Tiểu Thanh Mai

Khi Tiết Lê trở lại ký túc xá, cô phát hiện ra một chuyện lớn.
 
Giày thể thao, cô đã quên tặng rồi.
 
Đây là quà Giáng sinh mà, haizz.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng không sao cả, bây giờ cô và Trần Tây Trạch không cần lấy cớ Giáng sinh nữa. Mỗi ngày họ đều ở bên nhau, cô có thể tặng quà cho anh ấy.
 
Trong căn tin ẩm ướt vào buổi sáng, Tuyết Lê ngậm một chiếc bánh rong biển trong miệng và nói với bạn cùng phòng: "Đúng thế, anh ấy đã cầu xin tớ. Thiếu chút nữa là quỳ xuống và nói rằng anh ấy sẽ chết nếu tớ không đồng ý."
 
“Trần Tây Trạch suýt chút nữa quỳ xuống vì cậu.” Lục Vãn Thính tỏ vẻ khó tin nhìn cô: “Một người lạnh lùng như anh ấy sao có thể làm như vậy được.”
 
"Ừ, ôm chân khóc lóc van xin tớ đồng ý anh ấy, nếu không đồng ý anh ấy sẽ lập tức nhảy xuống từ tầng ba."
 
Lục Vãn Thính nghe xong muốn phát điên lên: “Trời ơi, lãng mạn quá."
 
Thẩm Nam Tinh liếc mắt xem thường: “Nếu Trần Tây Trạch có thể nói như vậy thì chỉ có thể chứng minh một chuyện."
 
"Chuyện gì "
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu ấy đang nằm mơ."
 
Lục Vãn Thính cũng cảm thấy Thẩm Nam Tinh nói đúng, một chuyện vô lý như vậy chỉ có thể là ý nghĩ của cô gái đang yêu này: “Tiết Lê, những gì cậu nói về chuyện đã xảy ra trên sân thượng tối qua không phải là giấc mơ của cậu đấy chứ."
 
“Tuyệt đối không.” Tiết Lê nói với giọng điệu chắc chắn: “Là thật, tớ còn véo tay mà.”
 
Nhưng sau vài phút, cô gái nhỏ cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân: “Chắc không phải là tớ mơ đâu nhỉ”.
 
Sau khi Thẩm Nam Tinh ăn sáng xong, cô ấy lấy chiếc gương nhỏ ra và bắt đầu tô son: “Làm sao tớ biết được, cậu có thể hỏi anh ấy mà."
 
Vì thế Tiết Lê đã mở hộp thoại với Trần Tây Trạch và gửi cho anh ấy vài tin nhắn
 
Lê Hấp Đường Phèn: [[Sức khỏe lãnh đạo hôm nay có tốt không, có ăn được không?]
 
123: [Nếu em không tìm được chuyện gì để nói thì không cần phải nói.]
 
Lê Hấp Đường Phèn: [Em chỉ muốn hỏi anh xem đêm qua anh có mơ không?] 
 
123: [Có.]
 
Lê Hấp Đường Phèn: [Mơ cái gì?]

 
123: [Mơ thấy cùng em làm một số hành động bản năng của động vật.]
 
Lê Hấp Đường Phèn: [Anh đúng là cầm thú.]
 
123 [Tối nay có rảnh không?]
 
Lê Hấp Đường Phèn: [Có.]
 
123: [Đến Khoa y tìm anh.]
 
Lê Hấp Đường Phèn: [Anh nhớ em vậy sao. Xấu hổ à.]
 
123: [Ừ, đùi gà không cần tương ớt cay ngọt.]
 
Tiết Lê không nói nên lời.
 
Quả nhiên vẫn là vì đùi gà.
 
Cô gái ngẩng đầu lên, thấy các bạn cùng phòng đều đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi của mình.
 
Cô vội thay đổi sắc mặt: “Không phải mơ đâu, anh ấy rất yêu tớ, không muốn rời xa tớ dù chỉ một giây."
 
Thẩm Nam Tinh lắc đầu với vẻ mặt nhìn thấu tất cả: “Cậu ấy, cậu là một con thỏ trắng nhỏ, nếu cậu yêu đương với một con cáo già như Trần Tây Trạch thì tự cầu phúc đi."
 
Khoảng chín giờ tối, Tiết Lê đến Khoa y nhưng không mang theo đùi gà.
 
Vì dạ dày cô không tốt lại hay bị đau bụng nên sau này cô sẽ không bao giờ bắt anh ăn những món không tốt cho sức khỏe như đùi gà, cô định sau này cùng anh xuống căn tin xem có món gì ăn thử không.
 
Bên ngoài tòa nhà Khoa y trông rất cổ kính, được bao phủ bởi dây leo và cây xanh, nhưng môi trường bên trong không quá cũ kỹ, đặc biệt là các phòng thí nghiệm mới được xây dựng, có cửa kính sát đất, đứng ngoài hành lang có thể thấy rõ các thiết bị thí nghiệm y tế tiên tiến bên trong.
 
Dưới ánh đèn rực rỡ, Trần Tây Trạch mặc áo khoác trắng đang cẩn thận vừa quan sát kính hiển vi vừa nghiêng đầu viết số liệu.
 
Khi làm việc, anh ấy trông đứng đắn và tao nhã, điềm tĩnh và cẩn thận, không hề có vẻ nổi loạn như ngày thường.
 
Sau khi viết xong dữ liệu thí nghiệm cuối cùng, anh dựa vào ghế vươn vai, khi anh quay người lại thì thấy bạn gái của mình đang ở ngoài cửa kính nên nói gì đó với Từ Dương bên cạnh.
 
Từ Dương cũng quay lại nhìn Tiết Lê, cô cũng nhanh chóng vẫy tay với anh ấy.
 
Trần Tây Trạch cởi áo khoác trắng rồi treo lên móc, anh nhanh chóng rửa tay khử trùng rồi bước ra khỏi cửa.
 
Tiết Lê dang rộng vòng tay, cô muốn bạn trai ôm một cái ôm yêu thương nhưng bạn trai co lại tránh ra, chỉ nói: "Đi theo anh."
 

Cô xấu hổ rút tay về, ủ rũ đi theo Trần Tây Trạch, đi đến phòng thay đồ ở cuối hành lang.
 
Trần Tây Trạch đóng cửa lại, bật đèn, sau đó lấy chìa khóa mở tủ đồ, không thèm quay đầu lại mà chỉ lạnh lùng nói: "Cởi áo ra."
 
Cô bé sợ đến tái mặt, vội vàng ôm lấy cơ thể mình lùi lại hai bước: “Trần Tây Trạch, đồ bỉ ổi."
 
Trần Tây Trạch lấy trong tủ quần áo ra một bộ áo khoác len màu trắng nhạt được ủi phẳng phiu, đặt lên đầu cô gái nhỏ: "Mặc thử cái này đi."
 
"Hở"
 
Mất mấy giây Tiết Lê mới phản ứng kịp, bây giờ cô mới nhận ra là Trần Tây Trạch đã mua quần áo mới cho cô
 
Chất liệu của quần áo sờ vào rất thoải mái, màu sắc cũng là màu tươi sáng mà cô thích, Tiết Lê nhanh chóng cởi chiếc áo khoác dày cộp và nặng nề ra, mặc chiếc áo khoác len hai mặt này vào.
 
Quần áo vừa vặn, không hề có cảm giác chật, chắc do chất lượng tốt nên mặc dù mỏng nhẹ nhưng lại ấm áp lạ thường.
 
Tiết Lê nhìn mình trong gương, trước đây cô rất ít khi mặc loại áo khoác dài hay áo khoác gió này, áo rất mỏng, sau khi mặc vào trông cô rất chững chạc và dịu dàng, giống như đột nhiên từ một đứa trẻ mà trở thành người lớn vậy.
 
Trần Tây Trạch đứng phía sau cô, anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, giúp cô thắt dây thắt lưng, còn thắt một chiếc nơ xinh đẹp ở phía trước.
 
"Trần Tây Trạch, đột nhiên em cảm thấy rất vui." Tiết Lê quay lại nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt cô.
 
"Đây là tình yêu ngọt ngào mà em muốn."
 
"Sẽ tốt hơn nếu anh dịu dàng hơn."
 
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, anh chỉnh lại cổ áo cho cô rồi nghiêng người chạm vào môi cô một cách tự nhiên.
 
Tiết Lê nắm chặt ống tay áo của anh, khẩn trương đến nín thở.
 
Anh chỉ chạm nhẹ vào rồi rời đi ngay, hơi thở nóng ẩm phả vào tai cô gái nhỏ: “Đủ dịu dàng chưa."
 
"Hả, anh đang diễn à?"
 
"Cứ xem là vậy."
 
"Nếu không diễn thì là như thế nào"
 
Lời còn chưa dứt, Trần Tây Trạch lại tiến tới.
 
Lần này, Tiết Lê cảm thấy chiếc lưỡi ấm áp của anh bắt đầu tấn công lãnh thổ của cô, nhưng cô đã bảo vệ chặt chẽ nó không để anh thành công.

 
Trần Tây Trạch híp mắt, cười nghịch ngợm: “Đề phòng anh vậy sao."
 
Hô hấp của Tiết Lê trở nên rối loạn, trái tim đập bình bịch như con thỏ chuẩn bị nhảy ra ngoài: “Không phải thế, anh chờ em học đã."
 
“Không cần, anh sẽ dạy em.” Nói xong, anh lại cúi người về phía trước, cố gắng đem hơi thở triền miên làm tan chảy cô, nhưng Tiết Lê giống như một con chó con bướng bỉnh, luôn cắn chặt răng.
 
Trần Tây Trạch bất lực, nhưng anh không ép buộc cô, anh chỉ liếm và hôn đôi môi mềm mại của cô không mệt mỏi.
 
Tiết Lê không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hình như phải mất mười phút cho đến khi cô nghe thấy tiếng chuông báo mười giờ phát ra từ tháp đồng hồ của thư viện đối diện, sau đó cô chủ động đẩy Trần Tây Trạch ra. 
 
Đôi mắt của Trần Tây Trạch có chút mơ hồ, như thể dệt lụa, anh trìu mến nhìn cô, rõ ràng anh còn muốn nhiều hơn nữa.
 
Anh chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu, như thể lẽ ra họ phải như vậy từ rất lâu rồi.
 
Tiết Lê cực kỳ xấu hổ, cô ôm lấy cổ Trần Tây Trạch và vùi mặt vào hõm cổ anh.
 
Trần Tây Trạch nhấn công tắc trên tường, xung quanh họ chìm vào bóng tối.
 
Họ ôm nhau trong bóng tối, tận hưởng cảm giác thỏa mãn tuyệt vời khi có được nhau.
 
"Trần Tây Trạch, em thực sự rất thích anh."
 
"Anh biết rồi, chẳng lẽ em quên đem đùi gà cho người em rất thích rồi sao?"
 
"Em nghĩ anh đẹp trai hơn khi anh im lặng."
 
Trong ký túc xá, các bạn cùng phòng nhìn chiếc áo khoác len màu be trên người Tiết Lê, hết người này đến người khác kinh ngạc, nhưng điểm chú ý của họ lại khác nhau.
 
Lục Vãn Thính ôm lấy Lưu Thi Vũ và hét lên: "Quá tốt, hai người đã hôn hơn mười phút, ngọt ngào đến mức tớ muốn ngất đi, giúp tớ với, tớ cũng muốn xuất quan."
 
Lưu Thi Vũ.
 
Lục Vãn Thính: "Thi Thi, chúng ta làm một đôi đi."
 
Lưu Thi Vũ: "Từ chối nhé."
 
Tất cả sự chú ý của Thẩm Nam Tinh đều đổ dồn vào áo của Tiết Lê, anh sờ vào chất liệu len, lật túi quần, nhìn vào cổ áo và cổ tay áo: “Tag bị gỡ ra rồi nên không biết nó là nhãn hiệu gì, nó có giá bao nhiêu."
 
"Anh ấy nói vài trăm tệ."
 
“Mấy trăm tệ chắc là nói đùa thôi.” Thẩm Nam Tinh nghiêm túc nói: “Chất liệu và kiểu dáng của chiếc áo này chắc chắn sẽ không dưới ba nghìn.”
 
Tiết Lê bị sốc: "Đắt vậy sao"
 
Tất cả quần áo trong tủ quần áo đại học của cô ấy cộng lại cũng không đắt như thế này
 
Nước mắt ghen tị chảy ra từ khóe miệng của Lục Vãn Thính: “Khi nào đôi bạn thuở nhỏ ngọt ngào sẽ mời tớ đi dự đám cưới đây?"
 

"Lấy tiền ra trước đã."
 
Cô hất tay Tiết Lê ra: “Ngược đãi chó mà còn đòi tiền chó nữa."
 
Tiết Lê cởi quần áo ra, cẩn thận xếp lại treo vào ngăn tủ, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
 
Lúc này, Triệu Mỹ Bình gọi đến, Tiết Lê vội vàng đi ra ngoài hành lang nghe.
 
"Chào mẫu hậu."
 
“Bớt học cái ông anh lanh chanh của con đi, mẹ hỏi con, Tết này con có về nhà không?”
 
"Tết chỉ nghỉ có ba ngày, mà phải đi đường mất một ngày, chỉ có thể về ăn với mẹ một bữa cơm, sau đó lại phải đi học."
 
"Vậy cũng đúng, cố gắng học tập, mẹ muốn thấy kỳ thi tới con đứng trong nhóm mười người  đứng đầu."
 
"Mẹ giết con đi."
 
Giọng điệu của Triệu Mỹ Bình rất bình tĩnh: “Con muốn thi GRE để nộp đơn vào một trường học nổi tiếng ở nước ngoài mà con không cố gắng thi GRE cho tốt, đây không phải chuyện mẹ yêu cầu con, là do con tự nói ra."
 
"Dạ."
 
Nghe thấy giọng điệu ngập ngừng của cô gái, Triệu Mỹ Bình nhạy cảm hỏi: "Không phải con nói thế để lừa tiền phí sinh hoạt đấy chứ?"
 
"Không, không, hoàn toàn không," Tiết Lê ngay lập tức khẳng định: “Con nhiệt tình với GRE, chuyện này trời đất có thể chứng giám."
 
Triệu Mỹ Bình khẽ hừ một tiếng: “Con có thật lòng hay không mẹ mặc kệ, mẹ chỉ muốn nhìn thấy kết quả, nếu như con đánh mất cơ hội này thì cẩn thận da của con một chút."
 
Tiết Lê rùng mình một chút, sau đó hỏi lại: "Mẹ, con đã kiểm tra rồi, chi phí du học khá nhiều, nhà chúng ta có đủ tiềm lực tài chính không? Con đương nhiên không có ý coi thường cha mẹ, lý do chính là mẹ đưa cho con tiền sinh hoạt chỉ đủ ăn đủ mặc nên con không thể không nghi ngờ rằng mình ra nước ngoài có thể bị chết đói trên đường phố ở nước ngoài, thậm chí là ngay cả người nhặt xác cho cũng không có.
 
“Con nói nhảm cái gì đấy?” Triệu Mỹ Bình bĩu môi mấy cái mới nói: “Không phải chỉ là đi nước ngoài học thôi sao, yên tâm, cha mẹ sẽ không để con chết đói đâu.”
 
Tiết Lê nghĩ đến tủ đồ đầy giày và quần áo hàng hiệu của anh trai mình: “Mẹ, gia đình chúng ta không phải là một gia đình giàu có đấy chứ, mẹ có thể giải thích cho con không?"
 
"Cũng không phải giàu có gì, tài sản cũng chỉ có mấy trăm triệu, mấy năm gần đây công ty làm ăn rất tốt."
 
Tiết Lê sửng sốt: “Mẹ đùa con đúng không"
 
"Bớt suy nghĩ linh tinh một chút, chuẩn bị tốt cho kỳ thi, chỉ cần con thi đậu, người nhà sẽ dùng toàn lực nuôi con."
 
"Mẹ, con phải yêu cầu tăng mức phí sinh hoạt, mẹ biết bạn cùng phòng của con đều cho rằng nhà chúng ta nghèo đói."
 
"Mẹ nói rồi, chỉ cần điểm số của con tiến bộ, có thể theo kịp anh trai con thì tiền phí sinh hoạt của con và nó đều giống nhau, con muốn cái gì mẹ cũng sẽ mua cho con."
 
Tiết Lê bĩu môi.
 
Thành tích, thành tích, lại là cần thành tích.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận