tiêu Thập Nhất Lang thở hổn hển nói:

- Không... không phải, vết thương của tôi... còn chưa lành lại.

Tô Yến đỏ mặt, cắn môi, lấy ngón tay dí vào mũi của y, cười nói:

- Chọn đi chọn lại, không ngờ chọn đúng anh cái con quỷ bệnh vắn số!

Thẩm Bích Quân ngồi bên cạnh bàn ăn, cúi gầm đầu, cặp mắt đỏ ửng, hình như mới khóc xong.

Cơm nước trên bàn, không thấy đụng vào.

Tiêu Thập Nhất Lang gõ cửa cả nửa ngày, cửa mới mở.

Bình thời chỉ cần Tiêu Thập Nhất Lang trở về, gương mặt của Thẩm Bích Quân sẽ nở một nụ cười tươi tắn.

Nhưng hôm nay, nàng cứ cúi gầm đầu, chỉ hỏi nhỏ một câu:

- Anh ăn cơm ở ngoài rồi phải không?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Chưa, còn em ăn chưa... tại sao em không ăn trước đi?

Thẩm Bích Quân nói:

- Em... em chưa đói.

Nàng cúi đầu, bới đầy một chén cơm, nhè nhẹ đặt trước mặt Tiêu Thập Nhất Lang, nói:

- Cơm nguội mất rồi, anh ăn tạm một tý... cơm hôm nay là thứ mà anh thích.

Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên cảm thấy, chỉ cần có nàng bên mình, nơi này tự nhiên vẫn đầy hương vị ấm áp của gia đình.

Thẩm Bích Quân cũng bới nửa chén cơm, ngồi một bên ăn chầm chậm.

Không biết tại sao, trong lòng Tiêu Thập Nhất Lang bỗng có vẻ rụt rè, muốn tìm lời để nói mà tìm mãi không biết nói gì.

Đấy cũng giống như người chồng đi làm chuyện gì bê bối bên ngoài, về nhà phải ráng sức chìu chuộng, người vợ càng không nói gì, người chồng càng cảm thấy trong lòng xốn xang.

Tiêu Thập Nhất Lang rốt cuộc cũng lên tiếng:

- Mấy hôm nay anh đã coi kỹ hết phía trước phía sau tòa trang viện.

Thẩm Bích Quân nói:

- Thế à?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Anh có cảm giác tòa trang viện này không phải chỉ có hai mươi tám gian phòng thôi, đúng ra là phải có ít nhất ba mươi gian, đáng tiếc là anh tìm đi tìm lại, tìm không ra hai gian phòng ấy ở đâu.

Thẩm Bích Quân trầm ngâm một hồi, nói nho nhỏ:

- Nơi đây có rất nhiều mấy cô nhỏ, mấy cô nhỏ mồm miệng lanh lẹ, sao anh không thử đi hỏi mấy cô ấy xem?

Tiêu Thập Nhất Lang chợt hiểu ra, nàng đang ăn phải giấm.

Nếu là đàn ông, biết có người đàn bà vì mình mà ghen, phải sung sướng vô cùng.

Trong lòng Tiêu Thập Nhất Lang cũng thấy phiêu phiêu, cả một đời y, chưa bao giờ có cảm giác như vậy, một hồi thật lâu, y mới quyết định, phải nói sự thật ra.

Y cười khổ nói:

- Anh tính là như vậy, chỉ tiếc là hỏi rồi mà không ra gì cả.

Y bỗng nhiên nói tiếp:

- Nhưng bọn họ càng kín miệng, càng chứng minh rằng, bọn họ có giấu diếm điều bí mật gì, anh chỉ cần biết một điểm thôi, cũng đủ rồi.

Thẩm Bích Quân lại trầm ngâm một hồi, mới nói nho nhỏ:

- Anh không đi hỏi họ nữa sao?

Tiêu Thập Nhất Lang chăm chú nhìn nàng, từ từ nói:

- Nhất định là không.

Thẩm Bích Quân cúi gầm đầu xuống, nhưng khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Nàng không nghĩ đến chuyện cười, nhưng nụ cười ấy lộ ra từ trong tận đáy lòng, làm sao mà ngăn cản nổi.

Nhìn nàng mỉm cười, Tiêu Thập Nhất Lang chợt phát giác trong bụng đói meo, vội vã lùa cơm vào trong miệng, y nói:

- Các cô nhỏ đã hỏi rồi, ngày mai anh phải đi hỏi các lão già.

Thẩm Bích Quân nhoẻn miệng cười hỏi:

- Em thấy, ngày mai nhất định anh sẽ trở về sớm hơn hôm nay.

Câu nói ấy vừa thốt ra, gương mặt nàng cũng đỏ ửng lên.

Đàn bà ăn phải giấm hung như vậy, cố nhiên là làm cho đàn ông nhức cả đầu, nhưng nếu họ hoàn toàn không ghen tương, đàn ông ắt hẳn mất đi rất nhiều lạc thú.

Ngày thứ sáu, trời đẹp.

Tiêu Thập Nhất Lang đi tới mặt trước sân tòa trang viện, y mới phát giác ra, tường chung quanh rất cao, cơ hồ cao có tới năm sáu chiều cao của một người, cái cửa bán nguyệt lúc trước mở ra, hiện giờ đã bị đóng lại, không những vậy mà còn bị khóa.

Ai đã khóa cửa lại? Tại sao?

