Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ tiếp nhận cốc nước trong tay anh, ngẩng đầu lên trong mắt ý cười nhìn anh.
"Nói cám ơn với anh cái gì." Trình Chi Ngôn cười cười, đưa tay sờ sờ đầu cô.
Tiểu Thỏ không nói lời nào, chỉ là tiếp tục hướng về phía Trình Chi Ngôn nở nụ cười, sau đó cúi đầu đem nước trong ly thủy tinh đều đã uống hết.
" Còn muốn muốn sao??" Trình Chi Ngôn thấy cô một hơi đem chén nước đều đã uống hết, nhíu mày, tiếp tục hỏi.
"Không cần." Tiểu Thỏ lắc đầu, đem cái chén để trên bàn công tác Trình Chi Ngôn, sau đó đưa tay xoa xoa miệng mình nói: "Uống quá nhiều buổi sáng ngày mai sẽ sưng phù."
"Uh`m."
Trình Chi Ngôn khẽ gật đầu, đôi mắt trong suốt nhưng là nhìn chằm chằm cánh môi Tiểu Thỏ vừa mới uống qua nước.
Trên cánh môi phấn nộn của cô còn dính mấy giọt nước nho nhỏ, nhìn thật giống như là giọt sương óng ánh trong suốt trên đóa hoa sáng sớm chưa mở ra, chờ người có tình âu yếm.
Đôi mắt Trình Chi Ngôn tối sầm, thản nhiên ngồi xuống trước bàn làm việc mình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà để trên mặt bàn bàn công tác, tính theo, giống như có gần nửa tháng thời gian không có nhìn thấy cô rồi.
Nửa tháng thời gian không thấy này, da thịt cô vốn trắng nõn phấn nộn bởi vì mỗi ngày phơi nắng huấn luyện quân sự dưới mặt trời, đã bị phơi nắng thành màu lúa mì khỏe mạnh.
Trên gương mặt vốn có một chút béo của trẻ sơ sinh, giờ phút này nhìn tựa hồ cũng gầy không ít.
Chỉ là đôi mắt ngập nước vẫn trong suốt sáng ngời như cũ.
Ngón tay Trình Chi Ngôn gõ mặt bàn đột nhiên ngừng lại, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ ngoắc ngón tay nói: "Tiểu Thỏ, tới đây."
"Uh`m??" Tiểu Thỏ đang khom lưng nghiên cứu bồn cây Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.
Trình Chi Ngôn liền hướng tới cô tiếp tục ngoắt ngoắt tay.
Tiểu Thỏ đứng thẳng lên hướng tới Trình Chi Ngôn đi tới.
Lúc đi đến bên cạnh anh, anh đột nhiên vươn ra một bàn tay túm cổ tay mảnh khảnh cô hơi chút liền dùng lực, liền đem cả người cô kéo vào trong lòng mình.
Tiểu Thỏ nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt vùng vẫy.
Cả người cô đều đã ngồi ở trên đùi Trình Chi Ngôn, phần eo bị anh vòng lại, tư thế như vậy khiến cho đầu của cô dán tại trên ngực của anh.
"Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ vừa vùng vẫy vừa nhỏ giọng hô anh một câu: "Nhanh buông, đây còn đang ở trong phòng làm việc của anh a."
"Không buông." Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Tiểu Thỏ trong ngực mình, mỉm cười nói: "Đều đã nửa tháng không có nhìn thấy em, để cho anh ôm ấp một phen đều không được sao??"
" Được.... Nhưng mà cũng không thể ở trong này ôm ấp a..." Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn Trình Chi Ngôn, thanh âm yếu ớt lầu bầu nói: "Ngộ nhỡ bọn họ người nào vào làm sao bây giờ??"
"Không sao." Khóe môi Trình Chi Ngôn gợi lên nhợt nhạt mỉm cười nói: "Vừa rồi lúc vào anh đã khóa trái cửa."
"..."
Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, đôi mắt thẳng tắp nhìn anh.
"Như vậy có thể tiếp tục ôm em sao??" Trong thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo một tia ý tứ bỡn cợt hỏi.
"..."
Cái miệng đỏ hồng Tiểu Thỏ mở mở, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt.
Thực ra... Cô vẫn lại là cảm thấy có chút không được tự nhiên a...
Dù sao cũng là văn phòng cũng không phải ở nhà...
Cho dù vừa rồi anh đã khóa cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...