Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor Quỳnh Nguyễn

"Không có..... Không có cảm giác gì đặc biệt......" Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì nói:"CHân vô cùng mỏi, eo vô cùng đau, được tính không?"

"........"

Trình Chi Ngôn cảm giác như muốn hộc máu.

"Anh, anh........"

"Đừng nói chuyện, trước khi đi về đến nhà, cũng không được nói chuyện nữa!" hai tay Trình Chi Ngôn nắm thật chặt tay lái, đối với Tiểu Thỏ, anh đã từ bỏ việc hỏi đó.

"........"

Tiểu Thỏ hấp háy mắt, không biết đến cùng mình làm chuyện như thế nào mà anh giận, đành ngồi im trên ghế, không nói gì.

Đường về nhà vô cùng yên tĩnh, sau khi Trình Chi Ngôn dừng xe, liền trực tiếp trở về phòng của mình.

TIểu Thỏ chần chừ một chút, liền đem cặp sách trở về nhà chính mình.

Ài.......


Hiếm khi thấy anh, cô lại không hiểu tại sao anh lại giận đến mức như vậy.......

Như vậy, cô có xứng hay không với chức danh bạn gái anh?

Sau khi Trình Chi Ngôn trở về phòng, liền trực tiếp nằm vật xuống giường.

Anh đưa bàn tay khoát lên trán chính mính, nhìn trần nhà một hồi một cách vô ý thức.

Tình cảnh ngày hôm qua, thỉnh thoảng lại hiện ra trước mắt anh, mỗi lần hồi tưởng tấm thân trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu hiện e thện lúc đó của cô, anh đều cảm thấy rất kích động.

Sớm biết...... Sẽ là như vậy........

Trình Chi Ngôn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, sớm biết thì cũng có lợi ích gì...... Anh căn bản là không có dụ dỗ Tiểu thỏ.

Quên đi, sự việc ngày hôm qua, vẫn là đợi cô sau khi kết thúc thi đại học rồi hãy nói......

Khoảng thời gian này, coi như không có chuyện gì phát sinh là được rồi.

Trình Chi Ngôn mở mắt ra, nhìn bàn tay mình, đầu ngón tay của anh vẫn lưu lại cảm giác da dẻ mềm mại của cô.

Đáng tiếc là người trong cuộc...... Chuyện gì cũng không nhớ đến.


"Anh......"

Một tiếng trầm thấp vang lên, từ ban công truyền tới.

Trình Chi Ngôn đứng dậy, nhìn về hướng ban công, chỉ thấy Tiểu Thỏ đang lộ đôi mắt to, chớp chớp nhìn anh.

"Chuyện gì?" Trình CHi Ngôn ho nhẹ một tiếng, dường như đang che giấu cảm xúc của mình, hướng về cô trầm thấp giọng hỏi.

"Chuyện là...... Em....... EM tới là để đưa lễ vật." Tiểu Thỏ mắt thấy vẻ mặt Trình Chi Ngôn hơi hơi có chuyển biến tốt một chút, nhanh nhanh đưa vật quý mà mình hay mang đi vào.

Cô đi tới bên người Trình Chi Ngôn, đưa tay đem 2 đồ vật trong bọc sách ra, đặt trên giường của anh, sau đó thấp giọng nói:"Cho anh!"

Trình CHi Ngôn cúi đầu nhìn 2 đồ vật này, trong đầu không tự chủ được lại tưởng nhớ đến chuyện tối hôm qua, Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế chạy chính mình, một mặt cười khúc khích hướng về anh hỏi, anh nghĩ dùng cái hộp nào? Anh, chúng ta thử một chút tư thế 69 được chứ?

Trình Chi Ngôn trong lòng không khỏi mỉm cười.

Nhưng mà bề ngoài, anh vẫn là động tác đưa tay ra đầy tao nhã, đem 2 đồ vật đó cầm ở trong tay, nhàn nhạt gật đầu nói:" Được, anh giúp em trước tiên nhận lấy, chờ sau khi em kết thúc thi xong đại học, sau đó sẽ đem trả cho em."

"Ạch......" Tiểu Thỏ kéo kéo môi, trả lại cho cô làm gì?

Muốn cô dùng làm gì??

"Sau đó trả lại cho em......." Cặp mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, âm thanh mang một tia cười nhợt nhạt, hướng về cô chậm rãi nói:" Chúng ta cùng nhau....... Nghiên cứu một chút??"

"........."

TIểu Thỏ lập tức đỏ mặt lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui