Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Tiểu Thỏ..." Trình Thi Đồng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tiểu Thỏ trước mắt, dùng lực hít hít cái mũi, đưa tay lau nước mắt trên mặt một cái, thanh âm ong ong hướng tới cô nói: "Tớ cùng Cố Ninh Thư... Chia tay rồi..."
"Gì!?" Tiểu Thỏ sửng sốt, sau đó trong mắt không dám tin nhìn cô nói: "Cậu sẽ không... Nói đùa đi??"
"Nhìn tớ như vậy, như là nói đùa sao..." Trình Thi Đồng hai mắt đẫm lệ nhìn cô, trong tai nghe tiếng hát lại vẫn đang không ngừng truyền ra, cô rốt cục nhịn không được đưa tay ôm chầm Tiểu Thỏ, vùi đầu trên bờ vai cô khóc ra.
Tiểu Thỏ có chút chân tay luống cuống vỗ vỗ bờ vai cô, thanh âm sốt ruột nói: "Rốt cuộc sao lại thế này a, hai người các cậu ngày hôm qua không phải còn tốt à, không phải buổi sáng hai cậu còn tốt sao?"
"Uh`m..." Trình Thi Đồng nằm ở trên vai Tiểu Thỏ mặc cho nước mắt nóng bỏng không ngừng rơi, nhưng mà đối mặt vấn đề Tiểu Thỏ cô vậy mà một chữ đều đã trả lời không được.
Tiểu Thỏ có chút sốt ruột nhìn cô, đành phải không ngừng đưa tay vỗ vỗ cô.
Cho tới nay, Trình Thi Đồng ở bên cô mà nói, quả thực chính là thần.
Giá trị nhan sắc nghịch thiên, thành tích trùm, hiểu biết phong phú, gia cảnh tốt.
Hoàn toàn chính là Nhất Bạch Phú Mỹ, mấu chốt người này còn nam nữ đều xơi, thấy mỹ nữ soái ca luôn luôn nhịn không được mắt lấp lánh, thậm chí một lần làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy, Cố Ninh Thư ở trong cảm nhận của cô cũng không có quan trọng như cô tưởng tượng.
Mà giờ phút này, cô vậy mà ở trong lòng mình vì Cố Ninh Thư khóc đến giống như trẻ con mít ướt.
Tiểu Thỏ trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt rồi.
"Đừng khóc." Ngay tại lúc Tiểu Thỏ chân tay luống cuống một đạo thanh âm trong veo mà lạnh lùng vang lên trước cửa phòng học.
Cô hướng tới trước phòng học nhìn qua, chỉ thấy Trình Chi Ngôn đang cau mày đứng ở cửa nhìn hai người các cô.
Trình Thi Đồng từ trên vai Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, hít hít cái mũi, thanh âm sa sa nói: "Chú nhỏ..."
"Mấy ngày hôm trước cha mẹ Cố Ninh Thư tới trường học xin nghỉ bệnh cho cậu ấy rồi." Trình Chi Ngôn dọc theo lối đi nhỏ chậm rãi đi đến trước mặt Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ, thuận tay kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh hai người nói: "Cậu ta làm như vậy chỉ là không muốn liên lụy cháu."
" Chú nhỏ, chú biết hai ta chia tay rồi hả??" Trình Thi Đồng nước mắt lưng tròng nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, thực ra chuyện chia tay này, vào mấy ngày trước Cố Ninh Thư sớm liền đi văn phòng của anh tìm anh, muốn hỏi ý kiến của anh.
Nhưng mà anh chỉ là yên lặng ngồi nghe Cố Ninh Thư thao thao bất tuyệt nói xong lo lắng chính mình, cũng không có cho cậu bất luận cái ý kiến gì.
Xem ra cuối cùng cậu vẫn là hạ quyết tâm phải chia tay.
Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Trình Thi Đồng nói: "Khổ sở mà nói, khóc lập tức tốt, đừng khóc lâu lắm, cháu có biết cậu ta sẽ đau lòng."
"Cháu biết..." Trình Thi Đồng dùng lực hít hít cái mũi, thanh âm ong ong nói: "Chỉ là cháu không thể tiếp thu, chúng ta liền chia tay như vậy rồi. Tình cảm giữa chúng ta cũng không bị thời gian đánh bại, cũng không bị tiền tài đánh bại, cũng không bị bên thứ ba đánh bại, lại vừa bởi vì một hồi bệnh liền chia tay. Chú nhỏ, cháu không cam lòng..."
"Sinh Lão Bệnh Tử... Là chuyện người nào cũng không thể khống chế." Trình Chi Ngôn kiên nhẫn nhìn Trình Thi Đồng, thanh âm chậm rãi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...