Editor: Quỳnh Nguyễn
" Ngột ngạt chết em thôi..." Tiểu Thỏ vẻ mặt như đưa đám nhìn Trình Chi Ngôn.
Ai...
Một lát thấy Trình Thi Đồng, cô rốt cuộc nên đối mặt cô như thế nào a.....
"Không muốn chính mình mặc quần áo mà nói, anh liền mặc giúp em??" Trình Chi Ngôn nhịn không được cười lắc lắc đầu, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua trên da thịt mềm nhẵn nhẵn nhụi, giống như một đạo điện lưu chậm rãi chảy qua.
"Không cần!! Bản thân em tới thì tốt rồi!" Tiểu Thỏ vẻ mặt cảnh giác nhìn anh, nháy mắt chăn rời giường, đem chính mình che nghiêm nghiêm thật thật.
" Cho em năm phút đồng hồ." Khóe môi Trình Chi Ngôn chứa ý cười nhàn nhạt nhìn cô.
"..."
Tiểu Thỏ chần chờ một phen, lập tức xốc chăn từ trên giường nhảy dựng lên, rất nhanh chạy tới mặc quần áo, sau đó rửa mặt một phen, vẻ mặt khí sảng đứng ở trước mặt Trình Chi Ngôn.
"Uh`m..."
Trình Chi Ngôn hài lòng liền gật gật đầu, ánh mắt nhưng là chậm rãi đảo qua cổ trắng noãn lộ ra.
Vừa rồi có phải có phần quá hay không...
Trên da thịt trắng nõn của cô, từng khỏa ô mai màu đỏ nhìn giống như rất dễ thấy...
"Làm sao vậy??" Cảm giác được ánh mắt Trình Chi Ngôn rơi vào trên thân mình, Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.
"Không có gì..." Trình Chi Ngôn đứng dậy, đi đến phòng giữ quần áo, từ trong rương hành lí của cô tìm đến một khăn lụa choàng trên thân thể cô, thanh âm thản nhiên nói: "Bên ngoài mặt trời khá lớn, phủ thêm, phòng nắng."
"A......" Tiểu Thỏ không nghi ngờ, ngoan ngoãn đem khăn lụa khoác lên, lúc này mới đi theo Trình Chi Ngôn hướng tới phương hướng nhà ăn đi qua.
Khách sạn nghỉ phép tự giúp mình chuẩn bị bữa sáng, thời gian là 6 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi buổi sáng.
Lúc Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn tới nhà ăn, đã là chín giờ 50 rồi.
Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư ngồi ở trên vị trí gần hành lang, hướng tới hai người bọn họ vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ tới đây.
Chờ hai người Tiểu Thỏ bọn họ đi đến trước mặt hai người bọn họ, Trình Thi Đồng giơ giơ cằm lên, chỉ vào hai mâm thức ăn trên bàn cơm trước mặt mình nói: "Kia, liền biết hai người sẽ không kịp, tớ cùng tiểu Cố đã lấy đồ ăn giúp các cậu, hai ngươi cũng thật là, hơi chút tiết chế một chút không được sao, nhất định phải một buổi sáng tinh mơ, tình cảm mãnh liệt như thế."
"..."
Mặt Tiểu Thỏ lúc nghe những lời này của Trình Thi Đồng lập tức liền đỏ.
Trái lại Trình Chi Ngôn vẻ mặt không có việc gì ngồi xuống bên cạnh Cố Ninh Thư, thanh âm thản nhiên nói: "Nếu không bởi vì hai người các ngươi đêm qua uống rượu nhiều, ta sáng sớm phải thức dậy vất vả cày cấy sao??"
"..."
Lời này...
Tiểu Thỏ mặt càng đỏ hơn.
"A, uống rượu liền không có thể cày cấy rồi hả??" Trình Thi Đồng vẻ mặt bỡn cợt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Lúc trước là ai ở ngày Tiểu Thỏ sinh nhật mười tám tuổi uống rượu đó đem lần đầu tiên người ta cướp đi, làm hại người ta ngày hôm sau tỉnh lại cái gì đều đã không nhớ rõ??"
"..."
Động tác Trình Chi Ngôn dừng một chút, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt tách ra băng lãnh sắc bén, nhìn chằm chằm cô.
Nguy rồi...
Giống như nhắc tới tử huyệt chú nhỏ rồi...
Tươi cười trên mặt Trình Thi Đồng cứng đờ, khẩn trương dời đi ánh mắt, nhìn Tiểu Thỏ đang cúi đầu ăn bánh, cười hì hì hô một tiếng: "Tiểu Thỏ??"
"Uh`m...??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.
"Tới cùng là chọn phía trên hay là phía dưới??" Trình Thi Đồng nháy mắt ra hiệu địa hướng tới Tiểu Thỏ lập lại một lần những lời này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...