Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Cảm ơn!!" Tiểu Thỏ cười tít mắt tiếp nhận quà tặng, hướng tới Cố Ninh Thư nói một tiếng, lại nhìn thoáng qua ánh mắt Trình Thi Đồng sáng ngời, đành phải ngoan ngoãn nhét sách vào trong cặp sách, chờ về nhà lại nhìn.
Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ cất xong, nở nụ cười một phen, đưa tay sờ sờ đầu cô nói: "Anh cũng có quà tặng cho em."
"Thật vậy chăng??" Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, không chút khách khí hướng tới anh vươn tay đi ra, "Là cái quà tặng gì nha??"
Tay Trình Chi Ngôn thon dài trắng nõn nắm giữ tay mảnh khảnh của cô, lật chuyển trong lòng bàn tay cô một phen, giữ mu bàn tay cô, sau đó một cánh tay kia không để ý nhẹ nhàng trượt một phen trên ngón áp úp của cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một cái gì đó giá lạnh nháy mắt trượt vào ngón tay mình, cô cúi đầu nhìn lại, một cái nhẫn kim cương tinh xảo đang yên lặng đeo ở trên ngón áp úp của cô.
Kim cương óng ánh trong suốt ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng rực rỡ.
"Đây là..." Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua nhẫn kim cương trên ngón tay mình, đột nhiên ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua.
"Đưa cho em." Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười, đôi mắt trong suốt tràn đầy đều là sủng nịch, "Chúc mừng em trưởng thành."
"Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, cô cảm thấy chính mình có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà trước mắt lại một câu đều đã nói không nên lời.
" Được, mau ăn cơm đi, ăn xong trở về làm bài tập." Trình Chi Ngôn nhìn trong mắt Tiểu Thỏ cảm động, hướng tới cô ảm đạm cười, thanh âm trầm thấp nói một câu.
...
...
Tràn đầy cảm động trong lòng Tiểu Thỏ nháy mắt liền tan biến toàn bộ.
Toàn bộ sau đó, tốc độ bọn họ ăn tựa hồ cũng nhanh hơn, bất quá chốc lát liền đều đã xong.
Tiểu Thỏ vừa ăn đồ ăn vừa uống cocktail Trình Thi Đồng đổi cho cô, chỉ là uống uống...
Oa...
Như thế nào cảm thấy thế giới này giống như lắc lư??
Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, chớp chớp mắt lại cẩn thận nhìn lại trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Trình Thi Đồng đột nhiên nhìn thật đáng yêu, thật giống như mang theo ánh sáng.
Nhìn nhìn lại Cố Ninh Thư...
Ưm...
Hôm nay Cố Ninh Thư cũng vô cùng đẹp trai a, mặc dù là mặc đồng phục Nhất Trung, cũng vẫn rất có phong độ hot boy như cũ...
Còn có anh nước chanh....
Tiểu Thỏ quay đầu lại hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua.
Hình dáng anh rõ ràng đang hơi hơi cúi xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đồ ăn trong chén đĩa mình, lông mi dài dài giống như cây quạt xinh xắn, tinh xảo lại mê người, còn có hai tay thon dài trắng nõn cầm dao nĩa, động tác thực ra là tao nhã như vậy...
Ai...
Anh nước chanh rất đẹp trai rất đẹp trai...
Tiểu Thỏ cười tít mắt, đưa tay ôm chầm bả vai Trình Chi Ngôn, bẹp một ngụm liền hôn ở trên gương mặt trắng nõn như ngọc của anh.
Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ cười đến vẻ mặt sáng lạn, ngoéo khóe môi một cái, thanh âm trầm thấp nói: "Em làm gì??"
" Chính là hôn anh một cái a." Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn anh, thanh âm trong trẻo nói: "Không thể sao??"
Trình Chi Ngôn nở nụ cười một phen, đưa tay véo đôi má phấn nộn của cô nói: "Mau ăn cơm."
"A......" Tiểu Thỏ phẫn nộ quay đầu đi, cúi đầu yên lặng cắt tảng thịt bò.
...
Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Hai người đều đã thấy được một tia lo lắng trong ánh mắt.
Cô... Sẽ không là uống say chứ??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...