Edit: Sakura Trang
Mềm mại dịu dàng, lưu luyến rung động, cơm đút từng miếng, thuốc đút từng thìa.
Như mật ngọt thấm vào trong sóng biếc, bọn hạ nhân cũng không chịu nổi nữa, rối rít tìm cớ lui ra ngoài, bên ngoài chỉ chừa lại tiểu tư sắc thuốc, quạt lá chậm rãi phe phẩy, gió mát từ từ, sương trắng lượn lờ, năm tháng yên tĩnh tốt đẹp.
Tiêu Thức mở miệng ngậm thìa thuốc hắn đút, thuốc trong ngày thường phải nín thở mới có thể uống hôm nay lại là hớp hớp thấy ngọt ngào.
“Uống thuốc cho cẩn thận, cười ngốc nghếch gì vậy?”
Cười… Cười ngươi ta đều là những kẻ ngốc trong tình yêu, đã có một ly vong tình, nhưng trước sau không chịu uống.
Vu cổ thần Hồng Nguyệt giáo xuất thân thần y cốc, vong tình năm đó chính là Bạch Hạo chế, quên mất tục trần phàm duyên…
“Xi, ngươi còn định mang cái mặt nạ này bao lâu?” Tiêu Thức đưa tay vuốt thứ tròn vo mượt mà trước người, cảm thụ động đậy như gợn nước lăn tăn, nói xong ngoài miệng lại ngậm lấy một thìa thuốc Lạc Xi đưa tới.
“Sao vậy? Vương gia nhìn chán ghét?” Lạc Xi nhìn bộ dáng chê bai của Tiêu Vô Viễn, khá là đáng yêu, trong lòng lai muốn trêu chọc hắn một phen.
Tiêu Thức nghe hắn nói vậy, nửa tủi thân nửa giận trách, đẩy thìa thuốc bên miệng ra, trong mắt thật giống như nổi lửa, giọng lại nói lạnh nhạt “Bổn vương là không có vấn đề…” Tiêu Thức cầm tay của Lạc Xi phủ lên thai bụng, đặt ở chỗ hài tử vừa động đậy, nhếch môi tiếp tục nói “Chẳng qua là từ nhỏ bổn vương nghe các ma ma trong cung nói, tướng mạo hài tử trong bụng cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi bộ dáng của người mà thân sinh hay nhìn trong lúc mang thai.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một thân hồng y xông ra ngoài nhanh như gió, xuất hiện lần nữa thì đã là ngọc cơ tiêu cốt, vạt áo phiêu dật như tiên, đuôi mắt phượng xinh đẹp quả nhiên cho tới bây giờ không thích hợp rơi nước mắt.
Hô hấp Tiêu Thức dần ổn, hiển nhiên đã chìm vào giấc ngủ, gánh nặng bụng quá lớn khiến cho hắn chỉ có thể nghiêng người ngủ, trận náo loạn vừa rồi để cho Tiêu Thức mệt mỏi yếu ớt rất nhiều, mặc dù mỗi ngày ngủ nhiều hơn tỉnh, đáy mắt vẫn thâm đen một vòng.
Nghĩ đến không thoát khỏi quan hệ với hai tiểu tử nghịch ngợm trong bụng kia.
Lạc Xi nhẹ nhàng đến gần, cẩn thận đưa tay che lên vật tròn tròn ấm áp kia, cách cái bụng và chăn cũng có thể cảm nhận được động đậy bên trong, Lạc Xi đem mặt xít lại gần, môi chạm nhẹ lên chỗ nhô ra kia, giọng nói nhẹ như gió: “Không cần giống như ta, hai con ra ngoài ai giống như Vô Viễn nhiều hơn, ta liền có khuynh hướng thích ai hơn!”
Dưới chăn lập tức xuất hiện một trận lật nháo không an tĩnh, giống như là đáp lại sự thiên vị công khai của phụ thân, người ta còn không có ra đời đâu, địa vị cũng đã định, ai vận khí tốt giống cha, người đó có thể đạt được phụ thân thương yêu.
Tiêu Thức bị làm phiền cau mày, Lạc Xi vội vàng khẽ xoa trấn an, giọng lại hơi có vẻ trách cứ “Không cho phép tranh, ai cũng không so được vị trí của cha các con ở trong lòng ta, sau này mọi chuyện phải lấy hắn làm đầu.”
Hai tiểu tử có lẽ cũng biết không tranh được, trong bụng hiếm thấy yên tĩnh lại, hoàng hôn buông xuống, nước sông lóng lánh như ngọc, từ lúc mang thai đến nay lần đầu tiên Tiêu Thức có giấc ngủ ngon như vậy.
Đêm giao thừa, hoa đăng tương trưng cho đoàn viên, cùng ẩm đồ tô* đến canh tư.
*đồ tô: một loại rượu thời xưa
Lạc Xi hiếm thấy ăn tết với Lạc Hi và Bạch Hạo, càng không nói năm nay trong nhà còn thêm người mới, mà người mới này còn kiều quý vô cùng, che dưới trường bào rộng rãi, túi chườm nóng kê dưới đáy bụng tròn vo, Tiêu Thức không thể ngồi thẳng cần hơi ngửa ra sau, đệm dựa chính là thịt người thiên nhiên Lạc Xi, ngồi lâu Lạc Xi còn phải đỡ đứng lên đi tới lui.
Lạc Xi cực kỳ đau lòng, tay xoa eo cho hắn không dám buông lỏng chút nào, “Đi nghỉ ngơi đi, thân thể hiện tại của ngươi, sao có thể chịu được ở đây lâu.”
Tiêu Thức động đậy người một cái, tìm tư thế thoải mái tiếp tục nằm dựa vào, hơi híp mắt chỉ thứ cao vút đang động không ngừng kia, “Không sao, ngươi nhìn bọn chúng còn chưa ngủ đâu!”
Mặt Lạc Xi lộ ra sự tức giận, “Bọn chúng sao còn chưa ngủ nữa!”
Tiêu Thức cười khẽ “Phỏng đoán… Là muốn đòi một phần tiền mừng tuổi từ ngươi!”
“Vậy cũng không được, toàn thân toàn bộ tài sản của ta đều là của Vô Viễn rồi.”
“Ngươi nhìn một chút nhi tử, may mà hắn không giống tính tình của ngươi.” Lạc Hi không nhịn được tố cáo, bao nhiêu đau khổ trong lòng hồi đó không phải do người này ban tặng hay sao.
Tay đang rót rượu của Bạch Hạo hơi run một cái, còn trẻ không hiểu, chỉ nguyện từ đây theo phu chỉ, đi nam tuyệt không ra bắc.
Trăng sáng dẫn tương tư, nhớ người, cũng là nhớ nhà…
“Vô Viễn, ngươi còn chấp niệm với kinh thành không?”
Hắn tự tin, tự tin tình cảm của Tiêu Thức đối với hắn.
Nhưng đó dù sao cũng là nơi hắn sinh sống hơn mười năm, có chí thân máu mủ với hắn, hắn chỉ mong Tiêu Vô Viễn được thoải mái.
Tiêu Thức lắc đầu một cái, hắn vốn không có lòng tranh ngôi vị hoàng đế, nhưng giống như từ lúc nhỏ người bên người hắn lúc nào cũng muốn hắn làm hoàng đế, lưng đeo tâm huyết và mong đợi của nhiều người như vậy, hắn cũng bị đẩy mạnh đi về phía trước, đi đến bây giờ, hắn cũng không biết đối với kinh thành còn có thể có mong đợi gì, nhị ca, tứ ca? Phỏng đoán bây giờ họ chỉ mong hắn chết tha hương nơi đất khách đi!
Lạc Xi đau lòng xoa đầu của hắn, đặt lên đó một nụ hôn, sớm biết ngươi sẽ không vui sướng, ban đầu dù như thế nào hẳn nên bảo vệ ngươi, không để cho ngươi bị mang đi, cho dù là mang ngươi lưu lạc chân trời, dãi gió dầm sương, cũng tốt hơn nhiều so với bây giờ, không đến nỗi xảy ra nhiều chuyện phía sau như vậy.
“Đợi sinh hạ bọn họ, ta mang ngươi đi kinh thành dạo chơi một chút, có thể bớt chút mong nhớ cũng tốt!”
Tiêu Thức cười khổ “Nhưng bây giờ khắp nơi đều dán bức hoạ truy nã ta.”
Lạc Xi trả lời “Quân hậu bình an sinh hạ Thái tử, hoàng đế đại xá thiên hạ, bây giờ chẳng qua chúng ta chỉ là bình dân bách tính mà thôi.”
“Có thật không?” Người kia sinh hài tử cho Tứ ca, vậy nhất định là vô cùng sinh đẹp đi.
Ánh mắt Tiêu Thức nhìn xuống vòng cung nhô cao trước người mình, mắt nhu hoà, Mộ Sí cũng nhất định là yêu tứ ca vô cùng đi.
Thật tốt… Thật tốt!
Đáy mắt Tiêu Thức thoáng qua hơi chút khác thường, tâm tư trong lòng chưa kịp hồi phục, đập vào mặt là mùi thơm ấm áp mình ngày nhớ đêm mong.
Tiêu Thức biết hắn còn để ý chuyện của Mộ Sí, “Lúc đó là ta hồ đồ, ta chẳng qua là đơn thuần muốn cướp tất cả mọi thứ của tứ ca.” Nhưng may mà hắn không thành công, tứ ca bảo vệ Mộ Sí rất tốt, Tiêu Thức ưỡn ưỡn bụng đặt vào bụng của Lạc Xi, “Cho nên, bây giờ ngươi phải che chở ta thật tốt!”
Lạc Xi không thỏa mãn với đến gần đơn giản như vậy, đè gáy của Tiêu Thức liền hôn lên, khu thành trì kia, hắn quá mức quen thuộc…
“Ta có khi nào không che chở ngươi.”
Ngươi là quân, vậy ta liền là thần, ngươi cầm quyền, ta liền làm bạn bảo vệ ngươi, ngươi thú nữ nhi Thượng thư, ta liền đứng bên ngoài canh giữ…
Tâm nguyện khi ta xuống núi, tất cả đều là ngươi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...