Dưới cặp mắt của Thiên công tử, những người này đã thành như sâu kiến, dù có trốn thoát ra, chỉ cần dùng hai ngón tay là đủ kẹp họ lại đem về, tại sao còn phải đề phòng nghiêm mật như vậy?

Khóe miệng của Tiêu Thập Nhất Lang hình như phảng phất một nụ cười.

Lão già không biết lúc nào đã bắt đầu ở trong tòa bát giác đình uống rượu đánh cờ rồi.

Tiêu Thập Nhất Lang chầm chậm đi lại, chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh họ, yên lặng xem.

Hai lão già chuyên chú vào bàn cờ, hình như không biết có người lại.

Gió thổi cây lá, nước chảy róc rách, trời đất một màn yên tĩnh tịch mịch.

Hai lão gìa thần tình cũng ra chiều an nhiên tự tại.

Nhưng khi Tiêu Thập Nhất Lang đi gần lại hai lão già, y bỗng cảm giác một thứ sát khí bừng bừng mãnh liệt, hình như đi gần lại hai lưỡI kiếm đã rút ra khỏi vỏ.

Thần binh lợi khí, ắt phải có kiếm khí.

Võ lâm cao thủ mang tuyệt kỹ trong người, xem nhân mạng như cỏ rác, nhất định sẽ tỏa ra sát khí!

Tiêu Thập Nhất Lang âm thầm cảm thấy, hai lão già này cả một đời chắc đã giết người vô số!

Trong tay lão già áo đỏ đang cầm một con cờ, đang trầm ngâm chưa quyết định. Lão già áo xanh tay trái tỳ vào trán, tay phải cầm ly rượu, chầm chậm nhấp rượu, xem thần tình, tài đánh cờ hơn hẳn lão già áo đỏ xa lắc.

Ly rượu uống đã xong rồi, lão già áo đỏ còn chưa hạ con cờ xuống.

Lão già áo xanh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thập Nhất Lang một cái, đưa ly rượu trong tay ra, chỉ bình rượu hình dạng xem ra rất cổ quái và cũ kỹ.

Ý của lão ta thật là rõ ràng chẳng ai không hiểu, lão muốn Tiêu Thập Nhất Lang rót rượu.

Nếu mà đổi lấy người khác, không mở miệng ra chửi thì cũng quay đầu bỏ đi. Nhưng Tiêu Thập Nhất Lang chẳng thay đổi sắc mặt, thản nhiên cầm bình rượu lên.

Bình rượu đã cầm lên, rượu vẫn chưa rót ra.

Tiêu Thập Nhất Lang từ từ đưa bình rượu lại ly.

Y chỉ cần đưa bình rượu nghiêng vào, là rượu sẽ được rót vào ly. Nhưng y cứ giữ yên đó.

Bàn tay lão già áo xanh cũng ngừng giữa chừng không, chờ đó.

Tiêu Thập Nhất Lang không động đậy, lão ta cũng không động đậy.

Con cờ trong tay lão già áo đỏ, đột nhiên cũng không động đậy.

Ba người ấy bỗng nhiên giống như bị ma thuật làm đông cứng, bị ma thuật cướp đi mất sinh mạng, biến thành hình nộm.

Một giờ đã trôi qua.

Ba người đều không một tý động đậy, ngay cả đầu ngón tay cũng không thấy có gì, bàn tay của hai người kia cũng vững như bàn thạch.

Mặt trời đã xế về hướng tây.

Bàn tay của Tiêu Thập Nhất Lang chỉ cần run lên một tý, rượu lập rức sẽ đổ ra.

Nhưng ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, bàn tay của y vẫn trơ trơ như đá.

Lão già áo xanh thần tình đang vốn ra vẻ an nhiên, ánh mắt còn lộ vẻ trêu chọc, nhưng hiện giờ đã có bề biến hóa, biến thành ra vẻ kinh dị, không muốn nhẫn nại.

Tự nhiên lão ta không biết cái khổ của Tiêu Thập Nhất Lang.

Tiêu Thập Nhất Lang cảm thấy bình rượu càng lúc càng nặng, hình như nặng thành ra ngàn cân, cánh tay từ ngứa biến thành tê bại, từ tê bại biến thành đau đớn, đau như bị ngàn mũi kim châm chích.

Da mặt y cũng như bị kim chích, mồ hôi thấm đầy cả y phục.

Nhưng y vẫn ráng cắn chặt răng chịu đựng, ráng sức mình không nghĩ đến chuyện gì cả.

Bởi vì y biết rằng hiện tại tuyệt đối không thể động đậy.

Tuy mọi người không ai dộng đậy một mảy may gì, so với tỷ đấu bằng đao kiếm còn sắc bén hiểm ác hơn nhiều.

Rượu trong bình mà rớt ra, máu của Tiêu Thập Nhất Lang e rằng cũng sẽ rớt ra theo.

Đây là một trận đấu bằng nội lực, định lực và nhẫn nại.

Trận đấu tuy hiểm nghèo mà không khốc liệt, tuy khẩn trương mà không có màu sắc.

Trận đấu kéo dài từ giữa trưa cho đến hoàng hôn, dằng dặc năm tiếng đồng hồ, mà chẳng một ai buồn lại xem.

Những người sống ở đây, chỉ quan tâm đến chính mình, ai làm gì, ai chết ai sống, đều không hề có người để tâm đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận