Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
Bất luận cái người đàn ông thể xác và tinh thần khỏe mạnh đều chịu không được người phụ nữ chính mình thích sử dụng tất cả vốn liếng đùa giỡn.
Huống chi cái gia hỏa trước mắt kia chính là anh nhịn rất nhiều năm không có xuống tay.
Trình Chi Ngôn dựa vào một tia lý trí còn sót lại trong đầu mình hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Mau từ trên người anh xuống!!"
" Không được." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt không vừa ý nói: "Người ta liền muốn ngồi ở chỗ này, em thích ngồi ở chỗ này."
Cô vừa nói còn vừa đắc ý xoay vặn, xem như hướng Trình Chi Ngôn thị uy.
Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy bụng bị mông cô cọ xát, chỗ cô ngồi có từng đợt nhiệt lưu chậm rãi tập trung.
" Đừng lộn xộn!!" Thanh âm của anh đã trở nên có chút khàn khàn, cánh tay nắm tay cô cũng càng thêm dùng lực.
"Ti..."
Tiểu Thỏ hít vào một hơi, cánh tay của cô bị anh cầm sinh đau, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cũng không dám xoay loạn.
Trong phòng yên tĩnh chốc lát.
Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn Trình Chi Ngôn, thanh âm đáng thương tội nghiệp hỏi: "Anh nước chanh, anh không muốn em sao??"
"..."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn tràn đầy đều là vô tội, trong đôi mắt ngập nước giống như có sóng nước chậm rãi chảy, thanh âm của cô thật thấp, nho nhỏ giống như là bị cái gì ủy khuất, chậm rãi hướng tới anh hỏi.
Một nháy mắt kia, tim Trình Chi Ngôn nhịn không được đập lỡ một nhịp đập.
Anh không muốn em sao?
...
Loại nói này, cô như thế nào có thể lấy tư thế vô tội như vậy tới hỏi anh??
Trời biết anh vì chờ cô trưởng thành, đã nhịn ít nhiều cái **** hàng đêm.
Mà hôm nay, anh rất không dễ dàng đợi cho cô qua sinh nhật mười tám tuổi, nhưng mà tiếp qua một tháng liền muốn thi vào trường đại học, anh chỉ có thể nói cho chính mình dưới đáy lòng, nhịn một tháng nữa đi, nhịn một tháng nữa đi, dù sao đều đã nhịn nhiều năm như vậy, cũng không cần một tháng này rồi.
Nhưng mà trước mắt, cô vậy mà đáng thương tội nghiệp hướng tới anh hỏi: "Anh không muốn em sao??"
Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu mình một cái dây cung nháy mắt liền chặt đứt.
Anh hận không thể xoay người một cái đặt Tiểu Thỏ ở dưới thân mình, hung hăng không cho cô một chút cơ hội thoát đi muốn cô.
Nhưng mà...
Cuối cùng anh thở dài một hơi, đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng u ám, hướng tới Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Em uống say..."
"Em không uống rượu!!" Tiểu Thỏ hướng tới anh giơ giơ cằm lên, mất hứng nói: "Ý thức của em cực kỳ tỉnh táo, anh nước chanh em chính là muốn thượng--anh!!"
"..."
Trình Chi Ngôn nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
Em ngay cả muốn thượng - - anh đều nói cho ra miệng như vậy, em còn không biết xấu hổ nói ý thức chính em cực kỳ tỉnh táo??
"Có được hay không, có được hay không..." Tiểu Thỏ lại bắt đầu lắc lắc thân thể hướng tới Trình Chi Ngôn làm nũng năn nỉ nói.
"Không... Được..." Ngữ khí Trình Chi Ngôn gian nan từ chối Tiểu Thỏ.
Sau đó ở trong lòng suy nghĩ muốn trực tiếp đánh cô choáng váng để cho cô ngủ hay không.
"Hừ..." Tiểu Thỏ mất hứng bỉu môi, một đôi mắt ngập nước xoay xoay, đột nhiên đưa tay cởi áo khoác đồng phục chính mình xuống.
"Em làm gì??" Trình Chi Ngôn híp mắt, nhìn động tác cô thình lình xảy ra.
"Anh quản em." Tiểu Thỏ không vừa ý hướng tới Trình Chi Ngôn nói một tiếng, sau đó lại bắt đầu cởi áo sơ mi chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...