Edit: Sakura Trang
“Đừng đụng ta, van cầu các ngươi, van cầu các ngươi” Mộ Sí kêu thê thảm, trong lòng thay đổi giống như cưỡi ngựa ngắm hoa vậy, thật là đau… Ta sắp chết…
Mộ Sí hôn mê bất tỉnh, y thật yên tĩnh, như oa oa tinh xảo vậy.
Hạ thân không ngừng chảy máu để cho Trương thái y vô cùng khó giải quyết.
“Mau đút thuốc treo mạng” Trương thái y luống cuống, có thể lần này…
Treo mạng, treo? Khổng Dư của hắn, phải rời đi?
Sợ hãi to lớn cuốn tới, đầu óc biến thành một mảnh màu đen, đau đớn trong lòng khuếch tán toàn bộ lồng ngực, nơi cổ họng chua xót gần như không thể hô hấp.
Là hài tử nhà ai khóc thê thảm như vậy?
Không, thật giống như không phải hài tử khóc, là lang quân nhà ai đánh nương tử?
Không, thật giống như cũng không giống như, là ai đang chặt cây? Hay là giết heo?…
Là tiếng tiêu? Đúng rồi… Khó nghe cực kỳ, ta từng nghe qua tiếng tiêu tuyệt nhất đó là… Đó là nghe ở đâu chứ?
U u truyện cốt âm, thanh thanh nhập quân nhĩ.
Không vọng ngàn dặm xa, chỉ mong vào quân tâm.
Ngươi… Ngươi nguyện ý hay không…
Trương thái y bên cạnh không nhìn nổi “Hoàng thượng, chuyện khẩn cấp, ngươi có thể thổi cẩn thận hay không?”
“…” Không phải Tiêu Diễn không thổi cẩn thận, tay của hắn run dữ dội, thở không ra hơi, có thể phát ra tiếng đã không tệ rồi.
“Nguyện… Nguyện ý… Ách.
” Mộ Sí chậm rãi mở mắt ra, thật ồn ào, trên người thật là đau, dưới người vô cùng…
“Khổng Dư ngươi tỉnh! Ngươi nói gì?” Tiêu Diễn thấy Mộ Sí tỉnh lại kích động không thôi.
“Hô ~ ta nói… Ta nói ta nguyện ý, ta ách a… Nguyện ý… Gả cho ngươi”
Ngực Mộ Sí phập phồng cực lớn, nói chuyện cũng đứt quãng, nhưng Tiêu Diễn đã nghe rõ, y đang trả lời, lời hứa bảy tám năm trước.
“Mau đỡ y lên, thừa dịp bây giờ có ý thức thì quỳ sẽ sinh nhanh hơn” Trương thái y vội vàng thúc giục.
Tiêu Diễn cẩn thận đỡ Mộ Sí dậy, tay một mực che ở eo của y.
Có sức nặng tăng thêm hài tử vội vàng chui xuống, bụng trĩu xuống hơn, mồ hôi hột nhỏ xuống theo cằm, rơi lên thai bụng tròn xoe vạch ra một đường vòng cung, tụ lại ở chỗ đầy đặn nhất dưới bụng, nhỏ xuống lẫn vào máu và nước ối trên giường.
“A — thật là nặng “
“Đi ra, đi ra, lại thêm lực” Trương thái y vừa nói vừa dùng tay đặt lên bụng của Mộ Sí ấn xuống, thật vất vả đi ra, nếu như lại lùi về thì thật là một xác hai mạng.
Ngoại lực ấn để cho Mộ Sí đau đến không quỳ thẳng được, theo người Tiêu Diễn tuột xuống, cũng may Tiêu Diễn lanh tay lẹ mắt đỡ lấy y.
Hai tay Mộ Sí đặt ở sau gáy Tiêu Diễn, thai bụng mang theo hài tử để lên bụng Tiêu Diễn, Tiêu Diễn có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi một động tác của hài tử, mỗi một lần Mộ Sí kêu đau hắn cũng chỉ có thể ôm y chặc hơn một chút.
“Hô ~ hắc… Không có sao, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ sinh ra được”
“Không, ta cần ngươi, ta chỉ cần ngươi bình an”
“Ách a… Đứa ngốc, sinh ra được, nó chính là ta, nó sẽ thay mặt ta bên cạnh ngươi” Mộ Sí chậm rãi thở ra, thật là muốn, thật là muốn có thể vẫn nhìn Tiêu ca ca của y như vậy.
“Không được, chỉ có thể là ngươi, ai cũng không được…”
“Hắc — a — thật giống như, thật giống như đi ra… Hắc — đau”
“Đầu đi ra, lại dùng sức” Trương thái y kéo lấy đầu thai lẫn vào nước ối, hơi chuyển động, theo Mộ Sí dùng lực thật dài, hài tử rốt cuộc được đẩy ra.
“Là hoàng tử, là một hoàng tử “
Tiêu Diễn không thèm nhìn hài tử, Mộ Sí ở trong ngực hắn đã ngủ, hắn cuống cuồng nói “Y sao vậy?”
Trương thái y an ủi “Không sao, phụ tử bình an, y chỉ là quá mệt mỏi, đợi y nghỉ ngơi đủ sẽ tỉnh lại”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...