Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Uh`m." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, hướng tới Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay, ý bảo cô tới đây.
Tiểu Thỏ cầm lấy cặp sách trên vai mình chần chờ hướng tới Trình Chi Ngôn đi tới.
" Đã biết làm sai môn nào chưa??" Trình Chi Ngôn cầm bảng thành tích đặt trước mặt Tiểu Thỏ, ngón tay thon dài chỉ chỉ phía trên điểm của cô.
"Toán học..." Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua, cái môn khác thực ra chính mình thi không tệ, chính là một môn toán học, một đạo đề cuối cùng cô nhất thời sơ ý tính sai lầm rồi, lập tức bị trừ mười điểm... Nếu có thể thêm mười điểm này nữa mà nói, cô có thể sắp xếp thứ tư rồi.
" Đề mục này không phải trước đã làm sao??" Trình Chi Ngôn cau mày nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ cúi đầu nhận sai, tiếp tục hỏi.
" Chính là.... Sơ ý sao...." Thanh âm Tiểu Thỏ giống muỗi kêu, hướng tới Trình Chi Ngôn giải thích nói.
" Nếu như em còn chưa tính, loại chuyện sơ ý này tuyệt đối không thể lấy cớ." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, sau đó thu dọn tài liệu trên bàn một phen, cầm lấy cái chìa khóa xe nói: "Đi thôi, thời gian cũng không sớm, chúng ta về nhà trước lại nói." "A......" Tiểu Thỏ nhẹ nhàng mà lên tiếng, cúi đầu đứng ở bên cạnh bàn công tác Trình Chi Ngôn không có nhúc nhích.
Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, nhìn cô bộ dáng tiểu tức phụ vẻ mặt chịu ủy khuất, rốt cục nhịn không được nở nụ cười một phen nói: "Làm sao vậy?? Còn đứng ở chỗ này làm gì?"
Tiểu Thỏ ngẩng đầu, đôi mắt thật cẩn thận liếc Trình Chi Ngôn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu nói: "Quà sinh nhật cho anh thi rớt rồi....Em có thể dùng cái khác thay thế hay không?"
"Cái khác cái gì?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.
" Ví dụ như..." Tiểu Thỏ cắn cắn môi mình, đột nhiên đưa tay túm vạt áo áo sơmi Trình Chi Ngôn, kéo cả người anh hơi chút thấp hơn một chút, sau đó kiễng chân, nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt trắng nõn," Đưa anh một cái này làm quà sinh nhật.... Bồi thường một bậc em thi sai, được không?"
" Ca xoa xát." Một tiếng, ngoài cửa ban công vang lên một tiếng cameras chụp ảnh rất nhỏ.
Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó theo bản năng quay đầu hướng tới cửa chính văn phòng nhìn qua.
Cửa ban công bị mở ra một đường nhỏ, có một trận gió lạnh từ trong khe cửa tiến vào.
Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, buông cổ tay Tiểu Thỏ ra, hướng tới cửa chính văn phòng đi tới.
Mở cửa, bên ngoài hành lang không có một bóng người, chỉ có ngọn đèn hành lang tản ra ánh sáng trong bóng đêm.
Trình Chi Ngôn đóng cửa chính văn phòng xoay người đi trở về.
"Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn anh, thuận miệng hỏi.
"Không có gì, có thể là vừa rồi Thân Tử Hạo ra ngoài không có đóng cửa cho kỹ." Thanh âm Trình Chi Ngôn nhàn nhạt hướng tới Tiểu Thỏ nói.
" Nhưng mà mới vừa giống như nghe được thanh âm chụp ảnh..." Tiểu Thỏ trong lòng nhất thời có chút bất an, sẽ không là hình ảnh cô vừa hôn Trình Chi Ngôn bị chụp đi...
Hai người bọn họ trong trường học vẫn đều là giữ một khoảng cách a...
"Bên ngoài không ai, có lẽ giáo viên hoặc là học sinh đi ngang qua tự chụp...." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, đưa tay sờ sờ Tiểu Thỏ nói: "Thôi, thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn lại là về nhà đi."
"Uh`m..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đeo cặp sách đi theo Trình Chi Ngôn ra văn phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...