Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: May
"Không phải là..." Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn Cố Trừng Tịch trước mắt, đột nhiên cảm thấy gương mặt tuấn tú kia của anh, không biết rõ vì sao, thoạt nhìn lại có thể có một loại xinh đẹp rung động lòng người.
"Nóng rần lên??" Cố Trừng Tịch duỗi tay, trên trán cô, nhẹ nhàng dò xét một cái.
Trình Thi Đồng chỉ cảm thấy tay anh lạnh băng băng, chạm vào ở trên da của mình, tựa hồ bỗng chốc liền giảm bớt cảm giác nóng rực trên người cô.
"Không có nóng rần lên a..." Cố Trừng Tịch vừa mới chuẩn bị thu hồi tay của mình, liền bị Trình Thi Đồng bỗng chốc ôm lấy cánh tay.
Anh khẽ rủ mắt xuống, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn cô.
Trình Thi Đồng cũng không biết vì sao, chẳng qua là cảm thấy ôm cánh tay anh, tựa hồ có thể giảm bớt một chút cảm giác nóng rang trên người kia, vì vậy, gần như là không dùng đến não suy nghĩ, cô nói với Cố Trừng Tịch: "Anh cõng em đi lên đi."
Cố Trừng Tịch liền giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của cô, một đôi mắt êm dịu ngập nước, chỉ cho là cô còn đang choáng đầu, đi không nổi, vì vậy liền khẽ gật đầu một cái nói: "Được."
Anh xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô ngồi xổm xuống.
Trình Thi Đồng rón rén úp sấp trên lưng anh, áp khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô vào trên cổ của anh, cái loại cảm giác này liền giống như là lữ nhân hành tẩu ở trong sa mạc rất nhiều ngày, đã mất nước, rốt cuộc tìm được ốc đảo.
"Tốt hơn chưa??" Cố Trừng Tịch thấp giọng hỏi.
"Ừ." Trình Thi Đồng gật gật đầu.
"Ừ." Trình Thi Đồng gật gật đầu, một đôi cánh tay sít sao ôm anh, giống như ôm một khối băng lớn siêu cấp.
Tiểu Thỏ đi theo đằng sau hai người bọn họ, mới vừa đi tới cửa thang máy, chuông điện thoại di động của cô liền vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là điện thoại của mẹ, vì vậy liền vội vàng ấn nút nghe máy.
"Tiểu Thỏ, con ở đâu??" Trong loa truyền đến giọng nói giống như lòng như lửa đốt của mẹ Tiểu Thỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...