Thanh Nhiễm thi vào top mười, người vui nhất lại là Tống Thời Trạch.
Tên ngốc này bình thường làm gì cũng không nên hồn, ăn gì cũng không xong, ngay cả đánh cược thôi cũng thua cả người.
Vậy mà lần này dưới sự cưỡng ép của Nguyễn Nhuyễn, nên cậu ta không thể không chọn bỏ phiếu cho Thanh Nhiễm.
Ha~ không nghĩ tới, thắng luôn rồi.
Ngay cả tâm trạng lên lớp Tống Thời Trạch cũng không có, đặc biệt là sau khi nhận được tin nhắn của Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn nhờ cậu giúp tra ra người đánh cược thua, không để cho bọn họ trốn, cái này đơn giản mà nói chính là nghề của Tống Thời Trạch.
Nói cho cùng, lần này cậu còn có thân phận là người thắng cuộc, được đi sân vận động giám sát đó.
Ha ha! Cảm giác chiến thắng thật sung sướng!
Có tiền có thể sai quỷ xay thóc, Tống Thời Trạch căn bản không cần tiêu đến tiền, cậu cầm đầu nhóm anh em trốn học, ngồi trong phòng chép ID của người thua.
Tống Thời Trạch ngồi vắt chân xem bọn họ chép, không ngừng thúc dục: “Nhanh lên, nhanh lên, trước khi tan học hôm nay phải chép xong.”
-
Tống Thời Trạch chừng mắt: “Không chép, đau tay.”
Mẹ nó.
Mã Thanh Sinh chửi thầm, tay của Tống nhị thế tổ anh là tay còn tay của bọn họ không phải tay chắc.
Nhưng chửi thì chửi thôi, cái gì cần làm thì vẫn phải làm, chỉ có thể nhận mệnh cúi đầu chép tiếp.
Tống Thời Trạch ngồi thoải mái, bẻ bẻ ngón tay, cậu nói: “Những người bình luận mấy ngày trước tôi đều chụp lại cả rồi, đặc biệt là cái gì mà “quỳ xin vả mặt”, chậc! Quỳ xin? Thực ra không cần quỳ, chỉ cần xin tôi tôi sẽ rất vui vẻ vả mặt bọn họ.”
Ngô Tử Hiển biết ngay cậu sẽ nói vậy nên đáp: “Vẫn là bạn học Lý Thanh Nhiễm lợi hại, thứ hai khối đó, cái này không phải ai muốn cũng thi được đâu.”
Tống Thời Trạch nhướn mày: “Khoa trương, không phải tôi cũng đứng thứ hai khối sao?”
Mã Thanh Sinh lâu rồi chưa ăn đập, thuận miệng đáp một câu: “Trạch ca, anh là thứ hai từ dưới lên, làm sao có thể so với người ta chứ?”
“Mẹ nó! Ngứa da à?” Tống Thời Trạch đá một chân về phía Mã Thanh Sinh.
Mấy người chép ID vẫn khá nhanh, một nam sinh ngồi cạnh Ngô Tử Hiển dừng bút, cười phối hợp với Tống Thời Trạch:”Trach ca, ID của em có cần chép vào không?”
Tống Thời Trạch miệng ngậm điếu thuốc, liếc cậu ta: “Tên nhóc nhà cậu chọn “không thể”?”
Nam sinh ngại ngùng gãi đầu cười: “Trạch ca, em bị lũ lớp hai kia mê hoặc, có mắt không thấy núi Thái Sơn.”
Bây giờ cả trường trung học F làm gì có ai không biết, Lý Thanh Nhiễm là bạch nguyệt quang, nốt chu sa của Tống nhị thế tổ, không thấy chỉ cần là chuyện liên quan đến Lý Thanh Nhiễm, cậu đều cầm đầu đi xử lý sao.
“Được rồi.”
Tống Thời Trạch cúi đầu châm thuốc: “Cậu không cần chép ID của cậu, chỉ cần dọn dẹp sân cùng bọn họ là được rồi.”
Nam sinh kia mặt đầy đau khổ.
Tống Thời Trạch cười lạnh: “Thua thì chính là thua, không quan tâm là ai, đều phải chịu.”
Phì! Mã Thanh Sinh trong lòng thầm mắng, nếu lần này người thua mà là Tống nhị thế tổ anh, xem anh còn có thể nói thế không?
Tống Thời Trạch lấy điện thoại @mấy người lần trước nói khó nghe nhất, đặc biệt là mấy người trả lời bình luận của Nguyễn Nhuyễn.
Cậu híp mắt, gõ một dòng chữ: Các bạn học này, nếu như Lý không đánh được mặt các cậu, vây để tôi đánh có được không?
Cậu lại gõ: Các cậu muốn bị đánh mặt bên trái hay bên phải, cả hai bên cũng được, nắm đấm của ông đây chuẩn bị xong rồi.
Có điều bây giờ vẫn đang là thời gian lên lớp, không ai trả lời cậu.
Tống Thời Trạch dùng danh nghĩa của mình để đăng bài, nói chuyện người thua phải dọn sân vận động.
