Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Thi Đồng trở tay lại lau nước mắt một cái nói: "Ai nói tớ khóc, tớ không khóc."
"Uh`m." Cố Ninh Thư tựa hồ là nở nụ cười một phen, cúi đầu lên tiếng.
Trong điện thoại lập tức an tĩnh lại.
Trình Thi Đồng ngồi ở trong gió rét, đã khống chế cảm xúc chính mình một hồi lâu, mới miễn cưỡng dừng nước mắt.
Cố Ninh Thư bên kia tựa hồ cũng lập tức đã không có thanh âm.
Trong điện thoại nháy mắt chỉ còn lại có tiếng hít thở hai người vững vàng.
Thật lâu sau, thanh âm Cố Ninh Thư ôn nhuận phá trầm mặc, nhẹ nhàng mà hô cô một tiếng nói: "Đồng Đồng."
"Uh`m..." Trình Thi Đồng cúi đầu lên tiếng.
"Vừa rồi... Không có tiếp điện thoại của cậu thực ra là vì tớ cực kỳ khẩn trương...." Thanh âm anh dễ nghe cách điện thoại truyền tới, "Cái dãy số này là tớ đến Bắc Kinh làm mới, cậu còn không biết... Tớ rất sợ cậu gọi điện thoại tới đây, chỉ là muốn hỏi một câu, ai vậy..."
"Uh`m..."
"Tớ thậm chí luyện tập nhiều lần đối với cửa sổ kính, chuẩn bị lúc cậu hỏi ra "Ai vậy", có thể yên lặng vững vàng trả lời một tiếng "Tớ là Cố Ninh Thư"..." Trong điện thoại, thanh âm anh ôn nhuận tạm dừng một phen, sau đó tự giễu cười cười nói: "Bởi vì quá khẩn trương, cho nên chờ lúc tớ chuẩn bị nghe, cậu cúp điện thoại.
"Uh`m..."
"Cậu biết không, lúc cậu tắt điện thoại tớ phát ngốc với di động thật lâu, tâm lý của tớ vốn là đủ loại ảo não chính mình vậy mà không có tiếp điện thoại của cậu, sau đó lại không hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại sau đó lại là một trận ảo não....Tớ Ta đã thật lâu thật lâu, không có nghe thanh âm của cậu rồi..."
Trình Thi Đồng nghe anh lầm bầm lầu bầu giống kể, ánh mắt nhịn không được lại có chút đã ươn ướt.
" Về sau lúc cậu gọi lần hai, trong lòng tớ thật sự thật cao hứng, nhưng mà gần nghe tớ lại suy nghĩ nên giải thích với cậu như thế nào vì sao tớ không có tiếp cú điện thoại vừa rồi kia....Tớ nên giải thích trước hay là nên nghe cậu hỏi ai vậy trước?" Cố Ninh Thư nói xong nhịn không được bật cười, "Lại sau đó cái điện thoại thứ hai cũng cúp..."
Trình Thi Đồng nghe anh nói, khóe môi cũng dần dần gợi lên một cái độ cong đẹp mắt, "Làm sao cậu ngốc như vậy..."
"Đúng a, tớ quá ngu ngốc." Cố Ninh Thư nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, trong thanh âm mang theo một tia chua sót hướng tới cô trầm thấp nói: "Tớ thật là ngốc đến không có thuốc nào cứu được mới có thể nói chia tay cùng cậu..."
Trình Thi Đồng giật mình, lúc nghe anh nói những lời này vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt.
" Sau khi chia tay với cậu, mỗi một ngày tớ đều dày vò, tâm lý của tớ hối hận vô số lần, rốt cuộc vì sao muốn chia tay cùng cậu..." Cố Ninh Thư cười khổ một cái hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Vô số lần, tớ đều ích kỷ nghĩ, tớ không nên buông tay, dù cho biết rõ chính mình sẽ chết, dù cho mạng sống cũng chỉ còn lại có một giờ cuối cùng tớ cũng có thể cùng với cậu, tớ thà rằng....Chết ở trong lòng cậu..."
" Đừng nói lung tung!!" Trình Thi Đồng trong lòng cả kinh, vội vàng hướng tới bên kia điện thoại gầm lên một tiếng.
"Uh`m..." Cố Ninh Thư cúi đầu lên tiếng, không nói.
Trình Thi Đồng lấy di động, bình phục tâm tình của mình một hồi lâu, mới hướng tới bên kia điện thoại nhẹ nhàng hô một tiếng: "Cố Ninh Thư."
"Uh`m??"
"Cậu chuẩn bị quà tặng lễ tình nhân cho tớ sao??"
Cố Ninh Thư bên kia nháy mắt không có thanh âm, sau một lát anh trầm thấp nói: "Thật có lỗi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...