Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tốt xấu qua năm mới này, tin nhắn chúc tết cùng điện thoại chúc tết bay tán loạn một buổi tối, người nào không mắt như thế, từ chối nghe điện thoại một người bạn bè a?
Cho nên.
Đối phương càng là không nghe, Trình Thi Đồng càng là khẳng định cái tin nhắn này chính là Cố Ninh Thư gửi.
Tính tình ngang ngược trong lòng cô lập tức liền bắt đầu.
Cậu không nghe điện thoại??
Hừ, tớ càng muốn gọi, gọi đánh tới di động của cậu không còn pin mới thôi!
Trình Thi Đồng chuẩn bị trong lòng, dứt khoát kéo kéo một cái ghế nhỏ từ trong nhà ra, hướng trong sân đặt, ngồi trên, kiên trì không ngừng tiếp tục gọi dãy số xa lạ kia.
Gọi đến thứ chín, điện thoại rốt cục bị tiếp.
Trong lòng Trình Thi Đồng vừa động lập tức đưa điện thoại di động đến bên tai.
Trong loa truyền đến một trận thanh âm ồn ào, ngay sau đó đó là từng đợt thanh âm pháo trúc, đối diện dường như cũng là cảnh tượng tân niên náo nhiệt.
Nhưng mà giữa một mảnh tiếng ồn ào tại kia Trình Thi Đồng lại nghe được một cái tiếng hít thở rất nhẹ.
Tiếng hít thở mỏng manh lại vững vàng tại kia cách điện thoại truyền tới, lại đột nhiên làm cho cô có một loại cảm giác cực kỳ an tâm.
"Cố Ninh Thư..." Cô đợi cho tiếng pháo trúc bên kia điện thoại dần dần nhỏ xuống, chậm rãi đọc cái tên cô tâm tâm niệm niệm ra, "Cậu vẫn khỏe chứ??"
Tiếng hít thở bên kia điện thoại trong nháy mắt tạm dừng, sau đó cô liền nghe được một cái thanh âm thanh âm hơi có chút quen thuộc lại khô khốc nói: "Tớ rất tốt."
"Vậy sao, vậy là tốt rồi." Trình Thi Đồng đối với sân không có một bóng người bật cười.
" Đúng vậy...." Thanh âm bên kia điện thoại dừng một chút, sau đó mang theo một tia ý cười ôn nhu nói:: "Rất nhớ cậu."
Rất nhớ cậu....
Ba chữ vô cùng đơn giản như vậy từ trong loa truyền ra, nhưng trong nháy mắt làm cho cái mũi Trình Thi Đồng đau xót.
Anh nói anh nhớ cô.....
Cô lại làm sao không phải **** hàng đêm lo lắng anh a...
Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn trời đêm tối như mực, cố gắng để cho nước mắt mình không cần chảy ra, cô lấy tay che cái mũi của mình, cẩn thận hít một hơi, sau đó giả bộ tức giận hướng tới bên kia điện thoại nói:"Lừa gạt người nào a, nhớ tớ sao thời gian dài như vậy không tiếp điện thoại tớ?? Lão nương đã gọi mấy cuộc cho cậu, cậu nói!!"
Nhưng mà Cố Ninh Thư bên kia điện thoại hỏi một đằng, trả lời một nẻo hướng tới cô thấp giọng nói: "Cậu a, có nhớ tớ hay không?"
Thanh âm của anh vẫn lại là ôn nhuận trước sau như một, ngoại trừ câu nói vừa mới bắt đầu kia có một chút khô khốc, phía sau liền đã khôi phục ngữ điệu ôn nhu cô quen thuộc.
"..."
Nháy mắt nước mắt Trình Thi Đồng không thể khống chế từ trong hốc mắt rơi xuống.
"Tớ nhớ.... Nhớ cái đại đầu quỷ cậu a!" Cô vừa lấy tay lau nước mắt trên mặt mình, vừa hướng tới bên kia điện thoại cả giận nói: "Là người nào thời gian dài như vậy không gọi điện thoại cho tớ, không gửi tin nhắn cho tớ?? Là ai nói chia tay với tớ, sau này nghìn vạn lần không cần nhớ tới tớ? Là ai không hiểu ra sao buổi tối đêm ba mươi ngay cả tin nhắn chúc tết cũng không gửi, còn không tiếp điện thoại tớ??Cậu nói, cậu như thế nào không biết xấu hổ hỏi tớ nhớ cậu hay không??"
Cô vừa nói vừa lau nước mắt, nhưng mà nước mắt cô lại giống như là chặt đứt tuyến nước, càng không ngừng rơi xuống, lau như thế nào cũng lau không hết.
"Uh`m..." Cố Ninh Thư bên kia trầm mặc một hồi, sau đó cúi đầu, chậm rãi nói một câu: "Đồng Đồng, đừng khóc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...