Không ngờ trên diễn đàn cũng bài viết nói về chuyện này đã được ghim lên đầu.
Tống Thời Trạch mở ra xem, người đăng bài là Tạ Ánh An, ngôn từ nhấn mạnh người thua sau khi tan học ngày mai sẽ bắt đầu dọn sân vận động, danh sách cậu đã viết lại hết rồi.
Phía sau còn có lời uy hiếp, đại khái là không đến thì cũng không cần đi học nữa.
Mẹ nó, chuyện liên quan đến Lý Thanh Nhiễm, bình thường lạnh lùng như Tạ Ánh An vậy mà thái độ còn nhiệt tình hơn cả cậu đây?
Chậc, sống lâu cái gì cũng thấy.
—-----
Đối với chuyện Tạ Ánh An trong giờ học chơi điện thoại, Thanh Nhiễm lựa chọn nhắm một mắt, mở một mắt, thậm chí có lúc còn coi chừng giúp cậu.
Nhưng Thanh Nhiễm đánh giá thấp phân lượng của Tạ Ánh An trong lòng giáo viên, giáo viên toán rõ ràng nhìn thấy Tạ Ánh An đang chơi điện thoại nhưng tầm mắt chỉ lướt qua rồi nhìn đi nơi khác.
Thanh Nhiễm huých nhẹ cánh tay Tạ Ánh An.
Tạ Ánh An nhìn qua đầy nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Thanh Nhiễm cười ngại ngùng: “Vừa nãy giáo viên toán nhìn cậu, tôi nhắc nhở cậu một chút.”
“Ồ.” Tạ Ánh An lơ đãng đáp lời, khóe miệng nhếch lên: “Tiếp tục coi chừng giúp tôi.”
Nói xong lại cúi đầu nghịch điện thoại.
Thanh Nhiễm: “......”
Sao tôi lại cảm thấy cậu không cần người coi chừng giúp?
Lớp một xuất hiện ba người đứng đầu, đây cũng là chuyện lần đầu xảy ra ở trung học F, không chỉ lão Ngô vui vẻ mà các giáo viên khác dạy lớp một cũng vui.
Thái độ của các thầy cô với Thanh Nhiễm cũng thay đổi rất lớn, lấy giáo viên dạy toán hôm nay mà nói đi, ông từ sau khi biết thành tích của Thanh Nhiễm, trước đây rất ít gọi Thanh Nhiễm trả lời, nhưng hôm nay Thanh Nhiễm đã đứng vào hàng ngũ học sinh giỏi trong mắt ông, câu hỏi cho cô cũng càng nhiều.
Trong lòng Thanh Nhiễm thực ra cũng có chút sợ hãi, cô sợ bị hào quang nữ chính ảnh hưởng, không trả lời được câu hỏi của thầy.
Có điều hào quang nữ chủ hôm nay dù trong phạm vi mười mét cũng không ảnh hưởng gì đến cô, cô trả lời câu hỏi của giáo viên vô cùng lưu loát.
Thầy Toán lấy Thanh Nhiễm làm ví dụ, điên cuồng động viên học sinh lớp một: “Các em, mọi người đều học tập bạn học Thanh Nhiễm nhé, chỉ cần bình thường chăm chỉ nỗ lực, học tập thật nhiều tri thức, nó sẽ không bao giờ phụ lòng các em.”
Các bạn trong lớp sớm đã thấy sự lợi hại của học bá, có vài người thậm chí còn cho rằng ngồi cùng bàn với người đứng nhất là Tạ Ánh An, không thi được thứ hai cũng không thể được.
Nhất thời Tạ Ánh An trở thành cá chép vàng của lớp một.
(cá chép vàng=cẩm lý, biểu tượng cho may mắn)
Thanh Nhiễm đột nhiên ngộ ra, hóa ra không chỉ nữ chính trong sách có hào quang, mà ngay cả nam chính cũng có.
Cô có thể không bị hào quang của nữ chính ảnh hưởng xem ra có quan hệ không nhỏ với Tạ Ánh An.
Bây giờ cô thật muốn biết rốt cuộc là phải làm thế nào có thể lấy một chén canh từ chỗ Tạ Ánh An để chống lại hào quang nữ chính.
Tạ Ánh An gõ xong từ cuối cùng, nhấn gửi rồi mới thu điện thoại, ngẩng đầu lên.
Bạn cùng bàn cậu Thanh Nhiễm đang nhìn cậu suy nghĩ sâu xa, giống như nhìn cậu, lại giống như từ trên người cậu suy nghĩ chuyện khác.
Tạ Ánh An ngẩn ra: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Thanh Nhiễm nghĩ lại trước đây Nguyễn Nhuyễn cũng nhìn cô như vậy, cô hỏi, Nguyễn Nhuyễn đáp lại một câu.
Cô vận dụng luôn: “Nhìn người đẹp.”
Tai thiếu niên dần dần đỏ lên, cậu mím môi cười, nụ cười có chút ngượng ngùng.
“Ồ, vậy cậu nhìn nhiều vào nhé.”
Ngữ khí đè nén đến bình thản.
Thanh Nhiễm: “......”
-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...