Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn 

Nhưng mà mồ hôi trên trán cô lại đang không ngừng chảy xuống đất.

Tiểu Thỏ dùng khóe mắt chăm chú nhìn huấn luyện viên lớp học chính mình, ông nhanh đi đến cuối cùng đội ngũ, bị nhiều bạn học ngăn trở như vậy, hẳn là không thấy mình đi...

Chần chờ hai giây, Tiểu Thỏ rất nhanh đưa tay lau một phen mồ hôi ở trên trán, sau đó lại để tay xuống.

May mà động tác của cô đủ nhanh chóng, huấn luyện viên căn bản không có nhìn đến.

Đứng xong quân tư lại là tập đội hình chỉnh tề.

Bên trái nhìn, nhìn qua phải, đi đều bước.

Hàng loạt học sinh theo khẩu lệnh động tác đều nhịp ở trên thao trường qua lại đi tới.

Rất không dễ dàng chịu đựng huấn luyện quân sự kết thúc, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một đôi chân chính mình cơ hồ đã không có tri giác.

Huấn luyện viên một tiếng "Giải tán" ra lệnh.

Phần lớn học sinh lớp học đều đã trực tiếp ngồi ở trên mặt đất.


"Ta đi, thật sự là quá mệt mỏi rồi... Đời này đều không có mệt quá như vậy  a..."

" Mặc dù lúc cao trung cũng huấn luyện quân sự nhưng là cái kia đều là ý tứ ý tứ, căn bản không có nghiêm khắc như vậy a...."

"Ai... Đừng nói nữa, một ngày như vậy vẫn còn tiếp qua một tháng, nhất thời liền cảm thấy nhân sinh vô vọng..."

Những cái học sinh này ngồi trên chiếu một đám tựa đầu mang theo mũ cầm xuống, coi làm cây quạt quạt gió.

Tiểu Thỏ cùng người ký túc xá cũng thật sự là mệt đến không được, dứt khoát cũng ngồi xuống trên mặt đất.

Huấn luyện viên có chút buồn cười nhìn bọn họ nói: "Lúc này mới ngày đầu tiên, các em một đám liền kêu hô không được?? Phía sau làm sao bây giờ?"

"Hết thảy nghỉ hè cũng chưa ra mồ hôi như thế này.... Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự có phần đột nhiên a..." Một người dựa vào nam sinh ngồi, nhe răng trợn mắt trả lời.

"Các em chính là ở nhà quá dễ chịu." Huấn luyện viên bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bọn họ  tiếp tục nói: "Được rồi mau đi  ăn đi, buổi tối muốn tiếp tục."

"Gì!? Buổi tối vẫn còn huấn luyện quân sự!?"

Những cái học sinh ngồi dưới đất này, nhất thời há hốc miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn ông.

"Uh`m, đi thôi đi thôi, cho nên khẩn trương đi ăn cơm, đi trễ, buổi tối không muốn đói bụng huấn luyện quân sự rồi." Huấn luyện viên cười tít mắt gật đầu.


"Tựa vào - - có không có nhân tính a..."

Những cái học sinh ngồi dưới đất này, nhất thời từng đợt kêu rên.

Nhưng mà sau khi kêu rên xong rồi vẫn lại là một đám từ trên mặt đất đứng lên, dìu dắt lẫn nhau hướng tới căn tin đi qua.

Dù sao ai cũng không nghĩ muốn buổi tối bụng không huấn luyện quân sự a.

Người ký túc xá Tiểu Thỏ các cô yên lặng hướng tới căn tin đi, trong lòng lại sớm đã là lệ rơi đầy mặt.

Đời người a... Vì sao gian khổ như thế.

Ăn xong cơm chiều trở lại trong ký túc xá.

Mỗi người đều đã yên lặng bò lên trên giường chính mình, sau đó hướng tới trên giường nằm hình chữ đại ( hình người nằm dang tay chân), vẫn không nhúc nhích rồi.

"Vì sao buổi tối vẫn còn huấn luyện quân sự?" Trang Manh Manh nằm ở trên giường, không thể luyến kêu rên một câu: "Trước kia rõ ràng chỉ cần buổi sáng cùng buổi chiều huấn luyện quân sự là có thể a."

"Bởi vì trước kia là trung học, hiện tại là đại học a..." Chu Đậu Đậu yếu ớt đáp lại một câu.

"A... Tớ rất muốn bị cảm nắng ngất đi a... Như vậy liền không cần huấn luyện quân sự rồi." Dương Tuyết Cần hai mắt nhìn nóc nhà phòng ngủ, thở dài một hơi.

" Được rồi, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi mới đúng." Tiểu Thỏ ngay cả xoay người đều đã chẳng muốn lật chuyển, thanh âm suy yếu nói: "Chờ huấn luyện viên tập hợp cho chúng ta..."

"Ai..."

Bốn người phòng ngủ các cô cùng lúc thở dài một hơi nói ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui