Editor: Linh Ngọc
Lão Trình hơi ngẩn ra, ho nhẹ hai tiếng, bưng bát lên ăn cơm, đôi mắt thâm thúy cách mắt kính mỏng nhìn Trình Chi Ngôn, nghiêm túc nói: "Bởi vì con là anh hai, con phải làm tấm gương tốt cho em."
"Vậy con làm tấm gương cho em ấy, mà em ấy không học theo thì làm sao?" Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ đang cầm bát cơm cười trộm, không cam lòng mà nói.
"Tiểu Thỏ còn nhỏ, sao con lại tính toán với một đứa bé, trước đây con cũng không biết ăn ớt xanh mà, chờ con bé lớn như con bây giờ, tự nhiên sẽ biết được chuyện ăn ớt xanh là tốt cho cơ thể, đến lúc đó con bé sẽ ăn?" Lão Trình liếc nhìn Trình Chi Ngôn, từng câu chữ đều bảo vệ cho Tiểu Thỏ.
"..." Trình Chi Ngôn yên lặng chỉ chốc lát, lại mở miệng hỏi cha mình: "Con có nói con trưởng thành sẽ kết hôn với cô ấy sao?"
Lão Trình nghiêng đầu: "Con chưa nói??"
"Chưa nói qua."
"Mẹ con nói là được."
"..."
"Ai nha, thế hệ con cháu chúng bây, đều bởi vì là con một, được cưng chiều, chiều các con, nhìn xem, một chút trách nhiệm cũng không có." Lão Trình bưng bát ăn cơm vẻ mặt sâu xa giáo dục Trình Chi Ngôn.
"... Việc này cùng với trách nhiệm có liên quan sao?" Trình Chi Ngôn chỉ cảm giác mình không biết nói gì.
"Con nhìn con đi, từ nhỏ đã ngủ cùng giường với Tiểu Thỏ, ăn cùng một bàn, hôn cũng đã hôn, ôm bế đều con, sao con không biết chịu trách nhiệm với người ta chứ." Lão Trình vuốt râu nhìn Trình Chi Ngôn, giọng nói căm giận.
"..."
Trình Chi Ngôn che trán, đột nhiên cảm thấy đầu của mình đau quá.
"Người như Tiểu Thỏ vừa nhìn thì đã thấy đáng yêu, quan trọng là người ta thật lòng với con."
"Em ấy thì biết gì, em ấy còn nhỏ như vậy mà." Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh ngoan ngoãn ăn cơm, trong lòng đột nhiên thấy mệt mỏi: "Làm sao ba biết lớn lên cô ấy còn thích con, nói không chừng lúc đó có rất nhiều người tốt hơn con xuất hiện."
"Con..." Lão Trình trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, muốn phản bác cũng không có cách mở miệng.
Tiểu Thỏ chớp mắt, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn, giọng nói thanh thúy: "Sẽ không, anh nước chanh, em chỉ thích anh, dù em lớn lên cũng chỉ thích anh."
"..." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, không nói gì.
"Được rồi được rồi, con xem con, ăn ớt thôi mà đi xa như vậy." Nãy giờ mẹ Trình Chi Ngôn bận rộn trong phòng bếp, lúc này bưng một chén canh đi ra, bà cẩn thận để xuống bàn, sau đó đưa tay cửa tạp dề ra, cười nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ nói: "Tiểu Thỏ, bác nghe con nói với ba Trình, tuần này nhà trẻ có đại hội thể dục thể thao à?"
Đúng vậy nha!" Tiểu Thỏ gật đầu, cười hì hì nhìn Chu Nguyệt nói: "Ba Trình nói tuần nay ba sẽ cùng con tham gia."
"Hai người muốn chơi trò gì?" Chu Nguyệt kéo ghế bên cạnh lão Trình, ngồi xuống, thuận miệng hỏi.
"Muốn! Lớp chúng con có trận đấu phụ huynh cõng con chạy, người nào tới nhất, người đó sẽ đạt hạng nhất." Tiểu Thỏ vui vẻ nói với Chu Nguyệt.
"Phốc..." Chu Nguyệt vừa nghe đến cái này nhịn không được liền bật cười, vẻ mặt bà bỡn cợt nhìn ba Trình Chi Ngôn hỏi: "Lão Trình, thân thể ông như vậy, chạy nổi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...